Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 242
Trong khoảnh khắc biết tin con gái đã chết, Diệp Phức Ngọc vừa đau lòng nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhân lúc trong nhà không có ai, cô sắp đặt làm cho cha Ngũ ngã cầu thang gãy xương, mẹ Ngũ từ nông thôn chạy về, hung dữ mắng Diệp Phức Ngọc không chăm sóc chồng bà ta tử tế.
Diệp Phức Ngọc vâng vâng dạ dạ, im lăng nghe mẹ Ngũ trách mắng. Lúc nấu cơm tối, cô lại bỏ thêm một loại thảo dược khiến người ta tê liệt và hôn mê vào món thịt hầm. Khi còn ở nhà, cô thường xuyên nghe cha Diệp nhắc đến một số kiến thức về dược lý.
Lúc cả nhà ba người Ngũ gia tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói gô và bịt miệng, còn Diệp Phức Ngọc cầm một con dao ngồi bên cạnh bọn họ, ba người sợ đến mức đái dầm.
Trước mặt cha Ngũ và mẹ Ngũ, Diệp Phức Ngọc dùng dao đâm từng nhát từng nhát vào cơ thể Ngũ Hưng Quốc, để hai người trơ mắt nhìn con trai mình chết trước mặ họ. Kế tiếp, cô giết mẹ Ngũ, cha Ngũ là người cuối cùng.
Diệp Phức Ngọc bình tĩnh ngồi trong đống máu thịt lẫn lộn, chờ đến khi hàng xóm ngửi thấy mùi tanh của máu rồi xông vào, bọn họ lập tức sợ hãi hét toáng len giống như nhìn thấy quỷ.
Cho dù nỗi khổ tâm của Diệp Phức Ngọc có lớn đến thế nào đi nữa, thì việc cô dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn cố ý giết chết ba người, chắc chắn sẽ không trốn thoát bản án tử hình. Nhưng mà, vốn dĩ Diệp Phức Ngọc cũng không còn muốn sống.
A Ngư thở dài, thoát ra khỏi những cảm xúc tuyệt vọng và đau lòng.
Nguyên chủ có ba tâm nguyện.
Tâm nguyện đầu tiên: Diệp Phức Ngọc không muốn gả cho Ngũ Hưng Quốc lần nữa, cũng không muốn để bất kỳ cô gái nào gả cho kẻ có khuynh hướng bạo lực tiềm ẩn như anh ta. Ngay cả khi cô bị cả thế giới làm tổn thương thì Diệp Phức Ngọc vẫn là một cô gái lương thiện.
Tâm nguyện thứ hai của cô là vượt qua tất cả lo âu, hoàn thành một kỳ thi đại học. Nếu như năng lực của bản thân không đủ thi đậu thì Diệp Phức Ngọc có thể chấp nhận, nhưng lần nào đi thi cô cũng không thể vào trường thi, Diệp Phức Ngọc rất không cam tâm. Từ trước đến nay, thành tích của cô chưa bao giờ rơi khỏi top ba, nếu có thể phát huy bình thường, Diệp Phức Ngọc chắc chắn bản thân sẽ thi đậu vào trường đại học, thậm chí là trường nổi tiếng.
Tâm nguyện cuối cùng chính là làm cho người nhà được sống tốt, bao gồm cả Diệp Hinh Ngọc, chị gái sinh đôi của cô. Mặc dù Diệp Hinh Ngọc là người mai mối cho cô và Ngũ Hưng Quốc, còn làm ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của cô, nhưng Diệp Phức Ngọc không trách chị mình, cũng chưa từng hận cô ấy.
Chẳng qua, A Ngư không phải Diệp Phức Ngọc, cô không có tình cảm gắn bó cùng lớn lên bên nhau và cũng không hề toàn tâm toàn y tin tưởng Diệp Hinh Ngọc. A Ngư híp mắt, cảm thấy người chị này có vẻ hơi kỳ lạ.
Sauk hi hệ thống lại những hành động của người chị gái này, cảm giác hoài nghi trong lòng A Ngư càng mạnh mẽ.
Vả lại, hễ cứ đến kỳ thi đại học là Diệp Phức Ngọc lại lo âu đến mức bị tiêu chảy, không chỉ một lần mà tận ba lần cũng, chuyện này cũng rất đáng ngờ, thoạt nhìn cô không phải là người có tố chất tâm lý kém như vậy.
E rằng thế giới này cũng giống thế giới lần trước, có những bí mật mà đến khi chết nguyên chủ vẫn chưa phát hiện.
...
Vào hôm con gái về lại mặt, từ sáng sớm mẹ Diệp đã bắt tay vào chuẩn bị thức ăn để chiêu đãi con rể mới. Vốn dĩ lúc này A Ngư nên ở trường đi học, bởi vì ngày Diệp Hinh Ngọc đám cưới trùng hợp là cuối tuần. Nhưng mà A Ngư muốn gặp người chị gái kỳ lạ của mình nên cô đã giả bệnh và nhờ bạn học ở cùng thôn mang giấp phép nộp lên trường giúp mình.
Trên đường thôn, một tay Diệp Hinh Ngọc khoác lên chiếc eo gầy gò của Tống Kiến Bang, tay còn lại cầm theo quà lại mặt. Trên cổ xe còn treo một ít điểm tâm mà trẻ con thích ăn cùng hai chai, dù là ở trong thành thì số lễ vật này cũng được xem là hết sức đầy đủ, rất nở mày nở mặt.
“Em khoác tay lên người tôi như vậy, nếu bị người ta nhìn thấy thì không tốt.” Tống Kiến Bang đang đạp xe, lên tiếng nhắc nhở cô ấy lần nữa, bởi vì anh ta đã nhìn thấy người dân trong thôn cười mờ ám.
“Nhìn thấy thì sao chứ, chúng ta đã kết hôn rồi mà.” Giọng nói của Diệp Hinh Ngọc vô thức mang theo vài phần nũng nịu, cô ấy còn vươn tay về phía trước để thị uy. Người đàn ông này ấy mà, ngoài miệng thì lúc nào cũng nói không nên, nhưng trong lòng vui sướng hơn bất kỳ ai.
Cặp mày rậm của Tống Kiến Bang cau lại, cảm giác khô nóng khiến người ta khó chịu lại xuất hiện. Cô vợ mới cưới này của anh ta là một co gái trẻ tuổi, xinh đẹp, anh ta rất hài lòng về cô ấy. Nhưng trong đêm tân hôn, sự hài lòng này đã rạn nứt, bởi vì cô ấy rất thành thạo chuyện chăn gối, giống như… một người đã trải qua chuyện đó rất nhiều lần. Nếu không phải trên ga giường có vệt máu đỏ, Tống Kiến Bang sẽ nghi ngờ bản thân đã bị đội nón xanh*. Sau hai ngày chung sống, Tống Kiến Bang phát hiện, Diệp Hinh Ngọc thường vô tình lộ ra sự quyến rũ của bản thân, trông cô ấy không giống một cô gái mới mười tám tuổi chút nào. Có điều, suốt hai mươi tám năm cuộc đời, những cô gái mà anh ta từng tiếp xúc cũng không nhiều, lẽ nào những cô gái trẻ bây giờ đều như thế?
“Ai ui, Hinh nha đầu và chàng rể mới về lại mặt à.” Bác gái Diệp nhiệt tình gọi.
Khi nhìn rõ người vừa chào hỏi là ai, nụ cười trên mặt Diệp Hinh Ngọc vô thức biến mất. Năm xưa, chính vợ chồng bác cả nhà họ Diệp đã xúi giục cha mẹ Diệp để Diệp Phức Ngọc thay thế cô ấy gả cho Tống Kiến Bang. Tuy rằng không có bọ họ thì con khốn Diệp Phức Ngọc cũng sẽ tự đề cử chính mình, nhưng nhờ có bọn họ nên con khốn kia mới dễ dàng đạt được ý muốn như vậy.
Con trai thứ hai của bác cả nhà họ Diệp làm lính dưới quyền của Tống Kiến Bang, thến nên tính từ phương diện nào, anh ta cũng phải dừng lại chào hỏi với bác gái Diệp.
Bác gái Diệp cười tươi như hoa, nhìn thấy khuôn mặt này, nụ cười trên môi Diệp Hinh Ngọc cứng đờ.
Dường như cảm giác được Tống Kiến Bang sắp quay đầu nên Diệp Hinh Ngọc lại nở nụ cười: “Bác gái, lát nữa nhớ dẫn cháu gái đến nhà con nha, con và Kiến Bang có mang kẹo đến cho bọn chúng này.”
Bác gái Diệp cười híp mắt: “Đám khỉ con kia chắc chắn sẽ mừng như điên, cha mẹ con chắc đang nóng lòng chờ hai đứa ở nhà, các con nhanh về nhà đi.”
Sau khi chào hỏi xong, Tống Kiến Bang chở Diệp Hinh Ngọc rời đi.
Bác gái Diệp bĩu môi: “Hừ, vừa trèo được lên cao đã lên mặt.” Cuộc hôn nhân này là do bà ấy làm mai đấy, con gái lớn nhà chú hai đúng là không biết điều, nếu không vì em gái nó tương lai sẽ trở thành sinh viên, bà ấy mới không thèm giới thiệu đối tượng cho Diệp Hinh Ngọc.
“Cha mẹ, bọn con về rồi.” Diệp Hinh Ngọc gọi một tiếng, vừa liếc mắt nhìn thấy a Ngư đàn ở trong sân nhà, cô ấy giật bắn mình: “Sao em lại ở nhà?” Cô ấy theo bản năng chắn trước mặt Tống Kiến Bang.
A Ngư nhíu mày, dáng vẻ bảo vệ Tống Kiến Bang này của Diệp Hinh Ngọc là có ý gì?
Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Diệp Phức Ngọc vâng vâng dạ dạ, im lăng nghe mẹ Ngũ trách mắng. Lúc nấu cơm tối, cô lại bỏ thêm một loại thảo dược khiến người ta tê liệt và hôn mê vào món thịt hầm. Khi còn ở nhà, cô thường xuyên nghe cha Diệp nhắc đến một số kiến thức về dược lý.
Lúc cả nhà ba người Ngũ gia tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói gô và bịt miệng, còn Diệp Phức Ngọc cầm một con dao ngồi bên cạnh bọn họ, ba người sợ đến mức đái dầm.
Trước mặt cha Ngũ và mẹ Ngũ, Diệp Phức Ngọc dùng dao đâm từng nhát từng nhát vào cơ thể Ngũ Hưng Quốc, để hai người trơ mắt nhìn con trai mình chết trước mặ họ. Kế tiếp, cô giết mẹ Ngũ, cha Ngũ là người cuối cùng.
Diệp Phức Ngọc bình tĩnh ngồi trong đống máu thịt lẫn lộn, chờ đến khi hàng xóm ngửi thấy mùi tanh của máu rồi xông vào, bọn họ lập tức sợ hãi hét toáng len giống như nhìn thấy quỷ.
Cho dù nỗi khổ tâm của Diệp Phức Ngọc có lớn đến thế nào đi nữa, thì việc cô dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn cố ý giết chết ba người, chắc chắn sẽ không trốn thoát bản án tử hình. Nhưng mà, vốn dĩ Diệp Phức Ngọc cũng không còn muốn sống.
A Ngư thở dài, thoát ra khỏi những cảm xúc tuyệt vọng và đau lòng.
Nguyên chủ có ba tâm nguyện.
Tâm nguyện đầu tiên: Diệp Phức Ngọc không muốn gả cho Ngũ Hưng Quốc lần nữa, cũng không muốn để bất kỳ cô gái nào gả cho kẻ có khuynh hướng bạo lực tiềm ẩn như anh ta. Ngay cả khi cô bị cả thế giới làm tổn thương thì Diệp Phức Ngọc vẫn là một cô gái lương thiện.
Tâm nguyện thứ hai của cô là vượt qua tất cả lo âu, hoàn thành một kỳ thi đại học. Nếu như năng lực của bản thân không đủ thi đậu thì Diệp Phức Ngọc có thể chấp nhận, nhưng lần nào đi thi cô cũng không thể vào trường thi, Diệp Phức Ngọc rất không cam tâm. Từ trước đến nay, thành tích của cô chưa bao giờ rơi khỏi top ba, nếu có thể phát huy bình thường, Diệp Phức Ngọc chắc chắn bản thân sẽ thi đậu vào trường đại học, thậm chí là trường nổi tiếng.
Tâm nguyện cuối cùng chính là làm cho người nhà được sống tốt, bao gồm cả Diệp Hinh Ngọc, chị gái sinh đôi của cô. Mặc dù Diệp Hinh Ngọc là người mai mối cho cô và Ngũ Hưng Quốc, còn làm ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của cô, nhưng Diệp Phức Ngọc không trách chị mình, cũng chưa từng hận cô ấy.
Chẳng qua, A Ngư không phải Diệp Phức Ngọc, cô không có tình cảm gắn bó cùng lớn lên bên nhau và cũng không hề toàn tâm toàn y tin tưởng Diệp Hinh Ngọc. A Ngư híp mắt, cảm thấy người chị này có vẻ hơi kỳ lạ.
Sauk hi hệ thống lại những hành động của người chị gái này, cảm giác hoài nghi trong lòng A Ngư càng mạnh mẽ.
Vả lại, hễ cứ đến kỳ thi đại học là Diệp Phức Ngọc lại lo âu đến mức bị tiêu chảy, không chỉ một lần mà tận ba lần cũng, chuyện này cũng rất đáng ngờ, thoạt nhìn cô không phải là người có tố chất tâm lý kém như vậy.
E rằng thế giới này cũng giống thế giới lần trước, có những bí mật mà đến khi chết nguyên chủ vẫn chưa phát hiện.
...
Vào hôm con gái về lại mặt, từ sáng sớm mẹ Diệp đã bắt tay vào chuẩn bị thức ăn để chiêu đãi con rể mới. Vốn dĩ lúc này A Ngư nên ở trường đi học, bởi vì ngày Diệp Hinh Ngọc đám cưới trùng hợp là cuối tuần. Nhưng mà A Ngư muốn gặp người chị gái kỳ lạ của mình nên cô đã giả bệnh và nhờ bạn học ở cùng thôn mang giấp phép nộp lên trường giúp mình.
Trên đường thôn, một tay Diệp Hinh Ngọc khoác lên chiếc eo gầy gò của Tống Kiến Bang, tay còn lại cầm theo quà lại mặt. Trên cổ xe còn treo một ít điểm tâm mà trẻ con thích ăn cùng hai chai, dù là ở trong thành thì số lễ vật này cũng được xem là hết sức đầy đủ, rất nở mày nở mặt.
“Em khoác tay lên người tôi như vậy, nếu bị người ta nhìn thấy thì không tốt.” Tống Kiến Bang đang đạp xe, lên tiếng nhắc nhở cô ấy lần nữa, bởi vì anh ta đã nhìn thấy người dân trong thôn cười mờ ám.
“Nhìn thấy thì sao chứ, chúng ta đã kết hôn rồi mà.” Giọng nói của Diệp Hinh Ngọc vô thức mang theo vài phần nũng nịu, cô ấy còn vươn tay về phía trước để thị uy. Người đàn ông này ấy mà, ngoài miệng thì lúc nào cũng nói không nên, nhưng trong lòng vui sướng hơn bất kỳ ai.
Cặp mày rậm của Tống Kiến Bang cau lại, cảm giác khô nóng khiến người ta khó chịu lại xuất hiện. Cô vợ mới cưới này của anh ta là một co gái trẻ tuổi, xinh đẹp, anh ta rất hài lòng về cô ấy. Nhưng trong đêm tân hôn, sự hài lòng này đã rạn nứt, bởi vì cô ấy rất thành thạo chuyện chăn gối, giống như… một người đã trải qua chuyện đó rất nhiều lần. Nếu không phải trên ga giường có vệt máu đỏ, Tống Kiến Bang sẽ nghi ngờ bản thân đã bị đội nón xanh*. Sau hai ngày chung sống, Tống Kiến Bang phát hiện, Diệp Hinh Ngọc thường vô tình lộ ra sự quyến rũ của bản thân, trông cô ấy không giống một cô gái mới mười tám tuổi chút nào. Có điều, suốt hai mươi tám năm cuộc đời, những cô gái mà anh ta từng tiếp xúc cũng không nhiều, lẽ nào những cô gái trẻ bây giờ đều như thế?
“Ai ui, Hinh nha đầu và chàng rể mới về lại mặt à.” Bác gái Diệp nhiệt tình gọi.
Khi nhìn rõ người vừa chào hỏi là ai, nụ cười trên mặt Diệp Hinh Ngọc vô thức biến mất. Năm xưa, chính vợ chồng bác cả nhà họ Diệp đã xúi giục cha mẹ Diệp để Diệp Phức Ngọc thay thế cô ấy gả cho Tống Kiến Bang. Tuy rằng không có bọ họ thì con khốn Diệp Phức Ngọc cũng sẽ tự đề cử chính mình, nhưng nhờ có bọn họ nên con khốn kia mới dễ dàng đạt được ý muốn như vậy.
Con trai thứ hai của bác cả nhà họ Diệp làm lính dưới quyền của Tống Kiến Bang, thến nên tính từ phương diện nào, anh ta cũng phải dừng lại chào hỏi với bác gái Diệp.
Bác gái Diệp cười tươi như hoa, nhìn thấy khuôn mặt này, nụ cười trên môi Diệp Hinh Ngọc cứng đờ.
Dường như cảm giác được Tống Kiến Bang sắp quay đầu nên Diệp Hinh Ngọc lại nở nụ cười: “Bác gái, lát nữa nhớ dẫn cháu gái đến nhà con nha, con và Kiến Bang có mang kẹo đến cho bọn chúng này.”
Bác gái Diệp cười híp mắt: “Đám khỉ con kia chắc chắn sẽ mừng như điên, cha mẹ con chắc đang nóng lòng chờ hai đứa ở nhà, các con nhanh về nhà đi.”
Sau khi chào hỏi xong, Tống Kiến Bang chở Diệp Hinh Ngọc rời đi.
Bác gái Diệp bĩu môi: “Hừ, vừa trèo được lên cao đã lên mặt.” Cuộc hôn nhân này là do bà ấy làm mai đấy, con gái lớn nhà chú hai đúng là không biết điều, nếu không vì em gái nó tương lai sẽ trở thành sinh viên, bà ấy mới không thèm giới thiệu đối tượng cho Diệp Hinh Ngọc.
“Cha mẹ, bọn con về rồi.” Diệp Hinh Ngọc gọi một tiếng, vừa liếc mắt nhìn thấy a Ngư đàn ở trong sân nhà, cô ấy giật bắn mình: “Sao em lại ở nhà?” Cô ấy theo bản năng chắn trước mặt Tống Kiến Bang.
A Ngư nhíu mày, dáng vẻ bảo vệ Tống Kiến Bang này của Diệp Hinh Ngọc là có ý gì?
Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Story
Chương 242
8.2/10 từ 71 lượt.