Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 56: Thần tượng quốc dân (26)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Bầu không khí có chút cứng ngắc, hồi lâu sau Tạ Chu mới đánh vỡ trầm mặc.
"Cô không sợ đắc tội với tôi?"
Sơ Tranh đường đường chính chính thỉnh giáo: "Đắc tội với anh thì sẽ thế nào?"
Còn có thể giết chết tôi à?
Xem như dung mạo anh có chút đẹp trai, thì cũng không dùng đẹp trai để giết chết tôi được!
"..."
Mọi người đều biết đắc tội với hắn sẽ có kết cục không tốt.
Việc này còn cần phải hỏi à?
Tạ Chu tự nhận mình lăn lộn trên thương trường lâu như thế, da mặt cũng hơi dày, nhưng đột nhiên bị người ta hỏi như vậy... Hắn quả thật nói không nên lời.
"Cố tiểu thư, tôi có thể hỏi một câu, tại sao cô lại muốn đổi vai của Liễu Mạn Mạn đi không?"
"Tạ tiên sinh, tôi đã nói, không phải tôi."
"..."
Cô không thừa nhận, hắn cũng không có biện pháp gì. Đúng như cô nói, phía đầu tư tuy là Thịnh Duệ, cô lại là cổ đông của Thịnh Duệ, nhưng chỉ căn cứ vào hai chuyện này, cũng không thể tìm được chứng cứ xác thực nói là cô làm.
Tạ Chu hít sâu một hơi: "Vậy tôi đổi một câu hỏi khác, Cố tiểu thư là người của gia tộc nào?"
Sơ Tranh không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy, trong lòng đầy nghi hoặc, Vương Giả lại thêm cho cô vai diễn gì đây?
Nhưng trên mặt lại không có bất kì biểu tình gì.
Vương Giả nhanh chóng phổ cập kiến thức cho cô một chút, thân phận mới của cô, là vì thuận tiện cho cô ở thế giới này dùng tiền, mà không chọc thêm phiền toái.
Sơ Tranh: "..." Bây giờ không phải là phiền toái à?
... Nó lại làm sai sao?
"Không thể trả lời." Sơ Tranh bày ra tư thế cao quý lãnh diễm: "Nếu Tạ tiên sinh không còn việc gì nữa thì tôi đi trước."
Tạ Chu kiêng kị gia tộc bí ẩn sau lưng Sơ Tranh, nên thủ đoạn cũng không dám dùng.
Sơ Tranh đứng dậy rời đi, lúc đi qua ghế dài, cô dừng lại một chút, lấy một cái USB ra đặt lên bàn, đầu ngón tay đè lên USB, đẩy sang phía đối diện, gõ nhẹ hai lần.
"Lễ vật nhỏ."
Tạ Chu: "???"
...
Tô Tửu đứng trong góc khuất nhìn Sơ Tranh rời đi, hắn nhìn về phía Tạ Chu, hai người bọn họ vì sao lại ở đây?
Tô Tửu cúi đầu gửi nhắn tin cho Sơ Tranh, hỏi cô đang làm gì.
[ Sơ Tranh: Có việc? ]
Tô Tửu nhấp môi dưới, cô sẽ không nói cho hắn biết cô đang làm gì, mỗi lần hắn gửi tin nhắn đi, chỉ có chuyện công việc là có thể được trả lời, còn lại thì cô sẽ không phản hồi.
Hắn không biết cô chỉ đối với mình như vậy, hay là đối với người khác cũng như vậy.
Tô Tửu tiếp tục đánh chữ, cố chấp lại hỏi một lần.
[ Tô Tửu: Cô đang làm gì thế? ]
Lần này Sơ Tranh trực tiếp không trả lời.
Sắc mặt Tô Tửu hơi trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm lấy vào màn hình điện thoại, rất lâu không có động tác.
Không biết qua bao lâu, Tô Tửu ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Chu, nơi đó đã không còn ai.
[ Tô Tửu: Tôi không thoải mái. ]
[ Sơ Tranh: Đi gặp bác sĩ. ]
[ Tô Tửu: Tôi muốn gặp cô. ]
Gần một phút sau, Tô Tửu mới nhận được tin nhắn trả lời của Sơ Tranh.
[ Sơ Tranh: Ở đâu? ]
Tô Tửu báo một cái địa chỉ, sau đó đeo khẩu trang lên đi qua chờ cô.
Phương hướng Sơ Tranh rời đi, ngược lại với địa chỉ mà Tô Tửu báo, cô bảo tài xế quay đầu, lúc đi qua còn có chút kẹt xe, Sơ Tranh hơi bực bội.
Loại bực bội này hiện rõ trên mặt, ánh mắt cô nhìn dòng xe cộ bên ngoài càng ngày càng băng lãnh, giống như tùy thời có thể đi ra ngoài xử lý đám người kẹt xe ồn ào này.
Tài xế dừng xe ở nơi chỉ định, Sơ Tranh vừa định gọi điện thoại cho Tô Tửu, thì đã thấy một người chui đi vào xe.
Tô Tửu gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.
Sơ Tranh hỏi: "Không thoải mái chỗ nào?"
Tô Tửu nghiêng đầu, duỗi tay nắm chặt tay Sơ Tranh, dẫn tay cô đặt lên ngực: "Chỗ này."
Tài xe trước mặt rất thức thời buông rèm che xuống, khởi động xe.
"Trái tim?" Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Tôi dẫn cậu đi bệnh viện."
"Cố tổng." Tô Tửu gọi cô: "Nó vì cô nên mới không thoải mái."
"Tôi không đánh nó." Đừng mơ mà ăn vạ!
Con ngươi đen như mực của Tô Tửu nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, hắn nhìn thấy nét lạnh nhạt nơi đáy mắt cô, bỗng nhiên cười nói: "Cố tổng, cô ôm tôi một cái sẽ không khó chịu nữa."
Ánh mắt Sơ Tranh dạo một vòng trên người hắn, trấn định trả lời: "Tôi dẫn cậu đến bệnh viện."
Ôm một cái mà có thể tốt, thì cần bác sĩ làm gì!
Tô Tửu nghiêng người qua, ôm lấy cổ cô: "Tôi không muốn đến bệnh viện, tôi chỉ muốn ôm cô một lúc thôi."
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản, nếu bây giờ ta đánh hắn, hắn có còn cảm thấy ta là một người tốt không?
Tin ta đi tiểu tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không. Vương Giả nhắc nhở Cho nên cô tuyệt đối không nên cự tuyệt hắn, ôm một cái thôi mà, có lớn lao gì đâu, các người không phải cũng ngủ chung trên một chiếc giường rồi à.
Sơ Tranh: "..."
Xe bình ổn chạy về phía trước, Tô Tửu ôm Sơ Tranh, dường như đem toàn bộ trọng lượng cơ thể ép qua.
Hắn cẩn thận bắt được tay Sơ Tranh, chậm rãi nắm chặt: "Cố tổng, vừa rồi cô và Tạ Chu làm gì thế?"
"Không làm gì hết." Sơ Tranh đáp một tiếng, chợt cúi đầu: "Tại sao cậu biết tôi và hắn từng gặp mặt?"
"Tôi nhìn thấy." Tô Tửu thành thật trả lời.
Hắn thoáng ngước mắt lên, vừa vặn chạm vào mắt Sơ Tranh, đôi môi mềm mại ở ngay trước mắt hắn, yếu hầu hắn khẽ lăn động, cẩn thận tiến tới.
Nhưng cánh môt còn chưa đụng tới, Sơ Tranh liền lui về phía sau, kéo dài khoảng cách của hai người.
Tô Tửu hơi thất vọng, hắn cúi đầu xuống, ôm cổ Sơ Tranh.
"Tạ Chu hẹn tôi nói chuyện, không làm gì khác." Sơ Tranh sờ đầu hắn hai lần: "Tại sao Bùi Vũ không ở cùng cậu?"
Ánh mắt Tô Tửu hơi sáng lên, cô đang giải thích với hắn sao?
"Anh Vũ bận chuyện khác, tôi ra hít thở không khí, trước đó tôi có gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô không trả lời..." Lúc đầu hắn muốn hẹn cô, nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không có chút dấu hiệu nào.
Sơ Tranh nghĩ đến những dòng tin nhắn chồng chất kia: "Sau này đừng gửi cho tôi những tin nhắn vớ vẩn vậy nữa."
Tô Tửu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị trúng một mũi tên, đau nhói, ở trong mắt cô, những tin nhắn kia đều là tin nhắn vớ vẩn sao?
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ thật vui mừng.
Nhưng bây giờ đến một chút vui cũng không hề có.
"Đói không?"
Tô Tửu thất thần gật đầu, chờ hắn lấy lại tinh thần, thì đã ngồi trong một phòng bao, nhân viên phục vụ đang cầm thực đơn chờ hắn gọi món.
Tô Tửu nhìn người đối diện một chút, tùy tiện chọn vài món ăn.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi chỗ này, Tô Tửu đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh Sơ Tranh, bắt đầu nói về những hoạt động gần đây của hắn, những chuyện gặp phải lúc quay phim.
Sơ Tranh hững hờ đáp vài câu, kỳ thật đang chê hắn ồn ào, nhưng không thể hung dữ với hắn.
Mãi mới chờ được đến lúc món ăn đưa lên, Sơ Tranh cuối cùng cũng tìm được lý do để hắn ngậm miệng.
"Đồ ăn ở đây thật ngon, sao Cố tổng lại phát hiện ra chỗ này thế?" Tô Tửu thoả mãn sờ bụng.
"Thích?"
"Ừ, chưa từng ăn qua chỗ nào có đồ ăn ngon như vậy." Tô Tửu nhu thuận đáp một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh, dường như cũng lộ ra vui vẻ: "Sao Cố tổng lại phát hiện ra chỗ này vậy? Sau này có thể dẫn tôi đến nữa được không?"
"Người khác nói cho tôi biết." Chủ yếu là món ăn ở đây rất đắt.
Người khác?
Tô Tửu có chút để ý cái "người khác" này là nam hay là nữ.
"Cố tổng..." Tô Tửu chần chờ: "Sau này cô sẽ nâng đỡ người khác sao?"
"Sẽ không."
Tô Tửu không nghĩ tới cô sẽ trả lời nhanh như vậy: "Thật sao?"
"Ừ." Nhiệm vụ này là Vương bát đản cho, nếu không thì cô làm gì nhàn rỗi mà đi nâng đỡ người khác.
Dựa theo tính cách của Vương bát, thẻ người tốt chắc chỉ có một cái.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Bầu không khí có chút cứng ngắc, hồi lâu sau Tạ Chu mới đánh vỡ trầm mặc.
"Cô không sợ đắc tội với tôi?"
Sơ Tranh đường đường chính chính thỉnh giáo: "Đắc tội với anh thì sẽ thế nào?"
Còn có thể giết chết tôi à?
Xem như dung mạo anh có chút đẹp trai, thì cũng không dùng đẹp trai để giết chết tôi được!
"..."
Mọi người đều biết đắc tội với hắn sẽ có kết cục không tốt.
Việc này còn cần phải hỏi à?
Tạ Chu tự nhận mình lăn lộn trên thương trường lâu như thế, da mặt cũng hơi dày, nhưng đột nhiên bị người ta hỏi như vậy... Hắn quả thật nói không nên lời.
"Cố tiểu thư, tôi có thể hỏi một câu, tại sao cô lại muốn đổi vai của Liễu Mạn Mạn đi không?"
"Tạ tiên sinh, tôi đã nói, không phải tôi."
"..."
Cô không thừa nhận, hắn cũng không có biện pháp gì. Đúng như cô nói, phía đầu tư tuy là Thịnh Duệ, cô lại là cổ đông của Thịnh Duệ, nhưng chỉ căn cứ vào hai chuyện này, cũng không thể tìm được chứng cứ xác thực nói là cô làm.
Tạ Chu hít sâu một hơi: "Vậy tôi đổi một câu hỏi khác, Cố tiểu thư là người của gia tộc nào?"
Sơ Tranh không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy, trong lòng đầy nghi hoặc, Vương Giả lại thêm cho cô vai diễn gì đây?
Nhưng trên mặt lại không có bất kì biểu tình gì.
Vương Giả nhanh chóng phổ cập kiến thức cho cô một chút, thân phận mới của cô, là vì thuận tiện cho cô ở thế giới này dùng tiền, mà không chọc thêm phiền toái.
Sơ Tranh: "..." Bây giờ không phải là phiền toái à?
... Nó lại làm sai sao?
"Không thể trả lời." Sơ Tranh bày ra tư thế cao quý lãnh diễm: "Nếu Tạ tiên sinh không còn việc gì nữa thì tôi đi trước."
Tạ Chu kiêng kị gia tộc bí ẩn sau lưng Sơ Tranh, nên thủ đoạn cũng không dám dùng.
Sơ Tranh đứng dậy rời đi, lúc đi qua ghế dài, cô dừng lại một chút, lấy một cái USB ra đặt lên bàn, đầu ngón tay đè lên USB, đẩy sang phía đối diện, gõ nhẹ hai lần.
"Lễ vật nhỏ."
Tạ Chu: "???"
...
Tô Tửu đứng trong góc khuất nhìn Sơ Tranh rời đi, hắn nhìn về phía Tạ Chu, hai người bọn họ vì sao lại ở đây?
Tô Tửu cúi đầu gửi nhắn tin cho Sơ Tranh, hỏi cô đang làm gì.
[ Sơ Tranh: Có việc? ]
Tô Tửu nhấp môi dưới, cô sẽ không nói cho hắn biết cô đang làm gì, mỗi lần hắn gửi tin nhắn đi, chỉ có chuyện công việc là có thể được trả lời, còn lại thì cô sẽ không phản hồi.
Hắn không biết cô chỉ đối với mình như vậy, hay là đối với người khác cũng như vậy.
Tô Tửu tiếp tục đánh chữ, cố chấp lại hỏi một lần.
[ Tô Tửu: Cô đang làm gì thế? ]
Lần này Sơ Tranh trực tiếp không trả lời.
Sắc mặt Tô Tửu hơi trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm lấy vào màn hình điện thoại, rất lâu không có động tác.
Không biết qua bao lâu, Tô Tửu ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Chu, nơi đó đã không còn ai.
[ Tô Tửu: Tôi không thoải mái. ]
[ Sơ Tranh: Đi gặp bác sĩ. ]
[ Tô Tửu: Tôi muốn gặp cô. ]
Gần một phút sau, Tô Tửu mới nhận được tin nhắn trả lời của Sơ Tranh.
[ Sơ Tranh: Ở đâu? ]
Tô Tửu báo một cái địa chỉ, sau đó đeo khẩu trang lên đi qua chờ cô.
Phương hướng Sơ Tranh rời đi, ngược lại với địa chỉ mà Tô Tửu báo, cô bảo tài xế quay đầu, lúc đi qua còn có chút kẹt xe, Sơ Tranh hơi bực bội.
Loại bực bội này hiện rõ trên mặt, ánh mắt cô nhìn dòng xe cộ bên ngoài càng ngày càng băng lãnh, giống như tùy thời có thể đi ra ngoài xử lý đám người kẹt xe ồn ào này.
Tài xế dừng xe ở nơi chỉ định, Sơ Tranh vừa định gọi điện thoại cho Tô Tửu, thì đã thấy một người chui đi vào xe.
Tô Tửu gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.
Sơ Tranh hỏi: "Không thoải mái chỗ nào?"
Tô Tửu nghiêng đầu, duỗi tay nắm chặt tay Sơ Tranh, dẫn tay cô đặt lên ngực: "Chỗ này."
Tài xe trước mặt rất thức thời buông rèm che xuống, khởi động xe.
"Trái tim?" Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Tôi dẫn cậu đi bệnh viện."
"Cố tổng." Tô Tửu gọi cô: "Nó vì cô nên mới không thoải mái."
"Tôi không đánh nó." Đừng mơ mà ăn vạ!
Con ngươi đen như mực của Tô Tửu nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, hắn nhìn thấy nét lạnh nhạt nơi đáy mắt cô, bỗng nhiên cười nói: "Cố tổng, cô ôm tôi một cái sẽ không khó chịu nữa."
Ánh mắt Sơ Tranh dạo một vòng trên người hắn, trấn định trả lời: "Tôi dẫn cậu đến bệnh viện."
Ôm một cái mà có thể tốt, thì cần bác sĩ làm gì!
Tô Tửu nghiêng người qua, ôm lấy cổ cô: "Tôi không muốn đến bệnh viện, tôi chỉ muốn ôm cô một lúc thôi."
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản, nếu bây giờ ta đánh hắn, hắn có còn cảm thấy ta là một người tốt không?
Tin ta đi tiểu tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không. Vương Giả nhắc nhở Cho nên cô tuyệt đối không nên cự tuyệt hắn, ôm một cái thôi mà, có lớn lao gì đâu, các người không phải cũng ngủ chung trên một chiếc giường rồi à.
Sơ Tranh: "..."
Xe bình ổn chạy về phía trước, Tô Tửu ôm Sơ Tranh, dường như đem toàn bộ trọng lượng cơ thể ép qua.
Hắn cẩn thận bắt được tay Sơ Tranh, chậm rãi nắm chặt: "Cố tổng, vừa rồi cô và Tạ Chu làm gì thế?"
"Không làm gì hết." Sơ Tranh đáp một tiếng, chợt cúi đầu: "Tại sao cậu biết tôi và hắn từng gặp mặt?"
"Tôi nhìn thấy." Tô Tửu thành thật trả lời.
Hắn thoáng ngước mắt lên, vừa vặn chạm vào mắt Sơ Tranh, đôi môi mềm mại ở ngay trước mắt hắn, yếu hầu hắn khẽ lăn động, cẩn thận tiến tới.
Nhưng cánh môt còn chưa đụng tới, Sơ Tranh liền lui về phía sau, kéo dài khoảng cách của hai người.
Tô Tửu hơi thất vọng, hắn cúi đầu xuống, ôm cổ Sơ Tranh.
"Tạ Chu hẹn tôi nói chuyện, không làm gì khác." Sơ Tranh sờ đầu hắn hai lần: "Tại sao Bùi Vũ không ở cùng cậu?"
Ánh mắt Tô Tửu hơi sáng lên, cô đang giải thích với hắn sao?
"Anh Vũ bận chuyện khác, tôi ra hít thở không khí, trước đó tôi có gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô không trả lời..." Lúc đầu hắn muốn hẹn cô, nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không có chút dấu hiệu nào.
Sơ Tranh nghĩ đến những dòng tin nhắn chồng chất kia: "Sau này đừng gửi cho tôi những tin nhắn vớ vẩn vậy nữa."
Tô Tửu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị trúng một mũi tên, đau nhói, ở trong mắt cô, những tin nhắn kia đều là tin nhắn vớ vẩn sao?
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ thật vui mừng.
Nhưng bây giờ đến một chút vui cũng không hề có.
"Đói không?"
Tô Tửu thất thần gật đầu, chờ hắn lấy lại tinh thần, thì đã ngồi trong một phòng bao, nhân viên phục vụ đang cầm thực đơn chờ hắn gọi món.
Tô Tửu nhìn người đối diện một chút, tùy tiện chọn vài món ăn.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi chỗ này, Tô Tửu đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh Sơ Tranh, bắt đầu nói về những hoạt động gần đây của hắn, những chuyện gặp phải lúc quay phim.
Sơ Tranh hững hờ đáp vài câu, kỳ thật đang chê hắn ồn ào, nhưng không thể hung dữ với hắn.
Mãi mới chờ được đến lúc món ăn đưa lên, Sơ Tranh cuối cùng cũng tìm được lý do để hắn ngậm miệng.
"Đồ ăn ở đây thật ngon, sao Cố tổng lại phát hiện ra chỗ này thế?" Tô Tửu thoả mãn sờ bụng.
"Thích?"
"Ừ, chưa từng ăn qua chỗ nào có đồ ăn ngon như vậy." Tô Tửu nhu thuận đáp một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh, dường như cũng lộ ra vui vẻ: "Sao Cố tổng lại phát hiện ra chỗ này vậy? Sau này có thể dẫn tôi đến nữa được không?"
"Người khác nói cho tôi biết." Chủ yếu là món ăn ở đây rất đắt.
Người khác?
Tô Tửu có chút để ý cái "người khác" này là nam hay là nữ.
"Cố tổng..." Tô Tửu chần chờ: "Sau này cô sẽ nâng đỡ người khác sao?"
"Sẽ không."
Tô Tửu không nghĩ tới cô sẽ trả lời nhanh như vậy: "Thật sao?"
"Ừ." Nhiệm vụ này là Vương bát đản cho, nếu không thì cô làm gì nhàn rỗi mà đi nâng đỡ người khác.
Dựa theo tính cách của Vương bát, thẻ người tốt chắc chỉ có một cái.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 56: Thần tượng quốc dân (26)
9.4/10 từ 57 lượt.