Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 423: Vô thượng tiên đồ (26)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Đỗ Hồi chỉ có thể ngưng tụ thành một cái cái bóng hình người màu đen, hắn không có thực thể.
Tuyết Uyên phát hiện mình cách gần như thế, mà Đỗ Hồi cũng không phát hiện ra mình, đáy lòng lập tức vui như nở hoa.
"Đại nhân..."
Tịch Lan không nghĩ tới Đỗ Hồi sẽ đưa ra một yêu cầu như thế, mình phí hết tâm tư, chính là vì nghênh đón hắn.
Lời Tịch Lan còn chưa nói ra, cái bóng màu đen kia, bỗng nhiên giống như bị thứ gì va nát.
Sương mù màu đen bay tới trên huyết trì, lần nữa ngưng tụ lại.
"Người nào!"
"Ông nội ngươi!"
"Tuyết Uyên!"
Đỗ Hồi chuẩn xác kêu tên, cẩn thận nghe một chút, bên trong còn có chút ý vị như nghiến răng nghiến lợi
"Ngươi còn sống!"
Đỗ Hồi không biết Tuyết Uyên ở đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác nhìn về một hướng nào đó, sự cảnh giác nơi đáy lòng tăng vọt.
Tại sao hắn lại ở chỗ này!
Thanh âm của Tuyết Uyên chậm rãi vang lên: "Ngươi cũng chưa chết, bản tôn đương nhiên còn sống!"
Đỗ Hồi nghe thấy tiếng nói, lập tức lướt qua bên kia, song khi hắn sắp bước ra khỏi huyết trì, thân thể giống như bị thứ gì ngăn trở, không có cách nào tiến lên được.
Tuyết Uyên khẽ híp mắt một cái.
Đỗ Hồi vẫn chưa thể rời khỏi huyết trì.
Thân hình Tuyết Uyên lóe lên, như ẩn như hiện trong sương mù màu máu, cái bóng Đỗ Hồi ngưng tụ lại, thỉnh thoảng bị đâm đến tán loạn.
Tiếng gầm thét đầy tức giận của Đỗ Hồi cũng theo đó mà lên.
Tuyết Uyên và Đỗ Hồi đều tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, một là yêu, một là ma, vốn dĩ bị xem như tà ma ngoại đạo, lẽ ra phải cùng nhau làm loạn.
Nhưng mà hai tên này đều là hạng người tranh cường háo thắng, cho là mình mạnh nhất, không ai chịu thua ai, mỗi lần gặp gỡ đều dùng đao kiếm nói chuyện.
Một thời gian sau, hai bên liền thành tử địch.
Sơ Tranh nhàm chán đứng ở bên cạnh.
Thực lực của thẻ người tốt... hình như khôi phục rất nhanh.
Trước đó hắn đều không biểu hiện ra ngoài, đây là muốn... Lừa gạt mình, tìm cơ hội chạy sao?
Tiểu tỷ tỷ cô có thể chính trực như ánh dương một chút được không? Có ai lại nghĩ về thẻ người tốt như cô không hả? Còn muốn lấy được thẻ người tốt nữa không đây!
Sơ Tranh: "Ta làm sao mà không chính trực?"
Mỗi ngày đều làm người tốt.
Còn không chính trực như ánh dương nữa à?
Cô đúng là rất thẳng ( : trực). Nhưng chính và ánh dương thì không có.
...
"Đại nhân!"
Tịch Lan kinh hô một tiếng.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn lại, Đỗ Hồi bị Tuyết Uyên đánh cho tán loạn, lúc này đã sắp không duy trì được hình dạng nữa.
"Tuyết Uyên!" Đỗ Hồi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có bản lĩnh thì lăn ra đây, trốn tránh đánh lén thì có tài cán gì!"
Tuyết Uyên đúng lý hợp tình nói: "Ta không!"
"Đại nhân!" Tịch Lan khẩn trương hỏi: "Ngài không sao chứ?"
Đỗ Hồi lúc này quả thực không tốt lắm, như sương khói bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu tán.
Tịch Lan dùng máu tươi của thôn dân, để Đỗ Hồi tạm thời có sức mạnh khôi phục lại như thế này, nhưng hắn vẫn chưa thoát khỏi phong ấn được.
Phạm vi huyết trì này, chính là nơi hắn có thể hoạt động.
"Tới đây." Thanh âm Đỗ Hồi trầm thấp gọi Tịch Lan.
Tịch Lan giật mình trong lòng, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng mà thân thể lại đi về phía trước.
Không...
Thân thể Tịch Lan đột nhiên bay qua phía huyết trì, chỉ trong chớp mắt, Tịch Lan đã đứng tại ở bên cạnh huyết trì, sương mù màu máu quấn quanh Tịch Lan, nhanh chóng đi vào thân thể nàng ta.
Biểu cảm trên mặt Tịch Lan biến đổi.
Khi thì thống khổ, khi thì điên cuồng, khi thì dữ tợn, khi thì hoảng sợ.
"Không... Không muốn..." Trong đôi mắt đẹp của Tịch Lan tuôn ra sự sợ hãi.
"Vì sao không muốn, không phải ngươi tới nghênh đón ta sao?" Thanh âm của Đỗ Hồi, phát ra từ trong miệng Tịch Lan.
"Không..." Tịch Lan lắc đầu.
Nàng ta muốn Đỗ Hồi ra, nhưng không phải tước đoạt sự tồn tại của nàng ta như vậy!
"Đại nhân, ta có thể tìm cho ngài thân thể tốt hơn, ta có thể làm nhiều chuyện cho ngài, ngài hãy thả ta ra." Tịch Lan sợ hãi cầu xin tha thứ.
Vốn dĩ nàng ta đã chuẩn bị tốt hết thảy mọi chuyện, đều là Sơ Tranh làm hỏng chuyện của mình.
"Đại nhân, nơi này còn có một người, thân thể của nàng có thể!!" Tịch Lan lớn tiếng hô: "Trong thân thể nàng còn có lực lượng thuộc về ngài!"
"Thật sao?"
Tịch Lan liên tục gật đầu: "Nàng ở ngay chỗ này, nàng thật sự ở ngay chỗ này."
Tịch Lan rất xác định, Sơ Tranh ở ngay chỗ này.
Nàng ta không nhìn thấy, nhưng đại nhân nhất định có thể trông thấy.
Hiển nhiên Tịch Lan xem trọng Đỗ Hồi mới ra được rồi, Đỗ Hồi chỉ cảm giác được một cỗ khí tức như có như không, hoàn toàn không có cách nào xác định người ở chỗ nào.
"Không sao, chờ ta dùng thân thể của ngươi trước, tìm được người rồi đổi lại." Đỗ Hồi nói: "Không phải ngươi tới đón ta sao? Điểm ấy ngươi cũng không nguyện ý?"
"Không..."
Tịch Lan không biết lấy lực lượng từ đâu, đột nhiên quay người chạy về phía sau.
Nhưng mà Tịch Lan còn chưa chạy được hai bước, thì một cỗ gió lạnh nghênh diện, đẩy nàng ta trở về.
Nàng ta mơ hồ trông thấy thân hình trong sương mù mông lung, con ngươi thít chặt, yết hầu giống như bị ai bóp lấy, thân thể không thể động đậy được.
Biểu cảm trên mặt Tịch Lan biến ảo cực nhanh, dữ tợn lại vặn vẹo.
Không muốn...
...
Đỗ Hồi đánh giá thân thể mình, tựa hồ có chút bất mãn.
"Thân thể nữ nhân ngươi cũng dùng, ngươi đói khát như thế à?" Tuyết Uyên ngồi xổm ở bên cạnh huyết trì, mở ra hình thức châm chọc khiêu khích.
"A." Đỗ Hồi cười lạnh: "Ngươi bây giờ ngay cả hình người cũng không có, có tư cách gì nói ta?"
"..." Tuyết Uyên giận: "Thế cũng tốt hơn ngươi dùng thân thể nữ nhân!"
"Đây là kế sách tạm thời!"
"Cái gì gọi là kết sách tạm thời, còn không phải chính mình không được..."
"Tuyết Uyên, con hồ ly thối nhà ngươi, có tư cách gì nói ta!"
Đỗ Hồi và Tuyết Uyên làm rùm beng tại chỗ.
Tư thế kia, làm gì có giác ngộ của những người đến từ thời thượng cổ, mà ngược lại giống như hai tiểu hài tử đang cãi nhau hơn.
"Các ngươi ồn ào đủ chưa?" Sơ Tranh có chút phiền: "Còn đánh nữa không?"
Giọng nói của Đỗ Hồi im bặt lại, hắn chuẩn xác nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới.
Bên kia không có gì cả, nhưng hắn cảm nhận được, lực lượng quen thuộc thuộc về mình.
"Ngươi là người phương nào!" Đỗ Hồi thấp giọng quát lớn: "Vì sao trong cơ thể ngươi lại có lực lượng của ta."
"Ta cũng muốn biết."
Đỗ Hồi nhìn thấy trong sương mù bên kia, dần dần xuất hiện một thân ảnh.
Là tiểu cô nương...
Thanh âm của tiểu cô nương bình tĩnh thanh lãnh: "Ta cũng muốn biết, tại sao trong thân thể ta lại có lực lượng của ngươi."
Ánh mắt Đỗ Hồi lưu chuyển trên người Sơ Tranh, giống như nghĩ đến cái gì đó, dưới chân lui về sau một bước: "Dạ Giang là gì của ngươi!"
Sơ Tranh: "??"
Dạ Giang là ai?
Không biết!
Phụ thân cô! Vương Giả nhắc nhở.
Sơ Tranh: "..."
Nguyên chủ cũng chưa thấy qua, làm sao mà ta biết được!
Dạ Giang là phụ thân của nguyên chủ, chính là thượng thần tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, cùng thời với hai tên tà ma ngoại đạo trước mặt này.
Trong thân thể của nguyên chủ đã có lực lượng của Đỗ Hồi, vậy Đỗ Hồi biết phụ thân nguyên chủ, hoàn toàn không có vấn đề về logic.
Tiểu Hồ Ly liếc nhìn Sơ Tranh, không biết có phải là ảo giác của Sơ Tranh hay không, mà Tiểu Hồ Ly tựa hồ cảnh giác lên.
Sơ Tranh vẻ mặt trấn định: "Mắc mớ gì tới ngươi."
"Ngươi là hậu nhân của Dạ Giang?!" Có lẽ là bởi vì dùng thân thể Tịch Lan, nên giọng nói Đỗ Hồi lộ ra có chút lanh lảnh, giống y như thái giám.
"..." Ta không phải, nhưng thân thể này phải, trên lý luận mà nói, xem như là thế đi.
Sơ Tranh trầm mặc, ở trong mắt Đỗ Hồi chính là ngầm thừa nhận.
"Tuyết Uyên, ngươi lại ở cùng nàng!" Ánh mắt Đỗ Hồi liếc qua phía Tuyết Uyên: "Năm đó chuyện Dạ Giang làm với chúng ta, ngươi đã quên?"
Cơ thể Tuyết Uyên hơi lui về phía sau: "Bản tôn không biết."
Đỗ Hồi cười lạnh: "Không phải ngươi tự xưng mình biết tất cả mọi chuyện sao?"
Tuyết Uyên trừng Đỗ Hồi.
Sơ Tranh cắt ngang bọn họ: "Dạ Giang làm gì các ngươi?"
Đỗ Hồi và Tuyết Uyên đồng thời trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Hung ác như thế làm gì, ta chỉ hỏi một chút, không muốn nói thì không nói nha, ta cũng không phải rất muốn biết.
***
Chương này dành tặng cho EvanescentWind chúc nàng năm mới vui vẻ
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đỗ Hồi chỉ có thể ngưng tụ thành một cái cái bóng hình người màu đen, hắn không có thực thể.
Tuyết Uyên phát hiện mình cách gần như thế, mà Đỗ Hồi cũng không phát hiện ra mình, đáy lòng lập tức vui như nở hoa.
"Đại nhân..."
Tịch Lan không nghĩ tới Đỗ Hồi sẽ đưa ra một yêu cầu như thế, mình phí hết tâm tư, chính là vì nghênh đón hắn.
Lời Tịch Lan còn chưa nói ra, cái bóng màu đen kia, bỗng nhiên giống như bị thứ gì va nát.
Sương mù màu đen bay tới trên huyết trì, lần nữa ngưng tụ lại.
"Người nào!"
"Ông nội ngươi!"
"Tuyết Uyên!"
Đỗ Hồi chuẩn xác kêu tên, cẩn thận nghe một chút, bên trong còn có chút ý vị như nghiến răng nghiến lợi
"Ngươi còn sống!"
Đỗ Hồi không biết Tuyết Uyên ở đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác nhìn về một hướng nào đó, sự cảnh giác nơi đáy lòng tăng vọt.
Tại sao hắn lại ở chỗ này!
Thanh âm của Tuyết Uyên chậm rãi vang lên: "Ngươi cũng chưa chết, bản tôn đương nhiên còn sống!"
Đỗ Hồi nghe thấy tiếng nói, lập tức lướt qua bên kia, song khi hắn sắp bước ra khỏi huyết trì, thân thể giống như bị thứ gì ngăn trở, không có cách nào tiến lên được.
Tuyết Uyên khẽ híp mắt một cái.
Đỗ Hồi vẫn chưa thể rời khỏi huyết trì.
Thân hình Tuyết Uyên lóe lên, như ẩn như hiện trong sương mù màu máu, cái bóng Đỗ Hồi ngưng tụ lại, thỉnh thoảng bị đâm đến tán loạn.
Tiếng gầm thét đầy tức giận của Đỗ Hồi cũng theo đó mà lên.
Tuyết Uyên và Đỗ Hồi đều tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, một là yêu, một là ma, vốn dĩ bị xem như tà ma ngoại đạo, lẽ ra phải cùng nhau làm loạn.
Nhưng mà hai tên này đều là hạng người tranh cường háo thắng, cho là mình mạnh nhất, không ai chịu thua ai, mỗi lần gặp gỡ đều dùng đao kiếm nói chuyện.
Một thời gian sau, hai bên liền thành tử địch.
Sơ Tranh nhàm chán đứng ở bên cạnh.
Thực lực của thẻ người tốt... hình như khôi phục rất nhanh.
Trước đó hắn đều không biểu hiện ra ngoài, đây là muốn... Lừa gạt mình, tìm cơ hội chạy sao?
Tiểu tỷ tỷ cô có thể chính trực như ánh dương một chút được không? Có ai lại nghĩ về thẻ người tốt như cô không hả? Còn muốn lấy được thẻ người tốt nữa không đây!
Sơ Tranh: "Ta làm sao mà không chính trực?"
Mỗi ngày đều làm người tốt.
Còn không chính trực như ánh dương nữa à?
Cô đúng là rất thẳng ( : trực). Nhưng chính và ánh dương thì không có.
...
"Đại nhân!"
Tịch Lan kinh hô một tiếng.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn lại, Đỗ Hồi bị Tuyết Uyên đánh cho tán loạn, lúc này đã sắp không duy trì được hình dạng nữa.
"Tuyết Uyên!" Đỗ Hồi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có bản lĩnh thì lăn ra đây, trốn tránh đánh lén thì có tài cán gì!"
Tuyết Uyên đúng lý hợp tình nói: "Ta không!"
"Đại nhân!" Tịch Lan khẩn trương hỏi: "Ngài không sao chứ?"
Đỗ Hồi lúc này quả thực không tốt lắm, như sương khói bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu tán.
Tịch Lan dùng máu tươi của thôn dân, để Đỗ Hồi tạm thời có sức mạnh khôi phục lại như thế này, nhưng hắn vẫn chưa thoát khỏi phong ấn được.
Phạm vi huyết trì này, chính là nơi hắn có thể hoạt động.
"Tới đây." Thanh âm Đỗ Hồi trầm thấp gọi Tịch Lan.
Tịch Lan giật mình trong lòng, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng mà thân thể lại đi về phía trước.
Không...
Thân thể Tịch Lan đột nhiên bay qua phía huyết trì, chỉ trong chớp mắt, Tịch Lan đã đứng tại ở bên cạnh huyết trì, sương mù màu máu quấn quanh Tịch Lan, nhanh chóng đi vào thân thể nàng ta.
Biểu cảm trên mặt Tịch Lan biến đổi.
Khi thì thống khổ, khi thì điên cuồng, khi thì dữ tợn, khi thì hoảng sợ.
"Không... Không muốn..." Trong đôi mắt đẹp của Tịch Lan tuôn ra sự sợ hãi.
"Vì sao không muốn, không phải ngươi tới nghênh đón ta sao?" Thanh âm của Đỗ Hồi, phát ra từ trong miệng Tịch Lan.
"Không..." Tịch Lan lắc đầu.
Nàng ta muốn Đỗ Hồi ra, nhưng không phải tước đoạt sự tồn tại của nàng ta như vậy!
"Đại nhân, ta có thể tìm cho ngài thân thể tốt hơn, ta có thể làm nhiều chuyện cho ngài, ngài hãy thả ta ra." Tịch Lan sợ hãi cầu xin tha thứ.
Vốn dĩ nàng ta đã chuẩn bị tốt hết thảy mọi chuyện, đều là Sơ Tranh làm hỏng chuyện của mình.
"Đại nhân, nơi này còn có một người, thân thể của nàng có thể!!" Tịch Lan lớn tiếng hô: "Trong thân thể nàng còn có lực lượng thuộc về ngài!"
"Thật sao?"
Tịch Lan liên tục gật đầu: "Nàng ở ngay chỗ này, nàng thật sự ở ngay chỗ này."
Tịch Lan rất xác định, Sơ Tranh ở ngay chỗ này.
Nàng ta không nhìn thấy, nhưng đại nhân nhất định có thể trông thấy.
Hiển nhiên Tịch Lan xem trọng Đỗ Hồi mới ra được rồi, Đỗ Hồi chỉ cảm giác được một cỗ khí tức như có như không, hoàn toàn không có cách nào xác định người ở chỗ nào.
"Không sao, chờ ta dùng thân thể của ngươi trước, tìm được người rồi đổi lại." Đỗ Hồi nói: "Không phải ngươi tới đón ta sao? Điểm ấy ngươi cũng không nguyện ý?"
"Không..."
Tịch Lan không biết lấy lực lượng từ đâu, đột nhiên quay người chạy về phía sau.
Nhưng mà Tịch Lan còn chưa chạy được hai bước, thì một cỗ gió lạnh nghênh diện, đẩy nàng ta trở về.
Nàng ta mơ hồ trông thấy thân hình trong sương mù mông lung, con ngươi thít chặt, yết hầu giống như bị ai bóp lấy, thân thể không thể động đậy được.
Biểu cảm trên mặt Tịch Lan biến ảo cực nhanh, dữ tợn lại vặn vẹo.
Không muốn...
...
Đỗ Hồi đánh giá thân thể mình, tựa hồ có chút bất mãn.
"Thân thể nữ nhân ngươi cũng dùng, ngươi đói khát như thế à?" Tuyết Uyên ngồi xổm ở bên cạnh huyết trì, mở ra hình thức châm chọc khiêu khích.
"A." Đỗ Hồi cười lạnh: "Ngươi bây giờ ngay cả hình người cũng không có, có tư cách gì nói ta?"
"..." Tuyết Uyên giận: "Thế cũng tốt hơn ngươi dùng thân thể nữ nhân!"
"Đây là kế sách tạm thời!"
"Cái gì gọi là kết sách tạm thời, còn không phải chính mình không được..."
"Tuyết Uyên, con hồ ly thối nhà ngươi, có tư cách gì nói ta!"
Đỗ Hồi và Tuyết Uyên làm rùm beng tại chỗ.
Tư thế kia, làm gì có giác ngộ của những người đến từ thời thượng cổ, mà ngược lại giống như hai tiểu hài tử đang cãi nhau hơn.
"Các ngươi ồn ào đủ chưa?" Sơ Tranh có chút phiền: "Còn đánh nữa không?"
Giọng nói của Đỗ Hồi im bặt lại, hắn chuẩn xác nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới.
Bên kia không có gì cả, nhưng hắn cảm nhận được, lực lượng quen thuộc thuộc về mình.
"Ngươi là người phương nào!" Đỗ Hồi thấp giọng quát lớn: "Vì sao trong cơ thể ngươi lại có lực lượng của ta."
"Ta cũng muốn biết."
Đỗ Hồi nhìn thấy trong sương mù bên kia, dần dần xuất hiện một thân ảnh.
Là tiểu cô nương...
Thanh âm của tiểu cô nương bình tĩnh thanh lãnh: "Ta cũng muốn biết, tại sao trong thân thể ta lại có lực lượng của ngươi."
Ánh mắt Đỗ Hồi lưu chuyển trên người Sơ Tranh, giống như nghĩ đến cái gì đó, dưới chân lui về sau một bước: "Dạ Giang là gì của ngươi!"
Sơ Tranh: "??"
Dạ Giang là ai?
Không biết!
Phụ thân cô! Vương Giả nhắc nhở.
Sơ Tranh: "..."
Nguyên chủ cũng chưa thấy qua, làm sao mà ta biết được!
Dạ Giang là phụ thân của nguyên chủ, chính là thượng thần tồn tại ở thời kỳ thượng cổ, cùng thời với hai tên tà ma ngoại đạo trước mặt này.
Trong thân thể của nguyên chủ đã có lực lượng của Đỗ Hồi, vậy Đỗ Hồi biết phụ thân nguyên chủ, hoàn toàn không có vấn đề về logic.
Tiểu Hồ Ly liếc nhìn Sơ Tranh, không biết có phải là ảo giác của Sơ Tranh hay không, mà Tiểu Hồ Ly tựa hồ cảnh giác lên.
Sơ Tranh vẻ mặt trấn định: "Mắc mớ gì tới ngươi."
"Ngươi là hậu nhân của Dạ Giang?!" Có lẽ là bởi vì dùng thân thể Tịch Lan, nên giọng nói Đỗ Hồi lộ ra có chút lanh lảnh, giống y như thái giám.
"..." Ta không phải, nhưng thân thể này phải, trên lý luận mà nói, xem như là thế đi.
Sơ Tranh trầm mặc, ở trong mắt Đỗ Hồi chính là ngầm thừa nhận.
"Tuyết Uyên, ngươi lại ở cùng nàng!" Ánh mắt Đỗ Hồi liếc qua phía Tuyết Uyên: "Năm đó chuyện Dạ Giang làm với chúng ta, ngươi đã quên?"
Cơ thể Tuyết Uyên hơi lui về phía sau: "Bản tôn không biết."
Đỗ Hồi cười lạnh: "Không phải ngươi tự xưng mình biết tất cả mọi chuyện sao?"
Tuyết Uyên trừng Đỗ Hồi.
Sơ Tranh cắt ngang bọn họ: "Dạ Giang làm gì các ngươi?"
Đỗ Hồi và Tuyết Uyên đồng thời trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Hung ác như thế làm gì, ta chỉ hỏi một chút, không muốn nói thì không nói nha, ta cũng không phải rất muốn biết.
***
Chương này dành tặng cho EvanescentWind chúc nàng năm mới vui vẻ
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 423: Vô thượng tiên đồ (26)
9.4/10 từ 57 lượt.