Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 388: Trời giáng Phúc Bảo (30)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Nếu như cho Sở Vụ một cơ hội làm lại, hắn tuyệt đối sẽ không hôn cô.
Sở Vụ sợ có người tiến vào, trong nơm nớp lo sợ, lại mang theo vài phần kích thích bí ẩn, mang đến cho hắn thể nghiệm rất khác biệt.
Quần áo Sở Vụ không chỉnh tề, cả người đều giống như bị chà đạp qua, tóc mái trên trán thấm đầy mồ hôi, dán lên gương mặt.
Sơ Tranh men theo gương mặt hắn mà hôn, thân thể mềm mại nằm ở trong ngực hắn, mềm đến như không có xương cốt.
Tư thế thân mật, làm cho giữa hai người không hề có chút khe hở nào.
Sở Vụ giơ tay ôm lấy cô: "Đừng hôn, buông anh ra, lát nữa có người đến thì sao."
"Anh sợ như vậy à?"
"Chúng ta thế này..." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Vụ, giống như được nhuộm lên ánh nắng chiều rực rỡ nhất, cánh môi đỏ bừng lúc đóng lúc mở: "Bị người trông thấy sẽ bị đồn đại rất khó nghe."
"Anh là của em, có gì mà không thể truyền ra?" Cô ở cùng thẻ người tốt của mình thì có gì mà phải sợ?!
Anh là của em.
Bốn chữ đơn giản, lại như búa tạ đập vào đáy lòng Sở Vụ, thân thể đều bị bốn chữ kia đập đến mềm nhũn.
Dục vọng vừa mới phóng thích qua một lần, lại bắt đầu xao động tập kết.
Mây mưa không ngừng nghỉ.
Sơ Tranh nằm trong ngực hắn hôn hắn, tận đến khi hôn đủ, mới buông hắn ra đứng dậy, lần lượt mặc quần áo vào.
Ánh mắt Sở Vụ chạm đến đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, không hề có chút tỳ vết, tựa như dương chi bạch ngọc thượng hạng.
Đôi chân ngọc thanh tú cứ như vậy giẫm trên mặt đất, so với mem sứ còn trắng hơn mấy phần.
Sở Vụ có chút bối rối dời ánh mắt, mặc xong quần áo, rồi thu thập lại nơi này một chút.
Sơ Tranh đã mặc quần áo tử tế, đang làm ổ trên cái ghế sofa nhỏ, Sở Vụ mặc niệm mấy lần sắc tức thị không không tức thị sắc, cố gắng trấn định bắt đầu làm việc.
Nhưng mà hắn làm sao còn có thể làm việc được nữa.
May mà sau đó không có việc gì quan trọng.
Bằng không thì có lẽ hắn không thể không mắc sai lầm.
Sở Vụ vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc tan tầm, kéo Sơ Tranh rời đi.
"Ôi, Sở Vụ..."
Bác sĩ trẻ kêu một tiếng.
Lời còn chưa nói hết, hai người đã vào thang máy.
Sở Vụ đi lấy xe ra, Sơ Tranh mở cửa xe, bên cạnh bỗng nhiên có một người xông tới, giơ tay bắt lấy cô.
Con dao nhỏ hiện ra hàn quang, chợt lóe lên.
"Sơ Tranh!"
Giọng nói mang theo sự kinh hoàng của Sở Vụ từ trong xe truyền đến.
Con dao sắc bén xẹt qua bên mắt Sơ Tranh, Sơ Tranh xoay người, lách mình đến bên cạnh, đạp vào lưng kẻ đang tập kích mình.
Ầm!
Kẻ tập kích bị đạp đến trên cửa xe, cánh cửa bên ghế lại đột nhiên bị kéo ra
Sở Vụ đã xuống xe, chạy về phía cô.
Sơ Tranh giơ tay ngăn hắn lại, ấn lấy đầu kẻ tập kích, cướp đi dao trong tay hắn.
"Chử Mậu."
Sơ Tranh thấy rõ mặt của kẻ tập kích.
Mặt mũi Chử Mậu tràn đầy dữ tợn, chửi ầm lên: "Con tiện nhân này, đều là mày!"
"Lần trước giáo huấn còn chưa đủ?" Giọng nói của Sơ Tranh lãnh đạm đến mức không nghe ra cảm xúc gì, giống như một loại máy móc, đột nhiên nghe, còn hơi khiến người ta sợ hãi.
Chử Mậu bị Sơ Tranh chế phục, lúc này không thể động đậy, chỉ có thể gào mồm chửi đổng.
"Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy?"
"Con tiện nhân này, đều là mày, là mày hại tao mất đi hết tất cả."
Không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì, mà trước khi bảo vệ của bệnh viện chạy tới, đột nhiên nhét đao vào trong tay Chử Mậu, rồi kéo cánh tay hắn, đâm về phía người mình.
Dường như Chử Mậu bị cái biến cố này dọa sợ, quên cả phản ứng.
"Bảo bối!" Con ngươi Sở Vụ thít chặt.
Hắn bước nhanh về phía trước, đá văng Chử Mậu, đỡ lấy Sơ Tranh.
Phần bụng Sơ Tranh bị máu tươi nhiễm đỏ.
Sở Vụ bị dọa đến mức cả người đều run rẩy.
Giống như người bị thương là hắn.
Ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người Chử Mậu, gằn từng chữ một: "Mày nhất định phải chết."
Chử Mậu: "..."
Hắn... hắn không làm gì cả mà!
Bảo vệ đuổi tới, nhanh chóng chế phục Chử Mậu.
"Báo cảnh sát." Sơ Tranh phân phó bảo vệ: "Cầm dao đả thương người, Chử tiên sinh, chúc anh sống vui vẻ trong tù."
Ta không đánh chết được ngươi, ta còn không thể nghĩ biện pháp giải quyết ngươi sao?
Hừ!
... Tiểu tỷ tỷ mà hung ác lên, quả nhiên đến cả chính mình cũng không buông tha, hù chết bản hệ thống, nhưng mà cô cần phải đâm vào người mình sao?
Như thế càng nhanh.
... Nhanh ông nội cô! Cô treo thì làm sao hả!
Không phải còn có thể kéo ngược lại à, cơ hội của ta còn chưa dùng hết đâu, lo cái gì.
... Ta, ta... Để cho ta chết đi!
"Mày..." Chử Mậu bị ép trên mặt đất: "Mày hãm hại tao!"
"Có chứng cứ không?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh cầm dao hành hung, camera đã ghi lại rõ ràng."
Sắc mặt Chử Mậu biến thành màu gan heo.
"Là chính mày tự đâm, có quan hệ gì với tao, các người thả ra!!"
"Là chính cô ta tự đâm!"
"Không liên quan gì đến tao!"
Chử Mậu kêu to, lại bị bảo vệ gắt gao đè chặt.
Sở Vụ chỉ quan tâm đến vết thương của Sơ Tranh: "Bảo bối..."
Sơ Tranh giọng điệu bình thản: "Không sao."
Sở Vụ không lên tiếng, ôm cô lên, nhanh chóng trở lại trong bệnh viện.
Không cho bất luận kẻ nào hỗ trợ, tự mình khâu lại vết thương cho cô.
Vết thương không sâu, hơn nữa cũng không phải vết thương trí mạng,
Sở Vụ khâu lại xong, Sơ Tranh trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, thì không có những bệnh trạng khác.
Sắc mặt hắn khó coi, nhếch môi, vẫn không nói lời nào.
"Sao thế?" Sơ Tranh hỏi hắn.
Ầm ——
Rầm ——
Những thứ trên bàn phẫu thuật rơi xuống đất, ào ào một trận.
Sơ Tranh trầm mặc nhìn đồ vật trên mặt đất.
Phát cáu cái gì?
"Tại sao em lại cố ý đâm mình? Em không biết trân quý sinh mệnh của mình sao?"
Sơ Tranh phủ nhận: "Là hắn..."
"Anh nhìn thấy." Lúc ấy Sở Vụ đứng gần như vậy, hắn trông thấy là cô kín đáo nhét dao cho Chử Mậu, rồi kéo tay hắn ta đâm về phía mình.
"..." Tại sao lại bị nhìn thấy. Sơ Tranh đổi cách nói: "Em cũng sẽ không chết."
Loại thái độ thờ ơ này của Sơ Tranh, càng làm cho Sở Vụ tức giận hơn.
"Em có biết vừa rồi anh lo lắng cỡ nào không?" Lúc này Sở Vụ vẫn còn đang sợ hãi trong lòng: "Em có biết không..."
Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào.
Hốc mắt cũng lập tức đỏ lên một vòng.
Tay của hắn lúc này run đến dữ dội hơn, hắn thật sự bị hù dọa.
Từ trước đến nay Sơ Tranh vốn quen làm theo ý mình, hơn nữa chỉ cần nhanh chóng đạt được mục đích là được, cũng mặc kệ những chuyện còn lại.
Vì vậy đối với tâm tình của Sở Vụ, chắc chắn Sơ Tranh sẽ không có cách nào chiếu cố đến, cũng không thể nào hiểu được.
Nhưng thẻ người tốt không vui, cô cũng không thoải mái.
Thế này thì làm sao mà dỗ được?
Hắn đã sắp khóc...
Sơ Tranh nhìn dáng vẻ của Sở Vụ, càng nhìn càng thấy không thoải mái.
Nửa ngày sau Sơ Tranh mới nhượng bộ, nghẹn ra mấy chữ: "Anh không thích... sau này em không như thế nữa."
Khóe mắt Sở Vụ đỏ đến kịch liệt, trong con ngươi xinh đẹp, tựa hồ đang có sóng nước đong đưa, bộ dáng kia làm cho người ta càng nhìn càng thấy đau lòng.
Hắn đi đến bên cạnh Sơ Tranh, ngồi xổm người xuống.
"Bảo bối, không phải anh cố ý phát cáu với em... Nhưng tại sao em lại phải đâm bị thương chính mình?"
"Như thế thì hắn sẽ không có cơ hội xuất hiện nữa." Sơ Tranh nói: "Em làm không đúng sao?"
Dưới đáy lòng Sơ Tranh một chút cũng không hề cảm thấy mình có lỗi, cô chỉ là nhường nhịn một chút thôi.
Đây là thủ đoạn bình thường sao? Sở Vụ không biết nên nói thế nào với cô nữa.
"Người bình thường sẽ không làm như thế." Sở Vụ cầm hai tay cô.
"Em..." Là Thiên Sứ, không phải người bình thường.
Tiểu tỷ tỷ, ta xin cô hãy ngậm miệng lại! Vương Giả cắt ngang Sơ Tranh.
Vương Giả hận không thể cầm băng dính dán miệng Sơ Tranh lại, ấn về trên giường.
Cô giả vờ suy yếu chút, thẻ người tốt sẽ đồng tình với cô, bảo vệ cô, đau lòng cho cô, có biết không!!
Ta không suy yếu, sao phải giả vờ?
Vương bát đản mi bị điên rồi.
...
Ta... Ta...
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Nếu như cho Sở Vụ một cơ hội làm lại, hắn tuyệt đối sẽ không hôn cô.
Sở Vụ sợ có người tiến vào, trong nơm nớp lo sợ, lại mang theo vài phần kích thích bí ẩn, mang đến cho hắn thể nghiệm rất khác biệt.
Quần áo Sở Vụ không chỉnh tề, cả người đều giống như bị chà đạp qua, tóc mái trên trán thấm đầy mồ hôi, dán lên gương mặt.
Sơ Tranh men theo gương mặt hắn mà hôn, thân thể mềm mại nằm ở trong ngực hắn, mềm đến như không có xương cốt.
Tư thế thân mật, làm cho giữa hai người không hề có chút khe hở nào.
Sở Vụ giơ tay ôm lấy cô: "Đừng hôn, buông anh ra, lát nữa có người đến thì sao."
"Anh sợ như vậy à?"
"Chúng ta thế này..." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Vụ, giống như được nhuộm lên ánh nắng chiều rực rỡ nhất, cánh môi đỏ bừng lúc đóng lúc mở: "Bị người trông thấy sẽ bị đồn đại rất khó nghe."
"Anh là của em, có gì mà không thể truyền ra?" Cô ở cùng thẻ người tốt của mình thì có gì mà phải sợ?!
Anh là của em.
Bốn chữ đơn giản, lại như búa tạ đập vào đáy lòng Sở Vụ, thân thể đều bị bốn chữ kia đập đến mềm nhũn.
Dục vọng vừa mới phóng thích qua một lần, lại bắt đầu xao động tập kết.
Mây mưa không ngừng nghỉ.
Sơ Tranh nằm trong ngực hắn hôn hắn, tận đến khi hôn đủ, mới buông hắn ra đứng dậy, lần lượt mặc quần áo vào.
Ánh mắt Sở Vụ chạm đến đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, không hề có chút tỳ vết, tựa như dương chi bạch ngọc thượng hạng.
Đôi chân ngọc thanh tú cứ như vậy giẫm trên mặt đất, so với mem sứ còn trắng hơn mấy phần.
Sở Vụ có chút bối rối dời ánh mắt, mặc xong quần áo, rồi thu thập lại nơi này một chút.
Sơ Tranh đã mặc quần áo tử tế, đang làm ổ trên cái ghế sofa nhỏ, Sở Vụ mặc niệm mấy lần sắc tức thị không không tức thị sắc, cố gắng trấn định bắt đầu làm việc.
Nhưng mà hắn làm sao còn có thể làm việc được nữa.
May mà sau đó không có việc gì quan trọng.
Bằng không thì có lẽ hắn không thể không mắc sai lầm.
Sở Vụ vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc tan tầm, kéo Sơ Tranh rời đi.
"Ôi, Sở Vụ..."
Bác sĩ trẻ kêu một tiếng.
Lời còn chưa nói hết, hai người đã vào thang máy.
Sở Vụ đi lấy xe ra, Sơ Tranh mở cửa xe, bên cạnh bỗng nhiên có một người xông tới, giơ tay bắt lấy cô.
Con dao nhỏ hiện ra hàn quang, chợt lóe lên.
"Sơ Tranh!"
Giọng nói mang theo sự kinh hoàng của Sở Vụ từ trong xe truyền đến.
Con dao sắc bén xẹt qua bên mắt Sơ Tranh, Sơ Tranh xoay người, lách mình đến bên cạnh, đạp vào lưng kẻ đang tập kích mình.
Ầm!
Kẻ tập kích bị đạp đến trên cửa xe, cánh cửa bên ghế lại đột nhiên bị kéo ra
Sở Vụ đã xuống xe, chạy về phía cô.
Sơ Tranh giơ tay ngăn hắn lại, ấn lấy đầu kẻ tập kích, cướp đi dao trong tay hắn.
"Chử Mậu."
Sơ Tranh thấy rõ mặt của kẻ tập kích.
Mặt mũi Chử Mậu tràn đầy dữ tợn, chửi ầm lên: "Con tiện nhân này, đều là mày!"
"Lần trước giáo huấn còn chưa đủ?" Giọng nói của Sơ Tranh lãnh đạm đến mức không nghe ra cảm xúc gì, giống như một loại máy móc, đột nhiên nghe, còn hơi khiến người ta sợ hãi.
Chử Mậu bị Sơ Tranh chế phục, lúc này không thể động đậy, chỉ có thể gào mồm chửi đổng.
"Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy?"
"Con tiện nhân này, đều là mày, là mày hại tao mất đi hết tất cả."
Không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì, mà trước khi bảo vệ của bệnh viện chạy tới, đột nhiên nhét đao vào trong tay Chử Mậu, rồi kéo cánh tay hắn, đâm về phía người mình.
Dường như Chử Mậu bị cái biến cố này dọa sợ, quên cả phản ứng.
"Bảo bối!" Con ngươi Sở Vụ thít chặt.
Hắn bước nhanh về phía trước, đá văng Chử Mậu, đỡ lấy Sơ Tranh.
Phần bụng Sơ Tranh bị máu tươi nhiễm đỏ.
Sở Vụ bị dọa đến mức cả người đều run rẩy.
Giống như người bị thương là hắn.
Ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người Chử Mậu, gằn từng chữ một: "Mày nhất định phải chết."
Chử Mậu: "..."
Hắn... hắn không làm gì cả mà!
Bảo vệ đuổi tới, nhanh chóng chế phục Chử Mậu.
"Báo cảnh sát." Sơ Tranh phân phó bảo vệ: "Cầm dao đả thương người, Chử tiên sinh, chúc anh sống vui vẻ trong tù."
Ta không đánh chết được ngươi, ta còn không thể nghĩ biện pháp giải quyết ngươi sao?
Hừ!
... Tiểu tỷ tỷ mà hung ác lên, quả nhiên đến cả chính mình cũng không buông tha, hù chết bản hệ thống, nhưng mà cô cần phải đâm vào người mình sao?
Như thế càng nhanh.
... Nhanh ông nội cô! Cô treo thì làm sao hả!
Không phải còn có thể kéo ngược lại à, cơ hội của ta còn chưa dùng hết đâu, lo cái gì.
... Ta, ta... Để cho ta chết đi!
"Mày..." Chử Mậu bị ép trên mặt đất: "Mày hãm hại tao!"
"Có chứng cứ không?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh cầm dao hành hung, camera đã ghi lại rõ ràng."
Sắc mặt Chử Mậu biến thành màu gan heo.
"Là chính mày tự đâm, có quan hệ gì với tao, các người thả ra!!"
"Là chính cô ta tự đâm!"
"Không liên quan gì đến tao!"
Chử Mậu kêu to, lại bị bảo vệ gắt gao đè chặt.
Sở Vụ chỉ quan tâm đến vết thương của Sơ Tranh: "Bảo bối..."
Sơ Tranh giọng điệu bình thản: "Không sao."
Sở Vụ không lên tiếng, ôm cô lên, nhanh chóng trở lại trong bệnh viện.
Không cho bất luận kẻ nào hỗ trợ, tự mình khâu lại vết thương cho cô.
Vết thương không sâu, hơn nữa cũng không phải vết thương trí mạng,
Sở Vụ khâu lại xong, Sơ Tranh trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, thì không có những bệnh trạng khác.
Sắc mặt hắn khó coi, nhếch môi, vẫn không nói lời nào.
"Sao thế?" Sơ Tranh hỏi hắn.
Ầm ——
Rầm ——
Những thứ trên bàn phẫu thuật rơi xuống đất, ào ào một trận.
Sơ Tranh trầm mặc nhìn đồ vật trên mặt đất.
Phát cáu cái gì?
"Tại sao em lại cố ý đâm mình? Em không biết trân quý sinh mệnh của mình sao?"
Sơ Tranh phủ nhận: "Là hắn..."
"Anh nhìn thấy." Lúc ấy Sở Vụ đứng gần như vậy, hắn trông thấy là cô kín đáo nhét dao cho Chử Mậu, rồi kéo tay hắn ta đâm về phía mình.
"..." Tại sao lại bị nhìn thấy. Sơ Tranh đổi cách nói: "Em cũng sẽ không chết."
Loại thái độ thờ ơ này của Sơ Tranh, càng làm cho Sở Vụ tức giận hơn.
"Em có biết vừa rồi anh lo lắng cỡ nào không?" Lúc này Sở Vụ vẫn còn đang sợ hãi trong lòng: "Em có biết không..."
Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào.
Hốc mắt cũng lập tức đỏ lên một vòng.
Tay của hắn lúc này run đến dữ dội hơn, hắn thật sự bị hù dọa.
Từ trước đến nay Sơ Tranh vốn quen làm theo ý mình, hơn nữa chỉ cần nhanh chóng đạt được mục đích là được, cũng mặc kệ những chuyện còn lại.
Vì vậy đối với tâm tình của Sở Vụ, chắc chắn Sơ Tranh sẽ không có cách nào chiếu cố đến, cũng không thể nào hiểu được.
Nhưng thẻ người tốt không vui, cô cũng không thoải mái.
Thế này thì làm sao mà dỗ được?
Hắn đã sắp khóc...
Sơ Tranh nhìn dáng vẻ của Sở Vụ, càng nhìn càng thấy không thoải mái.
Nửa ngày sau Sơ Tranh mới nhượng bộ, nghẹn ra mấy chữ: "Anh không thích... sau này em không như thế nữa."
Khóe mắt Sở Vụ đỏ đến kịch liệt, trong con ngươi xinh đẹp, tựa hồ đang có sóng nước đong đưa, bộ dáng kia làm cho người ta càng nhìn càng thấy đau lòng.
Hắn đi đến bên cạnh Sơ Tranh, ngồi xổm người xuống.
"Bảo bối, không phải anh cố ý phát cáu với em... Nhưng tại sao em lại phải đâm bị thương chính mình?"
"Như thế thì hắn sẽ không có cơ hội xuất hiện nữa." Sơ Tranh nói: "Em làm không đúng sao?"
Dưới đáy lòng Sơ Tranh một chút cũng không hề cảm thấy mình có lỗi, cô chỉ là nhường nhịn một chút thôi.
Đây là thủ đoạn bình thường sao? Sở Vụ không biết nên nói thế nào với cô nữa.
"Người bình thường sẽ không làm như thế." Sở Vụ cầm hai tay cô.
"Em..." Là Thiên Sứ, không phải người bình thường.
Tiểu tỷ tỷ, ta xin cô hãy ngậm miệng lại! Vương Giả cắt ngang Sơ Tranh.
Vương Giả hận không thể cầm băng dính dán miệng Sơ Tranh lại, ấn về trên giường.
Cô giả vờ suy yếu chút, thẻ người tốt sẽ đồng tình với cô, bảo vệ cô, đau lòng cho cô, có biết không!!
Ta không suy yếu, sao phải giả vờ?
Vương bát đản mi bị điên rồi.
...
Ta... Ta...
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 388: Trời giáng Phúc Bảo (30)
9.4/10 từ 57 lượt.