Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 353: Vinh quang đến đây (30)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Ứng Trạch tức giận đóng kênh thế giới lại.
Hắn hối hận không?
Hối hận chứ.
Lúc trước ở cùng Sơ Hề, mặc dù cô ấy không biết làm nũng như Tam Nguyệt Thanh Hoan, nhưng vẫn luôn rất nghe lời hắn.
Bây giờ người vốn nên vây quanh mình, lại thân thiết với người đàn ông khác.
Mà lúc này hối hận thì làm được gì nữa.
Làm Ứng Trạch càng tức giận hơn chính là, Tam Nguyệt Thanh Hoan lại ở chung một chỗ với người chơi khác.
Hắn dùng giá cao mua một cái tài khoản trên mạng.
Cố ý trà trộn vào đội ngũ gần đây của Tam Nguyệt Thanh Hoan.
Sau đó đã nhìn thấy những ghi chép trò chuyện làm đỉnh đầu hắn xanh mơn mởn.
Người chơi kia nhìn rất có tiền, ra tay hào phóng, đối với Tam Nguyệt Thanh Hoan càng tốt hơn.
Bạn bè của người chơi kia trực tiếp gọi Tam Nguyệt Thanh Hoan là chị dâu.
Ứng Trạch chỉ cảm thấy đỉnh đầu xanh mơn mởn.
Ứng Trạch tìm Tam Nguyệt Thanh Hoan ngả bài.
Tam Nguyệt Thanh Hoan không có chút xấu hổ và khó xử vì bị bắt quả tang nào, cô ta đã sớm giải trừ quan hệ bạn lữ với Ứng Trạch, cô ta ở cùng ai là tự do của mình.
Trò chuyện riêng Chú Ngữ: Tôi đối tốt với cô như vậy, cô đáp lại tôi bằng cách này sao? Ban đầu là cô câu dẫn tôi trước!
Trò chuyện riêng Tam Nguyệt Thanh Hoan: Vô Ngân, anh cần gì phải nói chuyện khó nghe như vậy?
Trò chuyện riêng Chú Ngữ: Tôi nói sai à? Nếu như không phải cô, sao tôi lại không cần Sơ Hề, mà đến với cô?
Trò chuyện riêng Tam Nguyệt Thanh Hoan: Bây giờ anh trách tôi à?
Trò chuyện riêng Tam Nguyệt Thanh Hoan: Chính anh theo đuổi tôi trước, bây giờ lại đến trách tôi, Vô Ngân anh có chút giống đàn ông đi được không?
Lúc ban đầu Ứng Trạch chỉ là cùng Tam Nguyệt Thanh Hoan đánh qua mấy phó bản, liên hệ cũng không nhiều.
Nhưng Tam Nguyệt Thanh Hoan không có việc gì thì sẽ gọi hắn.
Dần dần thời gian gặp nhau trở nên nhiều hơn.
Cùng với Tam Nguyệt Thanh Hoan rất biết nói chuyện, biết làm nũng.
Về sau Ứng Trạch từng xem ảnh chụp của Tam Nguyệt Thanh Hoan, chính là loại ảnh chụp phi thường dụ hoặc, làm sao đàn ông có thể không thích người như cô ta được.
Ứng Trạch và Tam Nguyệt Thanh Hoan đàm phán không thành.
Ứng Trạch tức giận đến mất lý trí, nói chuyện cũng không thèm lựa lời nữa.
Tam Nguyệt Thanh Hoan nhận ủy khuất, quay đầu liền cáo trạng với niềm vui mới của mình.
Ứng Trạch bị người chơi kia mang người luân bạch.
Ứng Trạch dưới cơn nóng giận, đem chuyện này nháo lên kênh thế giới.
Thế giới Bà Bà Bán Dưa: Ta từng nói với các ngươi rồi mà, Tam Nguyệt Thanh Hoan này không phải loại tốt lành gì, các ngươi không tin, ha ha. Khuyên vị tân nhiệm kia một chút, cẩn thận mũ của ngươi đổi màu nha.
Thế giới Nịnh Mông:...
Thế giới Một Quả Dưa Leo: Chuyện này là thế nào?
Thế giới Bà Bà Bán Dưa: Còn thế nào nữa, Tam Nguyệt Thanh Hoan ngoại tình thôi, đại thần Vô Ngân của chúng ta thẹn quá hoá giận, lên kênh thế giới thảo phạt chứ sao.
Thế giới Nguyên Điểm: Không phải đại thần Vô Ngân và Tam Nguyệt Thanh Hoan thật sự yêu đương à?
Bây giờ mà còn gọi đại thần Vô Ngân, ít nhiều cũng có chút ý tứ châm chọc.
Nhưng mặc kệ Ứng Trạch ở trên kênh thế giới nói gì, Tam Nguyệt Thanh Hoan bên kia cũng không hề đáp lại.
Sơ Tranh xem kịch đến vui vẻ, không nghĩ tới Ứng Trạch lại đột nhiên tìm mình.
Nhưng cô thêm bạn tốt, bởi vậy hắn chỉ có thể nói ở kênh phụ cận.
Phụ cận Chú Ngữ: Sơ Hề, lần trước chuyện tài khoản của em, anh muốn nói một tiếng xin lỗi với em.
Phụ cận Chú Ngữ: Lúc ấy anh để Tam Nguyệt Thanh Hoan đăng nhập giúp anh, không nghĩ tới cô ta không logout, lúc ấy em hỏi anh, anh sợ em tức giận nên mới không nói cho em biết
Phụ cận Chú Ngữ: Sơ Hề, em tha thứ cho anh được không.
Sơ Tranh còn tưởng Ứng Trạch đến nói với mình chuyện gì.
Kết quả là đến quăng nồi.
Tam Nguyệt Thanh Hoan có một câu nói không hề sai.
Ứng Trạch này không hề có một chút trách nhiệm của đàn ông nào.
Lúc trước sao nguyên chủ lại mắt mù thế chứ?
Sơ Tranh trực tiếp đánh một cái đại chiêu qua, cái tài khoản này của Ứng Trạch, trừ cấp bậc cao, thì trang bị toàn là thứ rách rưới, nhìn rất bần cùng.
Sơ Tranh tung cái đại chiêu này qua, Ứng Trạch trực tiếp nằm xuống.
Phụ cận Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Anh sống không tốt, tôi rất thoải mái.
Vương bát đản muốn ngươi sống không tốt.
Bằng không thì ta liền không thoải mái.
Nếu đã có một người sống không tốt.
Vậy thật xin lỗi, chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút.
Dù sao ta cũng không ủy khuất chính mình.
...
"Nhất định phải ra ngoài sao?"
Khương Lương bọc lấy mình, ánh mắt nhìn qua nhìn lại, nếu như hắn một con ấu thú, vậy lúc này lông mao toàn thân khẳng định đang dựng đứng.
"Ừ."
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
"Nhưng anh..."
Có người đi đường tới, Khương Lương lập tức cúi đầu xuống, hoàn toàn không dám nhìn người đi đường.
Người đi đường ngang qua đều hơi nghi hoặc, người này sao lại bọc kín như minh tinh ra phố vậy.
Chờ người đi đường đi qua, Khương Lương tiếp tục nói: "Anh không thích bên ngoài."
"Thích em không?"
Sơ Tranh hỏi đến ngay thẳng, không có bất kỳ thời gian giảm xóc nào.
Khương Lương trợn mắt líu lưỡi, nửa ngày sau mới yếu ớt nói: "Thích... Thích."
Sao cô có thể hỏi đến ngay thẳng như vậy chứ!!
Sơ Tranh gật đầu: "Vậy là được."
"...?"
Khương Lương không tìm được đầu mối lý giải từ mấy chữ này.
Thích cô, cùng với việc ra ngoài có quan hệ gì.
"Sơ Hề."
Một nam sinh chạy ra từ một tòa nhà khác.
"Sơ Hề, anh có chuyện..."
Ánh mắt Ứng Trạch đột nhiên rơi vào người Khương Lương, Khương Lương che chắn quá kín, Ứng Trạch chỉ nhìn thấy một túm tóc màu nâu sẫm của Khương Lương lộ ra.
Tầm mắt hắn hạ xuống, rơi vào bàn tay đang giao nhau của Sơ Tranh và Khương Lương.
Sắc mặt Ứng Trạch lập tức trở nên khó coi.
"Sơ Hề, hắn là ai?!"
Giọng điệu của Ứng Trạch mang theo sự chất vấn.
Giống như Sơ Tranh đã làm chuyện gì có lỗi với hắn vậy.
Sơ Tranh nắm chặt Khương Lương đang có chút khẩn trương: "Mắc mớ gì tới anh."
"Lúc trước em đối với anh như vậy, cũng bởi vì hắn?"
Đáy mắt Ứng Trạch hiện lên vẻ chắc chắn, rồi chậm rãi chuyển biến thành phẫn nộ khi biết được chân tướng.
Sơ Tranh: "..."
Người này có chứng vọng tưởng à?
Ta và ngươi có quan hệ gì chứ!
"Sơ Hề, em nói rõ cho anh." Ứng Trạch đột nhiên lý lẽ hùng hồn.
"Tôi và anh nói rõ ràng." Sơ Tranh kéo Khương Lương ra đằng sau, quơ lấy cây gậy gỗ không biết do ai đặt bên ngoài, thuần thục đánh người ngất xỉu.
Quả nhiên dùng vũ lực vẫn thuận tiện mau lẹ.
Khương Lương trừng lớn đôi mắt xanh thẳm, kinh ngạc nhìn người ngã xuống.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì ném gậy gỗ lại chỗ cũ.
Quay đầu nhìn Khương Lương: "Đi thôi."
Khương Lương: "..."
Hắn có chút sợ.
Sơ Tranh ăn cơm đều bao toàn bộ nhà hàng, Khương Lương đối với hoàn cảnh như vậy, ngược lại thích ứng đến không tệ.
"Em không cần tiêu tiền như thế." Mỗi lần đều như vậy, xài hết bao nhiêu tiền chứ, chỉ cần không bắt hắn nói chuyện với người khác, hắn cũng có thể vượt qua một chút mà.
"Em thích yên tĩnh." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói.
"Nhưng rất lãng phí tiền." Kiếm tiền rất không dễ dàng.
"Em có tiền." Không lãng phí thì cô phải kéo ngược lại!
Cái này và chuyện cô tự lựa chọn kéo ngược lại không giống nhau.
Sao có thể kéo ngược lại vì cái này được chứ!
Khương Lương hơi há miệng ra, nửa ngày vẫn không tìm được từ ngữ để phản bác.
"Anh phụ trách tiêu tiền cho em là được." Sơ Tranh sờ đầu hắn.
"Anh?" Khương Lương chỉ vào mình: "Tại sao anh phải..."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Có muốn làm bạn trai em không?"
Khương Lương suýt nữa cắn phải đầu lưỡi: "... Muốn."
"Vậy phải làm theo lời em nói." Thẻ người tốt không biết xài tiền thì tính là người tốt lành gì!
... Tiểu tỷ tỷ, bảo cô làm người tốt, chứ không phải để thẻ người tốt làm người tốt.
Tốt xấu gì hắn cũng có hai chữ người tốt, sao lại không thể? Xứng đáng với hai chữ người tốt này sao?
...
Mặc dù cô nói không hề có đạo lý, nhưng hoàn toàn không thể tìm được câu nào để phản bác.
Tiểu tỷ tỷ là ma quỷ sao?!
Ta muốn đổi tiểu tỷ tỷ với hệ thống sát vách! Hiện tại, ngay lập tức, lập tức đổi!
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Ứng Trạch tức giận đóng kênh thế giới lại.
Hắn hối hận không?
Hối hận chứ.
Lúc trước ở cùng Sơ Hề, mặc dù cô ấy không biết làm nũng như Tam Nguyệt Thanh Hoan, nhưng vẫn luôn rất nghe lời hắn.
Bây giờ người vốn nên vây quanh mình, lại thân thiết với người đàn ông khác.
Mà lúc này hối hận thì làm được gì nữa.
Làm Ứng Trạch càng tức giận hơn chính là, Tam Nguyệt Thanh Hoan lại ở chung một chỗ với người chơi khác.
Hắn dùng giá cao mua một cái tài khoản trên mạng.
Cố ý trà trộn vào đội ngũ gần đây của Tam Nguyệt Thanh Hoan.
Sau đó đã nhìn thấy những ghi chép trò chuyện làm đỉnh đầu hắn xanh mơn mởn.
Người chơi kia nhìn rất có tiền, ra tay hào phóng, đối với Tam Nguyệt Thanh Hoan càng tốt hơn.
Bạn bè của người chơi kia trực tiếp gọi Tam Nguyệt Thanh Hoan là chị dâu.
Ứng Trạch chỉ cảm thấy đỉnh đầu xanh mơn mởn.
Ứng Trạch tìm Tam Nguyệt Thanh Hoan ngả bài.
Tam Nguyệt Thanh Hoan không có chút xấu hổ và khó xử vì bị bắt quả tang nào, cô ta đã sớm giải trừ quan hệ bạn lữ với Ứng Trạch, cô ta ở cùng ai là tự do của mình.
Trò chuyện riêng Chú Ngữ: Tôi đối tốt với cô như vậy, cô đáp lại tôi bằng cách này sao? Ban đầu là cô câu dẫn tôi trước!
Trò chuyện riêng Tam Nguyệt Thanh Hoan: Vô Ngân, anh cần gì phải nói chuyện khó nghe như vậy?
Trò chuyện riêng Chú Ngữ: Tôi nói sai à? Nếu như không phải cô, sao tôi lại không cần Sơ Hề, mà đến với cô?
Trò chuyện riêng Tam Nguyệt Thanh Hoan: Bây giờ anh trách tôi à?
Trò chuyện riêng Tam Nguyệt Thanh Hoan: Chính anh theo đuổi tôi trước, bây giờ lại đến trách tôi, Vô Ngân anh có chút giống đàn ông đi được không?
Lúc ban đầu Ứng Trạch chỉ là cùng Tam Nguyệt Thanh Hoan đánh qua mấy phó bản, liên hệ cũng không nhiều.
Nhưng Tam Nguyệt Thanh Hoan không có việc gì thì sẽ gọi hắn.
Dần dần thời gian gặp nhau trở nên nhiều hơn.
Cùng với Tam Nguyệt Thanh Hoan rất biết nói chuyện, biết làm nũng.
Về sau Ứng Trạch từng xem ảnh chụp của Tam Nguyệt Thanh Hoan, chính là loại ảnh chụp phi thường dụ hoặc, làm sao đàn ông có thể không thích người như cô ta được.
Ứng Trạch và Tam Nguyệt Thanh Hoan đàm phán không thành.
Ứng Trạch tức giận đến mất lý trí, nói chuyện cũng không thèm lựa lời nữa.
Tam Nguyệt Thanh Hoan nhận ủy khuất, quay đầu liền cáo trạng với niềm vui mới của mình.
Ứng Trạch bị người chơi kia mang người luân bạch.
Ứng Trạch dưới cơn nóng giận, đem chuyện này nháo lên kênh thế giới.
Thế giới Bà Bà Bán Dưa: Ta từng nói với các ngươi rồi mà, Tam Nguyệt Thanh Hoan này không phải loại tốt lành gì, các ngươi không tin, ha ha. Khuyên vị tân nhiệm kia một chút, cẩn thận mũ của ngươi đổi màu nha.
Thế giới Nịnh Mông:...
Thế giới Một Quả Dưa Leo: Chuyện này là thế nào?
Thế giới Bà Bà Bán Dưa: Còn thế nào nữa, Tam Nguyệt Thanh Hoan ngoại tình thôi, đại thần Vô Ngân của chúng ta thẹn quá hoá giận, lên kênh thế giới thảo phạt chứ sao.
Thế giới Nguyên Điểm: Không phải đại thần Vô Ngân và Tam Nguyệt Thanh Hoan thật sự yêu đương à?
Bây giờ mà còn gọi đại thần Vô Ngân, ít nhiều cũng có chút ý tứ châm chọc.
Nhưng mặc kệ Ứng Trạch ở trên kênh thế giới nói gì, Tam Nguyệt Thanh Hoan bên kia cũng không hề đáp lại.
Sơ Tranh xem kịch đến vui vẻ, không nghĩ tới Ứng Trạch lại đột nhiên tìm mình.
Nhưng cô thêm bạn tốt, bởi vậy hắn chỉ có thể nói ở kênh phụ cận.
Phụ cận Chú Ngữ: Sơ Hề, lần trước chuyện tài khoản của em, anh muốn nói một tiếng xin lỗi với em.
Phụ cận Chú Ngữ: Lúc ấy anh để Tam Nguyệt Thanh Hoan đăng nhập giúp anh, không nghĩ tới cô ta không logout, lúc ấy em hỏi anh, anh sợ em tức giận nên mới không nói cho em biết
Phụ cận Chú Ngữ: Sơ Hề, em tha thứ cho anh được không.
Sơ Tranh còn tưởng Ứng Trạch đến nói với mình chuyện gì.
Kết quả là đến quăng nồi.
Tam Nguyệt Thanh Hoan có một câu nói không hề sai.
Ứng Trạch này không hề có một chút trách nhiệm của đàn ông nào.
Lúc trước sao nguyên chủ lại mắt mù thế chứ?
Sơ Tranh trực tiếp đánh một cái đại chiêu qua, cái tài khoản này của Ứng Trạch, trừ cấp bậc cao, thì trang bị toàn là thứ rách rưới, nhìn rất bần cùng.
Sơ Tranh tung cái đại chiêu này qua, Ứng Trạch trực tiếp nằm xuống.
Phụ cận Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Anh sống không tốt, tôi rất thoải mái.
Vương bát đản muốn ngươi sống không tốt.
Bằng không thì ta liền không thoải mái.
Nếu đã có một người sống không tốt.
Vậy thật xin lỗi, chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút.
Dù sao ta cũng không ủy khuất chính mình.
...
"Nhất định phải ra ngoài sao?"
Khương Lương bọc lấy mình, ánh mắt nhìn qua nhìn lại, nếu như hắn một con ấu thú, vậy lúc này lông mao toàn thân khẳng định đang dựng đứng.
"Ừ."
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
"Nhưng anh..."
Có người đi đường tới, Khương Lương lập tức cúi đầu xuống, hoàn toàn không dám nhìn người đi đường.
Người đi đường ngang qua đều hơi nghi hoặc, người này sao lại bọc kín như minh tinh ra phố vậy.
Chờ người đi đường đi qua, Khương Lương tiếp tục nói: "Anh không thích bên ngoài."
"Thích em không?"
Sơ Tranh hỏi đến ngay thẳng, không có bất kỳ thời gian giảm xóc nào.
Khương Lương trợn mắt líu lưỡi, nửa ngày sau mới yếu ớt nói: "Thích... Thích."
Sao cô có thể hỏi đến ngay thẳng như vậy chứ!!
Sơ Tranh gật đầu: "Vậy là được."
"...?"
Khương Lương không tìm được đầu mối lý giải từ mấy chữ này.
Thích cô, cùng với việc ra ngoài có quan hệ gì.
"Sơ Hề."
Một nam sinh chạy ra từ một tòa nhà khác.
"Sơ Hề, anh có chuyện..."
Ánh mắt Ứng Trạch đột nhiên rơi vào người Khương Lương, Khương Lương che chắn quá kín, Ứng Trạch chỉ nhìn thấy một túm tóc màu nâu sẫm của Khương Lương lộ ra.
Tầm mắt hắn hạ xuống, rơi vào bàn tay đang giao nhau của Sơ Tranh và Khương Lương.
Sắc mặt Ứng Trạch lập tức trở nên khó coi.
"Sơ Hề, hắn là ai?!"
Giọng điệu của Ứng Trạch mang theo sự chất vấn.
Giống như Sơ Tranh đã làm chuyện gì có lỗi với hắn vậy.
Sơ Tranh nắm chặt Khương Lương đang có chút khẩn trương: "Mắc mớ gì tới anh."
"Lúc trước em đối với anh như vậy, cũng bởi vì hắn?"
Đáy mắt Ứng Trạch hiện lên vẻ chắc chắn, rồi chậm rãi chuyển biến thành phẫn nộ khi biết được chân tướng.
Sơ Tranh: "..."
Người này có chứng vọng tưởng à?
Ta và ngươi có quan hệ gì chứ!
"Sơ Hề, em nói rõ cho anh." Ứng Trạch đột nhiên lý lẽ hùng hồn.
"Tôi và anh nói rõ ràng." Sơ Tranh kéo Khương Lương ra đằng sau, quơ lấy cây gậy gỗ không biết do ai đặt bên ngoài, thuần thục đánh người ngất xỉu.
Quả nhiên dùng vũ lực vẫn thuận tiện mau lẹ.
Khương Lương trừng lớn đôi mắt xanh thẳm, kinh ngạc nhìn người ngã xuống.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì ném gậy gỗ lại chỗ cũ.
Quay đầu nhìn Khương Lương: "Đi thôi."
Khương Lương: "..."
Hắn có chút sợ.
Sơ Tranh ăn cơm đều bao toàn bộ nhà hàng, Khương Lương đối với hoàn cảnh như vậy, ngược lại thích ứng đến không tệ.
"Em không cần tiêu tiền như thế." Mỗi lần đều như vậy, xài hết bao nhiêu tiền chứ, chỉ cần không bắt hắn nói chuyện với người khác, hắn cũng có thể vượt qua một chút mà.
"Em thích yên tĩnh." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói.
"Nhưng rất lãng phí tiền." Kiếm tiền rất không dễ dàng.
"Em có tiền." Không lãng phí thì cô phải kéo ngược lại!
Cái này và chuyện cô tự lựa chọn kéo ngược lại không giống nhau.
Sao có thể kéo ngược lại vì cái này được chứ!
Khương Lương hơi há miệng ra, nửa ngày vẫn không tìm được từ ngữ để phản bác.
"Anh phụ trách tiêu tiền cho em là được." Sơ Tranh sờ đầu hắn.
"Anh?" Khương Lương chỉ vào mình: "Tại sao anh phải..."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Có muốn làm bạn trai em không?"
Khương Lương suýt nữa cắn phải đầu lưỡi: "... Muốn."
"Vậy phải làm theo lời em nói." Thẻ người tốt không biết xài tiền thì tính là người tốt lành gì!
... Tiểu tỷ tỷ, bảo cô làm người tốt, chứ không phải để thẻ người tốt làm người tốt.
Tốt xấu gì hắn cũng có hai chữ người tốt, sao lại không thể? Xứng đáng với hai chữ người tốt này sao?
...
Mặc dù cô nói không hề có đạo lý, nhưng hoàn toàn không thể tìm được câu nào để phản bác.
Tiểu tỷ tỷ là ma quỷ sao?!
Ta muốn đổi tiểu tỷ tỷ với hệ thống sát vách! Hiện tại, ngay lập tức, lập tức đổi!
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 353: Vinh quang đến đây (30)
9.4/10 từ 57 lượt.