Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 2448: Ứng phong mà giải (4)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Hơn nửa đêm.
Sơ Tranh nghe thấy căn phòng cách vách có động tĩnh, không kiên nhẫn lắm đi qua xem.
Đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ.
Sơ Tranh vừa nghe còn tưởng là oắt con đang khóc.
Lắng nghe kỹ lại lại phát hiện không phải.
Khoan đã...
Thẻ người tốt khóc cái gì?
Sơ Tranh hoảng đến một nhóm.
Ứng Chiếu co lại trên giường, oắt con bị hắn ôm trong ngực, có thể là vì giọng hắn không lớn, nên cũng không bị đánh thức.
Sơ Tranh hít sâu một hơi, đi vào trong phòng.
"Ứng Chiếu?"
Sơ Tranh kêu hai tiếng, Ứng Chiếu đều không trả lời.
Sơ Tranh giơ tay sờ trán người đàn ông, trán hơi nóng, ý thức cả người cũng mơ mơ màng màng.
Có lẽ là chai rượu kia phát huy tác dụng chậm rồi.
Sơ Tranh sờ theo trán hắn, sờ đến gương mặt, có một chút nước ướt át.
Sơ Tranh nhìn oắt con bị người đàn ông ôm càng ngày càng chặt, vội moi đứa nhỏ ra khỏi tay hắn.
Sơ Tranh chuyển oắt con đến một bên khác.
Cô vừa sắp xếp xong, Ứng Chiếu mất đi thứ để ôm, đột nhiên giơ tay ôm lấy Sơ Tranh.
Khí lực ấy tựa như đang bắt lấy cây cỏ cứu mạng vậy, không muốn buông tay.
Sơ Tranh cảm thấy mình sắp bị hắn siết chết.
"Ứng Chiếu? Tỉnh lại đi."
Chính bản thân Ứng Chiếu cũng không biết bây giờ mình đang làm gì, làm sao có thể nghe thấy Sơ Tranh nói gì.
Cuối cùng Sơ Tranh không có cách nào, chỉ có thể ôm hắn, vỗ vỗ sau lưng hắn như dỗ bé con.
Cũng không lâu lắm oắt con kia cũng tỉnh, mếu máo muốn khóc.
Sơ Tranh: "..."
Làm người tốt!
Tỉnh táo!
Ta làm được!
-
Đầu Ứng Chiếu rất hỗn loạn, có chút căng đau.
Mở mắt ra trông thấy gian phòng lạ lẫm, tim lập tức ngừng đập nửa nhịp, vội vàng ngồi dậy.
Vén chăn lên nhìn, quần áo đều ở trên người.
"Bảo bảo..."
Ứng Chiếu mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, làm cho sắc mặt hắn dần dần tái nhợt.
Bé không ở đây.
Vì sao hắn lại ở đây?
Xảy ra chuyện gì?
Ứng Chiếu gần như là chạy ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, một người phụ nữ xa lạ đang ôm đứa bé dỗ dành, con ngươi Ứng Chiếu hơi co lại, tiến lên cướp bé về.
"Bảo bảo."
"Này, cậu..." Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn hắn.
Người phụ nữ còn chưa nói hết lời, thì đã bị người ta cắt ngang: "Không sao, dì đi trước đi."
Ứng Chiếu và người phụ nữ kia đồng thời nhìn về phía người nói chuyện.
Trên ghế sofa, cô gái bình tĩnh ngồi ở bên kia, dáng vẻ đoan chính, khí chất phi phàm.
Người phụ nữ không nói thêm gì, cầm cái túi bên cạnh lên, rời khỏi phòng.
Ứng Chiếu kinh ngạc xong, lại cảm thấy kỳ quái: "Chủ nhà... Tại sao tôi lại ở đây?"
Sơ Tranh nói: "Không nhớ rõ?"
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu chỉ nhớ rõ cuối cùng mình nghe thấy tiếng đạp cửa, những chuyện khác đều rất mơ hồ.
"Tôi... Không nhớ nổi."
"..."
Được thôi.
Cô làm không công đúng không.
Ứng Chiếu thăm dò hỏi: "Là cô mang tôi về sao?"
"Không thì sao?"
[ Còn có thể là ma chắc? ]
Lúc này Ứng Chiếu đang nhìn vào cô gái đối diện, rõ ràng cô chỉ nói ba chữ.
Vì sao mình lại nghe thấy câu đằng sau?
Đó là do cô nói sao?
Ứng Chiếu ôm chặt bé, nuốt một ngụm nước bọt: "Cô vừa nói gì?"
Sơ Tranh lặp lại một lần: "Không thì sao?"
[ Tốt... Không phải có bệnh gì đó chứ? ]
Ứng Chiếu: "..."
Hắn cũng cảm thấy mình có bệnh thật rồi.
Ứng Chiếu đè nghi hoặc xuống đáy lòng: "Cảm ơn cô."
"Ừ."
[ Cần phải trả! ]
Ứng Chiếu: "..."
Sơ Tranh đứng dậy: "Tới ăn sáng đi."
-
Ứng Chiếu hỏi Sơ Tranh đêm qua mang hắn về từ đâu.
Sơ Tranh ăn ngay nói thật, nhưng về chuyện tại sao cô lại biết hắn ở chỗ đó, thì hơi biên soạn lại một chút.
Ứng Chiếu: "Lúc đó bên trong không có ai à?"
"Có."
"Vậy sao cô mang tôi đi được?" Ngụy Trung Dương kia không dễ nói chuyện như vậy.
Ngụy Trung Dương là tổng thanh tra ở công ty trước kia hắn làm, cũng là phú nhị đại có tiền, ở trong công ty chỉ treo cái danh hiệu, không có năng lực tương đương.
Từ khi hắn vừa vào công ty, ánh mắt Ngụy Trung Dương nhìn hắn đã không thích hợp.
Sau này cũng thường xuyên ngáng chân hắn trong công việc.
Hắn chỉ cho là Ngụy Trung Dương không ưa một nhân viên như hắn.
Mãi đến có một ngày, hắn nghe thấy mấy nhân viên bí mật thảo luận về vấn đề hướng giới tính của Ngụy Trung Dương.
Hắn đã bị sa thải, Ngụy Trung Dương còn nhờ đồng nghiệp trước kia lừa hắn đến đó...
"Cứ như vậy mà mang đi thôi." Sơ Tranh ôm cánh tay, trong giọng điệu bình tĩnh có chút tự tin: "Hắn ta là cái thá gì."
Ứng Chiếu rất muốn biết rốt cuộc Sơ Tranh mang hắn đi từ chỗ Ngụy Trung Dương bằng cách nào.
Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không có ý tứ giới thiệu kỹ càng về công lao của mình.
Nghi vấn này Ứng Chiếu chỉ có thể tự suy nghĩ.
Cơm nước xong xuôi, Ứng Chiếu phát hiện bên này có quần áo và bình sữa của bé, hắn kỳ quái hỏi: "Vì sao những thứ này lại ở đây?"
Sơ Tranh: "..."
Ta sang sát vách lấy.
Nhưng ta phải giải thích thế nào về chuyện mở cửa đây?
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Sang chỗ anh lấy."
Điểm chú ý của Ứng Chiếu không nằm ở chỗ cô mở cửa thế nào, chìa khoá của hắn ở ngay trên người, cô tìm được rồi mở cửa cũng không kỳ quái.
Nhưng mà...
"Vậy vì sao cô không đưa tôi về chỗ tôi?" Nếu có thể mở được cửa rồi, thì sao còn đưa hắn tới nhà cô làm gì?
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn tìm lý do: "Anh say thành thế kia, lỡ anh bóp nó chết thì làm sao? Tôi làm vậy để thuận tiện chăm sóc anh."
"..."
Ứng Chiếu nghĩ thầm mình uống say không hung tàn như vậy.
Nhưng nghĩ lại, buổi tối bé sẽ tỉnh lại nhiều lần, tối hôm qua hắn hoàn toàn không có cách nào tỉnh lại, nói không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Cảm ơn cô tối qua đã chăm sóc tôi và bảo bảo." Ứng Chiếu chân thành nói lời cảm ơn.
Mặc dù cô xuất hiện ở đó có hơi kỳ quái, nhưng bất kể nói thế nào, thì cũng nhờ có cô, nên hôm nay mình mới yên bình đứng ở đây được.
Sơ Tranh gật gật đầu: "Ừ."
[ Còn tốt còn tốt, lừa được rồi. ]
Ánh mắt Ứng Chiếu cổ quái liếc nhìn cô một cái, lần nữa lâm vào trong hoài nghi đối với bản thân.
-
Ứng Chiếu trở lại chỗ mình, khi soi gương mới phát hiện mắt mình rất sưng.
Ứng Chiếu soi một hồi lâu, cảm thấy rất kỳ quái.
Di chứng của đêm qua?
Ứng Chiếu không biết sao lại bị như vậy, tìm đồ thoa sơ qua.
Trong lòng đang suy nghĩ về những câu nói mà hắn nghe thấy...
Là hắn quá mệt mỏi nên nghe nhầm sao?
Hay là...
Giống như trên TV, hắn có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng người khác? Thứ này gọi là gì nhỉ... Thuật đọc tâm.
Nhưng Ứng Chiếu sống hai mươi mấy năm, chưa từng có năng lực này.
Ứng Chiếu càng nghĩ càng thấy không đúng, mở trang web nào đó ra bắt đầu tìm kiếm.
Ứng Chiếu trông thấy có người từng đề cập đến vấn đề này trước đó rồi, hắn nhấn vào xem.
# Đột nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác là thế nào #
Đáp án tiêu biểu nhất của một người trong đó —— Tạ Yêu, đề nghị đăng ký kiểm tra sức khoẻ toàn thân đi.
Phía dưới không phải nói là phim, thì chính là trực tiếp dẫn lệch đề tài đi.
Ứng Chiếu xem hết những đáp án lung tung đó một lần, cũng bắt đầu nghi ngờ có phải đầu óc hắn có vấn đề thật rồi không.
Ứng Chiếu hơi chần chờ, vẫn quyết định đi kiểm tra xem sao.
Lỡ như...
Hắn thật sự bị bệnh thì sao?
Ứng Chiếu thu thập một phen, ôm bé xuất phát đến bệnh viện kiểm tra.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Hơn nửa đêm.
Sơ Tranh nghe thấy căn phòng cách vách có động tĩnh, không kiên nhẫn lắm đi qua xem.
Đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ.
Sơ Tranh vừa nghe còn tưởng là oắt con đang khóc.
Lắng nghe kỹ lại lại phát hiện không phải.
Khoan đã...
Thẻ người tốt khóc cái gì?
Sơ Tranh hoảng đến một nhóm.
Ứng Chiếu co lại trên giường, oắt con bị hắn ôm trong ngực, có thể là vì giọng hắn không lớn, nên cũng không bị đánh thức.
Sơ Tranh hít sâu một hơi, đi vào trong phòng.
"Ứng Chiếu?"
Sơ Tranh kêu hai tiếng, Ứng Chiếu đều không trả lời.
Sơ Tranh giơ tay sờ trán người đàn ông, trán hơi nóng, ý thức cả người cũng mơ mơ màng màng.
Có lẽ là chai rượu kia phát huy tác dụng chậm rồi.
Sơ Tranh sờ theo trán hắn, sờ đến gương mặt, có một chút nước ướt át.
Sơ Tranh nhìn oắt con bị người đàn ông ôm càng ngày càng chặt, vội moi đứa nhỏ ra khỏi tay hắn.
Sơ Tranh chuyển oắt con đến một bên khác.
Cô vừa sắp xếp xong, Ứng Chiếu mất đi thứ để ôm, đột nhiên giơ tay ôm lấy Sơ Tranh.
Khí lực ấy tựa như đang bắt lấy cây cỏ cứu mạng vậy, không muốn buông tay.
Sơ Tranh cảm thấy mình sắp bị hắn siết chết.
"Ứng Chiếu? Tỉnh lại đi."
Chính bản thân Ứng Chiếu cũng không biết bây giờ mình đang làm gì, làm sao có thể nghe thấy Sơ Tranh nói gì.
Cuối cùng Sơ Tranh không có cách nào, chỉ có thể ôm hắn, vỗ vỗ sau lưng hắn như dỗ bé con.
Cũng không lâu lắm oắt con kia cũng tỉnh, mếu máo muốn khóc.
Sơ Tranh: "..."
Làm người tốt!
Tỉnh táo!
Ta làm được!
-
Đầu Ứng Chiếu rất hỗn loạn, có chút căng đau.
Mở mắt ra trông thấy gian phòng lạ lẫm, tim lập tức ngừng đập nửa nhịp, vội vàng ngồi dậy.
Vén chăn lên nhìn, quần áo đều ở trên người.
"Bảo bảo..."
Ứng Chiếu mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, làm cho sắc mặt hắn dần dần tái nhợt.
Bé không ở đây.
Vì sao hắn lại ở đây?
Xảy ra chuyện gì?
Ứng Chiếu gần như là chạy ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, một người phụ nữ xa lạ đang ôm đứa bé dỗ dành, con ngươi Ứng Chiếu hơi co lại, tiến lên cướp bé về.
"Bảo bảo."
"Này, cậu..." Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn hắn.
Người phụ nữ còn chưa nói hết lời, thì đã bị người ta cắt ngang: "Không sao, dì đi trước đi."
Ứng Chiếu và người phụ nữ kia đồng thời nhìn về phía người nói chuyện.
Trên ghế sofa, cô gái bình tĩnh ngồi ở bên kia, dáng vẻ đoan chính, khí chất phi phàm.
Người phụ nữ không nói thêm gì, cầm cái túi bên cạnh lên, rời khỏi phòng.
Ứng Chiếu kinh ngạc xong, lại cảm thấy kỳ quái: "Chủ nhà... Tại sao tôi lại ở đây?"
Sơ Tranh nói: "Không nhớ rõ?"
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu chỉ nhớ rõ cuối cùng mình nghe thấy tiếng đạp cửa, những chuyện khác đều rất mơ hồ.
"Tôi... Không nhớ nổi."
"..."
Được thôi.
Cô làm không công đúng không.
Ứng Chiếu thăm dò hỏi: "Là cô mang tôi về sao?"
"Không thì sao?"
[ Còn có thể là ma chắc? ]
Lúc này Ứng Chiếu đang nhìn vào cô gái đối diện, rõ ràng cô chỉ nói ba chữ.
Vì sao mình lại nghe thấy câu đằng sau?
Đó là do cô nói sao?
Ứng Chiếu ôm chặt bé, nuốt một ngụm nước bọt: "Cô vừa nói gì?"
Sơ Tranh lặp lại một lần: "Không thì sao?"
[ Tốt... Không phải có bệnh gì đó chứ? ]
Ứng Chiếu: "..."
Hắn cũng cảm thấy mình có bệnh thật rồi.
Ứng Chiếu đè nghi hoặc xuống đáy lòng: "Cảm ơn cô."
"Ừ."
[ Cần phải trả! ]
Ứng Chiếu: "..."
Sơ Tranh đứng dậy: "Tới ăn sáng đi."
-
Ứng Chiếu hỏi Sơ Tranh đêm qua mang hắn về từ đâu.
Sơ Tranh ăn ngay nói thật, nhưng về chuyện tại sao cô lại biết hắn ở chỗ đó, thì hơi biên soạn lại một chút.
Ứng Chiếu: "Lúc đó bên trong không có ai à?"
"Có."
"Vậy sao cô mang tôi đi được?" Ngụy Trung Dương kia không dễ nói chuyện như vậy.
Ngụy Trung Dương là tổng thanh tra ở công ty trước kia hắn làm, cũng là phú nhị đại có tiền, ở trong công ty chỉ treo cái danh hiệu, không có năng lực tương đương.
Từ khi hắn vừa vào công ty, ánh mắt Ngụy Trung Dương nhìn hắn đã không thích hợp.
Sau này cũng thường xuyên ngáng chân hắn trong công việc.
Hắn chỉ cho là Ngụy Trung Dương không ưa một nhân viên như hắn.
Mãi đến có một ngày, hắn nghe thấy mấy nhân viên bí mật thảo luận về vấn đề hướng giới tính của Ngụy Trung Dương.
Hắn đã bị sa thải, Ngụy Trung Dương còn nhờ đồng nghiệp trước kia lừa hắn đến đó...
"Cứ như vậy mà mang đi thôi." Sơ Tranh ôm cánh tay, trong giọng điệu bình tĩnh có chút tự tin: "Hắn ta là cái thá gì."
Ứng Chiếu rất muốn biết rốt cuộc Sơ Tranh mang hắn đi từ chỗ Ngụy Trung Dương bằng cách nào.
Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không có ý tứ giới thiệu kỹ càng về công lao của mình.
Nghi vấn này Ứng Chiếu chỉ có thể tự suy nghĩ.
Cơm nước xong xuôi, Ứng Chiếu phát hiện bên này có quần áo và bình sữa của bé, hắn kỳ quái hỏi: "Vì sao những thứ này lại ở đây?"
Sơ Tranh: "..."
Ta sang sát vách lấy.
Nhưng ta phải giải thích thế nào về chuyện mở cửa đây?
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Sang chỗ anh lấy."
Điểm chú ý của Ứng Chiếu không nằm ở chỗ cô mở cửa thế nào, chìa khoá của hắn ở ngay trên người, cô tìm được rồi mở cửa cũng không kỳ quái.
Nhưng mà...
"Vậy vì sao cô không đưa tôi về chỗ tôi?" Nếu có thể mở được cửa rồi, thì sao còn đưa hắn tới nhà cô làm gì?
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn tìm lý do: "Anh say thành thế kia, lỡ anh bóp nó chết thì làm sao? Tôi làm vậy để thuận tiện chăm sóc anh."
"..."
Ứng Chiếu nghĩ thầm mình uống say không hung tàn như vậy.
Nhưng nghĩ lại, buổi tối bé sẽ tỉnh lại nhiều lần, tối hôm qua hắn hoàn toàn không có cách nào tỉnh lại, nói không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Cảm ơn cô tối qua đã chăm sóc tôi và bảo bảo." Ứng Chiếu chân thành nói lời cảm ơn.
Mặc dù cô xuất hiện ở đó có hơi kỳ quái, nhưng bất kể nói thế nào, thì cũng nhờ có cô, nên hôm nay mình mới yên bình đứng ở đây được.
Sơ Tranh gật gật đầu: "Ừ."
[ Còn tốt còn tốt, lừa được rồi. ]
Ánh mắt Ứng Chiếu cổ quái liếc nhìn cô một cái, lần nữa lâm vào trong hoài nghi đối với bản thân.
-
Ứng Chiếu trở lại chỗ mình, khi soi gương mới phát hiện mắt mình rất sưng.
Ứng Chiếu soi một hồi lâu, cảm thấy rất kỳ quái.
Di chứng của đêm qua?
Ứng Chiếu không biết sao lại bị như vậy, tìm đồ thoa sơ qua.
Trong lòng đang suy nghĩ về những câu nói mà hắn nghe thấy...
Là hắn quá mệt mỏi nên nghe nhầm sao?
Hay là...
Giống như trên TV, hắn có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng người khác? Thứ này gọi là gì nhỉ... Thuật đọc tâm.
Nhưng Ứng Chiếu sống hai mươi mấy năm, chưa từng có năng lực này.
Ứng Chiếu càng nghĩ càng thấy không đúng, mở trang web nào đó ra bắt đầu tìm kiếm.
Ứng Chiếu trông thấy có người từng đề cập đến vấn đề này trước đó rồi, hắn nhấn vào xem.
# Đột nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác là thế nào #
Đáp án tiêu biểu nhất của một người trong đó —— Tạ Yêu, đề nghị đăng ký kiểm tra sức khoẻ toàn thân đi.
Phía dưới không phải nói là phim, thì chính là trực tiếp dẫn lệch đề tài đi.
Ứng Chiếu xem hết những đáp án lung tung đó một lần, cũng bắt đầu nghi ngờ có phải đầu óc hắn có vấn đề thật rồi không.
Ứng Chiếu hơi chần chờ, vẫn quyết định đi kiểm tra xem sao.
Lỡ như...
Hắn thật sự bị bệnh thì sao?
Ứng Chiếu thu thập một phen, ôm bé xuất phát đến bệnh viện kiểm tra.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 2448: Ứng phong mà giải (4)
9.4/10 từ 57 lượt.