Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 2081: Khoảng cách năm ánh sáng (10)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Thành trấn sắt thép phía dưới không có tên, bên trong không chỉ có con người, còn có chủng tộc khác, là nơi nhân ngư hỗn tạp.
Cho dù là nơi nhỏ hơn nữa, thì cũng có phân chia quyền lực, nơi này kẻ đầu lĩnh lợi hại nhất tên là Đỗ Bang.
Đỗ Bang có được lực lượng vũ trang, tất cả mọi người sợ hắn ta, bình thường cũng phải nghe theo lệnh của hắn ta mà làm việc, để đổi lấy khẩu phần lương thực.
Tóm lại nơi này tựa như một đế quốc cỡ nhỏ, mà Đỗ Bang chính là quốc vương.
Đa phần những người ở đây đều rớt từ trên trời xuống, dần dần người càng ngày càng nhiều, rồi từ từ phát triển thành thế này.
Người quản lý nơi này giống như Đỗ Bang, thì sẽ đi ra ngoài ăn cướp, cướp một số người về.
Kiểu tinh cầu không có tài nguyên gì, cũng không thích hợp ở lại đều là tinh cầu hoang, không ai sẽ quan tâm đến, cho nên có người chiếm cứ nơi này xem như cứ điểm, vòng đất xưng vương cũng bình thường.
"Nhóc biết bọn họ bị nhốt ở đâu không?" Sơ Tranh hỏi đứa trẻ nhỏ.
Đứa trẻ nhỏ ăn đến miệng đầy mảnh vụn bánh năng lượng, nghe vậy chần chờ nhìn bánh năng lượng trong tay, do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu.
"Dẫn tôi đi."
Đứa trẻ nhỏ cuống cuồng lắc đầu: "Bị phát hiện em sẽ bị đánh chết, em... Không dám."
Sơ Tranh: "Có tôi ở đây, không ai có thể tổn thương nhóc."
Đứa trẻ nhỏ không tin, giọng nói nhỏ bé: "Đỗ Bang rất lợi hại."
Đỗ Bang?
Ai?
Sơ Tranh: "Không lợi hại bằng tôi."
Đứa trẻ nhỏ chần chờ, rụt rè hỏi: "Có thật không?"
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
Đại lão chưa từng lừa người!
Những kẻ ta lừa đều không phải người!
Đứa trẻ nhỏ do dự, không biết có nên tin tưởng Sơ Tranh không, con ngươi đen bóng chuyển hai vòng: "Chị có thể cho em thêm... Một chút đồ ăn không?"
Ở đây vật tư rất thiếu thốn, phần lớn thời gian đều phải nhịn đói, có thể có ăn đã là may mắn, chuyện như ăn no, cho tới bây giờ đều là hi vọng xa vời.
Đứa trẻ nhỏ đưa ra yêu cầu như vậy cũng không thể bình thường hơn được.
Sơ Tranh lấy chút bánh năng lượng và nước ra đưa cho nó.
Tài nguyên nước hiển nhiên càng thiếu thốn hơn, đứa trẻ nhỏ uống một ngụm cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ rơi mất một giọt.
Nước ngọt sạch sẽ, làm đôi mắt đứa trẻ nhỏ tỏa sáng, giống như lần đầu tiên được biết nước lại ngon như vậy.
Đứa trẻ nhỏ không nỡ uống nhiều, cất kỹ nước, khẽ cắn môi: "Em dẫn chị đi."
Nó nhét đồ vào trong quần áo, bọc lại, rồi nhanh chóng đứng lên.
"Không phải đi bên kia." Đứa trẻ nhỏ thấy phương hướng của Sơ Tranh không đúng, vội vàng ngăn cản cô: "Chúng ta đi xuống từ bên này."
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút: "Bên kia có gì?"
Đứa trẻ nhỏ: "Bên kia có trạm gác, sẽ bị phát hiện. Bị bắt lại, sẽ chết."
"Ồ."
Đại lão không sợ hãi.
-
Đứa trẻ nhỏ đại khái là chạy nhảy ở gần đây lâu ngày rồi, dẫn Sơ Tranh đi vào, cũng không bị ai phát hiện.
Từ cách ăn mặc của những người này cơ bản có thể phán định được địa vị của bọn họ ở đây, đứa trẻ nhỏ rất sợ gặp phải bọn họ, đều trốn tránh.
Cuối cùng đứa trẻ nhỏ dừng lại trước một dãy nhà, chỉ vào cửa sắt đã rỉ sét: "Em nhìn thấy bị mang vào bên trong."
Sơ Tranh nhìn xuyên qua cửa sắt nhìn vào bên trong, trên đất trống rộng rãi, chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc đứng sừng sững ở đó, còn lại không nhìn thấy gì nữa cả.
"Đây là nơi nào?"
Giọng nói của đứa trẻ nhỏ phát run, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi: "Lò mổ."
"Hả?" Lò mổ? Mổ cái gì??
"Em... Em dẫn chị tới rồi, em đi đây." Đứa trẻ nhỏ lập tức chạy sang bên cạnh, chỉ mấy bước đã biến mất trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Chính ta lên!
Sơ Tranh lẻn vào lò mổ, sau khi vào, đại khái Sơ Tranh đã hiểu nơi này là nơi nào.
Nơi này giam giữ không ít sinh vật, trừ nhân loại, còn có chủng tộc khác.
Trên mặt đất pha tạp các loại vết máu, trong không khí toàn là mùi kỳ quái làm người ta buồn nôn.
Sơ Tranh trông thấy có người trông coi, trong tay bưng vũ khí, tuần tra qua lại.
Lách qua những người trông coi này, Sơ Tranh tiến vào bên trong. Có sinh vật phát hiện ra cô, thấy lén lén lút lút, phản ứng đầu tiên là trực tiếp bổ nhào vào cạnh cửa, la hét ngôn ngữ Sơ Tranh nghe không hiểu.
Sơ Tranh mở chức năng phiên dịch của thiết bị cá nhân ra, ngôn ngữ lạ lẫm lập tức được phiên dịch thành câu có thể nghe hiểu được.
"Cứu ta ra ngoài, mở cửa giúp ta..."
"Cứu ta cứu ta!!"
"Đừng quấy rầy, nếu không thì không ai có lợi cả." Sơ Tranh thấp giọng quát một tiếng: "Muốn đi ra ngoài thì nghe ta."
Sinh vật cách Sơ Tranh gần nhất, lớn lên giống như một người cà chua mở miệng uy hiếp: "Ngươi thả ta ra trước, nếu không thì ta sẽ gọi người đến!!"
"Ngươi gọi đi." Sơ Tranh làm dấu tay mời.
Mời bắt đầu màn biểu diễn của ngươi.
Người cà chua hơi chần chờ, có thể là bởi vì lớn lên giống rau quả, dẫn đến đầu óc không dùng được, thật sự to giọng rống.
Ngươi không thả ta ra, ta cũng sẽ không để ngươi sống tốt.
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung đứng ở bên ngoài, chờ nó kêu một hồi, hơi khom người: "Gọi nữa không?"
Bốn phía yên tĩnh, căn bản không nghe thấy tiếng người ta đến kiểm tra.
Người cà chua: "..."
Sơ Tranh rút một cây gậy kim loại ở bên cạnh ra, luồn vào chính là một gậy, người cà chua hai mắt trắng dã, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.
Sinh vật bị nhốt xung quanh: "..."
Run lẩy bẩy không dám lộ ra. jpg
Sơ Tranh rất nhanh tìm được người của quân đoàn thứ hai, hết thảy có bốn người, nằm trên mặt đất, không biết sống chết.
Sơ Tranh lấy người ra.
Người đã ngất, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
Sơ Tranh hơi trầm mặc, cúi đầu ngó ngó bàn tay mình, cuối cùng hít sâu một hơi, đi lên vả cho mấy bạt tai.
Những sinh vật khác: "..."
Mẹ nó quá hung tàn rồi!!
Sơ Tranh lui lại, giả bộ như mình không hề làm gì cả: "Làm sao tôi biết được."
Người kia bụm mặt đứng lên, làm ba người khác tỉnh lại.
"Sao các anh lại bị bắt lại?" Sơ Tranh hỏi.
"... Không nhớ rõ."
Lúc ấy sau khi khoang thoát hiểm bắn ra rời khỏi đó, quá trình hạ xuống hỗn loạn, sau đó trực tiếp hôn mê, tỉnh lại đã nhìn thấy Sơ Tranh, biết mình bị bắt lại...
Sơ Tranh: "..."
Một đám rác rưởi, cứu ra làm gì!
"Phó đôn đốc Lương, những người khác thế nào rồi? Có thể liên lạc được không?"
Sơ Tranh lắc đầu: "Đi ra ngoài trước đi."
Mấy người lập tức dìu nhau đứng lên, bây giờ Sơ Tranh là trưởng quan lớn nhất, bọn họ đều phải nghe theo.
Đi theo Sơ Tranh ra ngoài, đảo mắt nhìn qua những sinh vật bị giam lại, bốn người đều hơi kinh hãi.
Tại sao lại có nhiều sinh vật bị giam ở đây như thế?
Bị giam ở đây làm gì?
Bốn người còn chưa kịp hỏi có cần cứu bọn nó ra không, thì Sơ Tranh đã vung tay lên, sau đó cửa nhà lao tự động mở ra, sinh vật bị giam ở bên trong đều sững sờ.
Một giây sau, có sinh vật tranh nhau mà ra.
Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1
Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1
Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn...
Người cà chua tỉnh lại phát hiện toàn bộ phòng giam trống rỗng, chỉ còn lại mình nó, mắt tối sầm lại, xém chút ngất đi lần nữa, muốn chết cũng có luôn rồi.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Thành trấn sắt thép phía dưới không có tên, bên trong không chỉ có con người, còn có chủng tộc khác, là nơi nhân ngư hỗn tạp.
Cho dù là nơi nhỏ hơn nữa, thì cũng có phân chia quyền lực, nơi này kẻ đầu lĩnh lợi hại nhất tên là Đỗ Bang.
Đỗ Bang có được lực lượng vũ trang, tất cả mọi người sợ hắn ta, bình thường cũng phải nghe theo lệnh của hắn ta mà làm việc, để đổi lấy khẩu phần lương thực.
Tóm lại nơi này tựa như một đế quốc cỡ nhỏ, mà Đỗ Bang chính là quốc vương.
Đa phần những người ở đây đều rớt từ trên trời xuống, dần dần người càng ngày càng nhiều, rồi từ từ phát triển thành thế này.
Người quản lý nơi này giống như Đỗ Bang, thì sẽ đi ra ngoài ăn cướp, cướp một số người về.
Kiểu tinh cầu không có tài nguyên gì, cũng không thích hợp ở lại đều là tinh cầu hoang, không ai sẽ quan tâm đến, cho nên có người chiếm cứ nơi này xem như cứ điểm, vòng đất xưng vương cũng bình thường.
"Nhóc biết bọn họ bị nhốt ở đâu không?" Sơ Tranh hỏi đứa trẻ nhỏ.
Đứa trẻ nhỏ ăn đến miệng đầy mảnh vụn bánh năng lượng, nghe vậy chần chờ nhìn bánh năng lượng trong tay, do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu.
"Dẫn tôi đi."
Đứa trẻ nhỏ cuống cuồng lắc đầu: "Bị phát hiện em sẽ bị đánh chết, em... Không dám."
Sơ Tranh: "Có tôi ở đây, không ai có thể tổn thương nhóc."
Đứa trẻ nhỏ không tin, giọng nói nhỏ bé: "Đỗ Bang rất lợi hại."
Đỗ Bang?
Ai?
Sơ Tranh: "Không lợi hại bằng tôi."
Đứa trẻ nhỏ chần chờ, rụt rè hỏi: "Có thật không?"
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
Đại lão chưa từng lừa người!
Những kẻ ta lừa đều không phải người!
Đứa trẻ nhỏ do dự, không biết có nên tin tưởng Sơ Tranh không, con ngươi đen bóng chuyển hai vòng: "Chị có thể cho em thêm... Một chút đồ ăn không?"
Ở đây vật tư rất thiếu thốn, phần lớn thời gian đều phải nhịn đói, có thể có ăn đã là may mắn, chuyện như ăn no, cho tới bây giờ đều là hi vọng xa vời.
Đứa trẻ nhỏ đưa ra yêu cầu như vậy cũng không thể bình thường hơn được.
Sơ Tranh lấy chút bánh năng lượng và nước ra đưa cho nó.
Tài nguyên nước hiển nhiên càng thiếu thốn hơn, đứa trẻ nhỏ uống một ngụm cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ rơi mất một giọt.
Nước ngọt sạch sẽ, làm đôi mắt đứa trẻ nhỏ tỏa sáng, giống như lần đầu tiên được biết nước lại ngon như vậy.
Đứa trẻ nhỏ không nỡ uống nhiều, cất kỹ nước, khẽ cắn môi: "Em dẫn chị đi."
Nó nhét đồ vào trong quần áo, bọc lại, rồi nhanh chóng đứng lên.
"Không phải đi bên kia." Đứa trẻ nhỏ thấy phương hướng của Sơ Tranh không đúng, vội vàng ngăn cản cô: "Chúng ta đi xuống từ bên này."
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút: "Bên kia có gì?"
Đứa trẻ nhỏ: "Bên kia có trạm gác, sẽ bị phát hiện. Bị bắt lại, sẽ chết."
"Ồ."
Đại lão không sợ hãi.
-
Đứa trẻ nhỏ đại khái là chạy nhảy ở gần đây lâu ngày rồi, dẫn Sơ Tranh đi vào, cũng không bị ai phát hiện.
Từ cách ăn mặc của những người này cơ bản có thể phán định được địa vị của bọn họ ở đây, đứa trẻ nhỏ rất sợ gặp phải bọn họ, đều trốn tránh.
Cuối cùng đứa trẻ nhỏ dừng lại trước một dãy nhà, chỉ vào cửa sắt đã rỉ sét: "Em nhìn thấy bị mang vào bên trong."
Sơ Tranh nhìn xuyên qua cửa sắt nhìn vào bên trong, trên đất trống rộng rãi, chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc đứng sừng sững ở đó, còn lại không nhìn thấy gì nữa cả.
"Đây là nơi nào?"
Giọng nói của đứa trẻ nhỏ phát run, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi: "Lò mổ."
"Hả?" Lò mổ? Mổ cái gì??
"Em... Em dẫn chị tới rồi, em đi đây." Đứa trẻ nhỏ lập tức chạy sang bên cạnh, chỉ mấy bước đã biến mất trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Chính ta lên!
Sơ Tranh lẻn vào lò mổ, sau khi vào, đại khái Sơ Tranh đã hiểu nơi này là nơi nào.
Nơi này giam giữ không ít sinh vật, trừ nhân loại, còn có chủng tộc khác.
Trên mặt đất pha tạp các loại vết máu, trong không khí toàn là mùi kỳ quái làm người ta buồn nôn.
Sơ Tranh trông thấy có người trông coi, trong tay bưng vũ khí, tuần tra qua lại.
Lách qua những người trông coi này, Sơ Tranh tiến vào bên trong. Có sinh vật phát hiện ra cô, thấy lén lén lút lút, phản ứng đầu tiên là trực tiếp bổ nhào vào cạnh cửa, la hét ngôn ngữ Sơ Tranh nghe không hiểu.
Sơ Tranh mở chức năng phiên dịch của thiết bị cá nhân ra, ngôn ngữ lạ lẫm lập tức được phiên dịch thành câu có thể nghe hiểu được.
"Cứu ta ra ngoài, mở cửa giúp ta..."
"Cứu ta cứu ta!!"
"Đừng quấy rầy, nếu không thì không ai có lợi cả." Sơ Tranh thấp giọng quát một tiếng: "Muốn đi ra ngoài thì nghe ta."
Sinh vật cách Sơ Tranh gần nhất, lớn lên giống như một người cà chua mở miệng uy hiếp: "Ngươi thả ta ra trước, nếu không thì ta sẽ gọi người đến!!"
"Ngươi gọi đi." Sơ Tranh làm dấu tay mời.
Mời bắt đầu màn biểu diễn của ngươi.
Người cà chua hơi chần chờ, có thể là bởi vì lớn lên giống rau quả, dẫn đến đầu óc không dùng được, thật sự to giọng rống.
Ngươi không thả ta ra, ta cũng sẽ không để ngươi sống tốt.
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung đứng ở bên ngoài, chờ nó kêu một hồi, hơi khom người: "Gọi nữa không?"
Bốn phía yên tĩnh, căn bản không nghe thấy tiếng người ta đến kiểm tra.
Người cà chua: "..."
Sơ Tranh rút một cây gậy kim loại ở bên cạnh ra, luồn vào chính là một gậy, người cà chua hai mắt trắng dã, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.
Sinh vật bị nhốt xung quanh: "..."
Run lẩy bẩy không dám lộ ra. jpg
Sơ Tranh rất nhanh tìm được người của quân đoàn thứ hai, hết thảy có bốn người, nằm trên mặt đất, không biết sống chết.
Sơ Tranh lấy người ra.
Người đã ngất, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
Sơ Tranh hơi trầm mặc, cúi đầu ngó ngó bàn tay mình, cuối cùng hít sâu một hơi, đi lên vả cho mấy bạt tai.
Những sinh vật khác: "..."
Mẹ nó quá hung tàn rồi!!
Sơ Tranh lui lại, giả bộ như mình không hề làm gì cả: "Làm sao tôi biết được."
Người kia bụm mặt đứng lên, làm ba người khác tỉnh lại.
"Sao các anh lại bị bắt lại?" Sơ Tranh hỏi.
"... Không nhớ rõ."
Lúc ấy sau khi khoang thoát hiểm bắn ra rời khỏi đó, quá trình hạ xuống hỗn loạn, sau đó trực tiếp hôn mê, tỉnh lại đã nhìn thấy Sơ Tranh, biết mình bị bắt lại...
Sơ Tranh: "..."
Một đám rác rưởi, cứu ra làm gì!
"Phó đôn đốc Lương, những người khác thế nào rồi? Có thể liên lạc được không?"
Sơ Tranh lắc đầu: "Đi ra ngoài trước đi."
Mấy người lập tức dìu nhau đứng lên, bây giờ Sơ Tranh là trưởng quan lớn nhất, bọn họ đều phải nghe theo.
Đi theo Sơ Tranh ra ngoài, đảo mắt nhìn qua những sinh vật bị giam lại, bốn người đều hơi kinh hãi.
Tại sao lại có nhiều sinh vật bị giam ở đây như thế?
Bị giam ở đây làm gì?
Bốn người còn chưa kịp hỏi có cần cứu bọn nó ra không, thì Sơ Tranh đã vung tay lên, sau đó cửa nhà lao tự động mở ra, sinh vật bị giam ở bên trong đều sững sờ.
Một giây sau, có sinh vật tranh nhau mà ra.
Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1
Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1
Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn...
Người cà chua tỉnh lại phát hiện toàn bộ phòng giam trống rỗng, chỉ còn lại mình nó, mắt tối sầm lại, xém chút ngất đi lần nữa, muốn chết cũng có luôn rồi.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 2081: Khoảng cách năm ánh sáng (10)
9.4/10 từ 57 lượt.