Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 1856: Mê thất hoang dã (13)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Hắn đã ở đây lâu như vậy rồi sao...
Tân Trục không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.
"Anh không muốn đi ra ngoài sao?"
Nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể rời đi, con sông mà bọn họ đi qua kia, căn cứ vào lời chú Dân nói, thì thỉnh thoảng sẽ có người địa phương lái thuyền đi ngang qua.
"Ra không được."
Ra không được? Bọn họ cũng có thể đi vào, vì sao lại ra không được?
"Vì sao?"
Tân Trục cúi đầu xuống, tóc ngăn chặn cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
"Chiều hôm qua có phải anh nhìn thấy tôi không?"
Tân Trục hơi chần chờ, gật đầu.
Sơ Tranh mài răng, cô đã nói lúc ấy cảm thấy có bóng đen hiện lên không phải ảo giác của cô rồi mà.
"Cho nên đêm qua, người vào lều vải cũng là anh?" Sơ Tranh nói ra tên hắn cũng không biết, cho nên đơn giản khái quát thành lều vải.
Tân Trục gật đầu: "Tôi phát hiện ra các người, hơn nữa các người..."
Không giống như trong ấn tượng của hắn, hắn không biết là ai, xuất phát từ cẩn thận, cho nên muốn kiểm tra xem sao.
"Vậy... thi thể của Tiểu Khâu cũng là anh làm ra?"
Tân Trục mờ mịt: "Thi thể gì?"
"Anh không bỏ thi thể ở nơi đóng quân?"
"Tại sao tôi phải bỏ thi thể ở nơi các người đóng quân?"
"..."
Vậy thì rất kỳ quái, thi thể là do ai làm ra? Cũng không thể thật sự tự chạy tới chứ?
Không gian đột nhiên trở nên tĩnh mịch, Sơ Tranh đi qua đi lại hai vòng, châm chước ngôn từ: "Vì sao anh có thể duy trì dung mạo này?"
Thẻ người tốt vụng trộm tu tiên sao?
"Không biết."
"..."
Anh biết cái gì hả!
Tân Trục đối với rất nhiều vấn đề đều dùng hai chữ "không biết" để trả lời, Sơ Tranh hỏi nửa ngày, cũng không hỏi ra được bao nhiêu thứ.
Cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể bảo Vương bát đản đưa tư liệu của Tân Trục cho cô.
-
Tân Trục.
Năm 1988 hắn đi theo thầy giáo đến nơi này, nhưng khi bọn họ rời đi, hắn cũng không cùng rời đi.
Về sau vẫn luôn sống ở đây.
Tận đến khi đoàn người của Sơ Tranh xuất hiện.
Lâu như vậy, Tân Trục nhìn thấy con người, phản ứng đầu tiên không phải vui mừng, mà là cảnh giác.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị phát hiện, bí mật của hắn cũng bị phát hiện, ngay từ đầu bọn họ đối với Tân Trục rất tốt, nghe ngóng không ít chuyện từ hắn.
Khi rời đi còn mang theo Tân Trục cùng đi, không nghĩ tới sau khi rời khỏi nơi này, anh Cao liền giao nộp Tân Trục ra.
Tân Trục sao có thể sinh sống ở đây lâu như thế, còn duy trì được dung mạo thế này.
Tân Trục bị nhốt lại để nghiên cứu, cuối cùng hắc hóa chạy ra ngoài, tìm đám người anh Cao trả thù.
Sơ Tranh: "..."
Có lẽ là bởi vì thân thế cũng không phải nguyên nhân dẫn đến hắn hắc hóa, cho nên tư liệu chỉ có khái quát làm sao hắn hắc hóa mà thôi.
Cái này có ích lợi gì chứ!
Kề bên này đều được bố trí, có không ít cạm bẫy.
Sơ Tranh còn trông thấy con chuột bạch lớn... Có khoảng tầm bảy, tám con, đều ngồi xổm ở một chỗ, trên chân có vòng chân giống như con mà cô nhìn thấy trước đó.
"Bọn nó lúc trước là chuột dùng làm thí nghiệm, lúc tôi tỉnh lại, bọn nó đã ở bên cạnh, cho nên tôi nuôi chúng nó, không nghĩ tới lại lớn như vậy."
Giọng nói của Tân Trục từ phía sau truyền đến.
Hắn vịn vào vách đá, đứng ở bên đó, kiểu áo Tôn Trung Sơn cũ kỹ trắng bệch làm nổi bật lên thân hình thẳng tắp như tùng bách của hắn.
"Ừ."
Dường như Sơ Tranh cũng không hiếu kì vì sao bọn nó có thể sống lâu như thế, sao lại lớn đến cỡ này, cô nhảy từ trên tảng đá xuống.
"Anh ra ngoài làm gì?"
Tân Trục nhấp cánh môi khô nứt, nói: "Kề bên này có rất nhiều cạm bẫy, cô không nên đi lung tung."
"Tôi nhìn thấy."
"..."
Nơi này không có ai, cạm bẫy là dùng để phòng động vật trên núi, cho nên ngụy trang sơ sài, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể trông thấy.
Cánh môi Tân Trục khẽ mấp máy: "Tôi có thể hỏi cô một vài vấn đề không?"
"Hỏi."
Tân Trục thở ra một hơi: "Cô biết chuyện gì xảy ra sau khi đám người thầy tôi rời khỏi nơi này không?"
"Tôi không biết họ."
Đáy mắt Tân Trục không hề che giấu thất vọng, một hồi lâu sau mới hỏi: "Vậy vì sao các cô lại đến đây?"
"Thám hiểm."
Tân Trục đối với từ này đại khái không có khái niệm gì, thật lâu sau mới "a" một tiếng.
"Anh còn muốn biết gì nữa?"
Tân Trục nghĩ nghĩ, lại hỏi thêm mấy vấn đề.
Đáng tiếc Sơ Tranh hoàn toàn không biết rõ về mấy chuyện này, cho nên cô cũng chỉ có thể trả lời "không biết".
Báo ứng nha.
"Cô... Cô muốn về phía trên sao?" Tân Trục hỏi cô.
"Tạm thời không."
"Ồ." Tân Trục dừng một chút, thời gian dài không tiếp xúc với người khác, có vẻ hơi mất tự nhiên: "Vậy cô có đói bụng không? Tôi làm chút gì ăn nhé."
Nói xong cũng không đợi Sơ Tranh trả lời, trực tiếp đến khu sinh hoạt nhóm lửa nấu cơm.
Sơ Tranh cau mày lại: "Thương thế của anh..."
Tân Trục hoạt động cánh tay: "Không, không sao."
Sơ Tranh: "..."
Tốc độ Tân Trục khỏi bệnh, vượt qua tưởng tượng của Sơ Tranh, tốc độ vết thương khép miệng đó người bình thường căn bản không thể có được.
Đương nhiên bản thân hắn cũng không phải người bình thường.
"Ngày hôm nay lại ăn rau dại và thịt khô, nhưng hôm nay không phải một mình mình ăn cơm nữa..."
"Anh đang nói gì thế?"
Tân Trục giật mình, đồ vật trong tay xém chút rớt xuống đất, hắn luống cuống tay chân ôm chặt: "Không có... Không có gì."
Tân Trục lẩm bẩm đã quen.
Một mình hắn ở đây, không ai có thể nói chuyện cùng, chỉ có thể tự mình nói với mình, bằng không thì có lẽ về sau hắn sẽ không nói chuyện nữa.
"Tôi còn chưa hỏi tên của cô đâu." Tân Trục trấn định lại, nói sang chuyện khác: "Cô tên gì?"
"Sơ Tranh."
"Xuất... Chinh?" Trên mặt Tân Trục biểu hiện rõ ràng "một cô gái sao lại lấy tên kiểu này, cô đang lừa người à".
Sơ Tranh dùng nhánh cây trong tay, viết hai chữ kia xuống đất.
"Là thế này à." Tân Trục bừng tỉnh: "Rất hay."
Sơ Tranh rất khiêm nhường: "Cảm ơn."
-
Tân Trục dùng rau dại và thịt khô làm đồ ăn, món chính là thứ giống như khoai tây, dáng vẻ không giống khoai tây lắm, nhưng hương vị và cảm giác thì không sai biệt lắm.
Đáng tiếc bởi vì không có muối, cho nên hương vị không được tốt lắm.
"Anh chỉ ăn những thứ này?"
"Ừ."
"Phía trên có đồ hộp, anh không nhìn thấy sao?"
"Nhìn thấy, tôi đã ăn rất nhiều, ăn đến chán rồi." Một năm bốn mùa ăn đồ hộp, hắn chịu không được.
Trên núi có rất nhiều đồ ăn, hắn không cần thiết phải ăn những thứ kia mãi.
Sơ Tranh: "..."
Đáng thương nha.
-
Ăn xong, Sơ Tranh chỉ vào cái bàn chất đống không ít thứ kia.
"Tôi có thể xem những thứ này không?"
Con ngươi đen nhánh của Tân Trục không nháy một cái nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
Trên mặt bàn có một chồng sách, đều là sách thời cũ, các loại chuyên môn đều có, kiến thức trên đó liên quan vô cùng rộng.
Chắc là Tân Trục lấy hết những thứ nhóm người kia chưa kịp mang đi tới đây.
Thời gian lâu như vậy, mỗi quyển sách đều có dấu vết lật qua lật lại nhiều lần.
Một bên khác là một chút bản thảo, nội dung là một chút kí sự, nhìn có vẻ là do Tân Trục viết.
Vì tiết kiệm giấy, chữ viết vô cùng nhỏ.
Trên mặt bàn đã không còn giấy trống nữa, tờ nào cũng đều viết tràn đầy.
Sơ Tranh không tìm được bất cứ tài liệu gì liên quan đến nơi này, không biết là bị Tân Trục cất đi rồi, hay là vốn đã không có.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Hắn đã ở đây lâu như vậy rồi sao...
Tân Trục không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.
"Anh không muốn đi ra ngoài sao?"
Nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể rời đi, con sông mà bọn họ đi qua kia, căn cứ vào lời chú Dân nói, thì thỉnh thoảng sẽ có người địa phương lái thuyền đi ngang qua.
"Ra không được."
Ra không được? Bọn họ cũng có thể đi vào, vì sao lại ra không được?
"Vì sao?"
Tân Trục cúi đầu xuống, tóc ngăn chặn cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
"Chiều hôm qua có phải anh nhìn thấy tôi không?"
Tân Trục hơi chần chờ, gật đầu.
Sơ Tranh mài răng, cô đã nói lúc ấy cảm thấy có bóng đen hiện lên không phải ảo giác của cô rồi mà.
"Cho nên đêm qua, người vào lều vải cũng là anh?" Sơ Tranh nói ra tên hắn cũng không biết, cho nên đơn giản khái quát thành lều vải.
Tân Trục gật đầu: "Tôi phát hiện ra các người, hơn nữa các người..."
Không giống như trong ấn tượng của hắn, hắn không biết là ai, xuất phát từ cẩn thận, cho nên muốn kiểm tra xem sao.
"Vậy... thi thể của Tiểu Khâu cũng là anh làm ra?"
Tân Trục mờ mịt: "Thi thể gì?"
"Anh không bỏ thi thể ở nơi đóng quân?"
"Tại sao tôi phải bỏ thi thể ở nơi các người đóng quân?"
"..."
Vậy thì rất kỳ quái, thi thể là do ai làm ra? Cũng không thể thật sự tự chạy tới chứ?
Không gian đột nhiên trở nên tĩnh mịch, Sơ Tranh đi qua đi lại hai vòng, châm chước ngôn từ: "Vì sao anh có thể duy trì dung mạo này?"
Thẻ người tốt vụng trộm tu tiên sao?
"Không biết."
"..."
Anh biết cái gì hả!
Tân Trục đối với rất nhiều vấn đề đều dùng hai chữ "không biết" để trả lời, Sơ Tranh hỏi nửa ngày, cũng không hỏi ra được bao nhiêu thứ.
Cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể bảo Vương bát đản đưa tư liệu của Tân Trục cho cô.
-
Tân Trục.
Năm 1988 hắn đi theo thầy giáo đến nơi này, nhưng khi bọn họ rời đi, hắn cũng không cùng rời đi.
Về sau vẫn luôn sống ở đây.
Tận đến khi đoàn người của Sơ Tranh xuất hiện.
Lâu như vậy, Tân Trục nhìn thấy con người, phản ứng đầu tiên không phải vui mừng, mà là cảnh giác.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị phát hiện, bí mật của hắn cũng bị phát hiện, ngay từ đầu bọn họ đối với Tân Trục rất tốt, nghe ngóng không ít chuyện từ hắn.
Khi rời đi còn mang theo Tân Trục cùng đi, không nghĩ tới sau khi rời khỏi nơi này, anh Cao liền giao nộp Tân Trục ra.
Tân Trục sao có thể sinh sống ở đây lâu như thế, còn duy trì được dung mạo thế này.
Tân Trục bị nhốt lại để nghiên cứu, cuối cùng hắc hóa chạy ra ngoài, tìm đám người anh Cao trả thù.
Sơ Tranh: "..."
Có lẽ là bởi vì thân thế cũng không phải nguyên nhân dẫn đến hắn hắc hóa, cho nên tư liệu chỉ có khái quát làm sao hắn hắc hóa mà thôi.
Cái này có ích lợi gì chứ!
Kề bên này đều được bố trí, có không ít cạm bẫy.
Sơ Tranh còn trông thấy con chuột bạch lớn... Có khoảng tầm bảy, tám con, đều ngồi xổm ở một chỗ, trên chân có vòng chân giống như con mà cô nhìn thấy trước đó.
"Bọn nó lúc trước là chuột dùng làm thí nghiệm, lúc tôi tỉnh lại, bọn nó đã ở bên cạnh, cho nên tôi nuôi chúng nó, không nghĩ tới lại lớn như vậy."
Giọng nói của Tân Trục từ phía sau truyền đến.
Hắn vịn vào vách đá, đứng ở bên đó, kiểu áo Tôn Trung Sơn cũ kỹ trắng bệch làm nổi bật lên thân hình thẳng tắp như tùng bách của hắn.
"Ừ."
Dường như Sơ Tranh cũng không hiếu kì vì sao bọn nó có thể sống lâu như thế, sao lại lớn đến cỡ này, cô nhảy từ trên tảng đá xuống.
"Anh ra ngoài làm gì?"
Tân Trục nhấp cánh môi khô nứt, nói: "Kề bên này có rất nhiều cạm bẫy, cô không nên đi lung tung."
"Tôi nhìn thấy."
"..."
Nơi này không có ai, cạm bẫy là dùng để phòng động vật trên núi, cho nên ngụy trang sơ sài, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể trông thấy.
Cánh môi Tân Trục khẽ mấp máy: "Tôi có thể hỏi cô một vài vấn đề không?"
"Hỏi."
Tân Trục thở ra một hơi: "Cô biết chuyện gì xảy ra sau khi đám người thầy tôi rời khỏi nơi này không?"
"Tôi không biết họ."
Đáy mắt Tân Trục không hề che giấu thất vọng, một hồi lâu sau mới hỏi: "Vậy vì sao các cô lại đến đây?"
"Thám hiểm."
Tân Trục đối với từ này đại khái không có khái niệm gì, thật lâu sau mới "a" một tiếng.
"Anh còn muốn biết gì nữa?"
Tân Trục nghĩ nghĩ, lại hỏi thêm mấy vấn đề.
Đáng tiếc Sơ Tranh hoàn toàn không biết rõ về mấy chuyện này, cho nên cô cũng chỉ có thể trả lời "không biết".
Báo ứng nha.
"Cô... Cô muốn về phía trên sao?" Tân Trục hỏi cô.
"Tạm thời không."
"Ồ." Tân Trục dừng một chút, thời gian dài không tiếp xúc với người khác, có vẻ hơi mất tự nhiên: "Vậy cô có đói bụng không? Tôi làm chút gì ăn nhé."
Nói xong cũng không đợi Sơ Tranh trả lời, trực tiếp đến khu sinh hoạt nhóm lửa nấu cơm.
Sơ Tranh cau mày lại: "Thương thế của anh..."
Tân Trục hoạt động cánh tay: "Không, không sao."
Sơ Tranh: "..."
Tốc độ Tân Trục khỏi bệnh, vượt qua tưởng tượng của Sơ Tranh, tốc độ vết thương khép miệng đó người bình thường căn bản không thể có được.
Đương nhiên bản thân hắn cũng không phải người bình thường.
"Ngày hôm nay lại ăn rau dại và thịt khô, nhưng hôm nay không phải một mình mình ăn cơm nữa..."
"Anh đang nói gì thế?"
Tân Trục giật mình, đồ vật trong tay xém chút rớt xuống đất, hắn luống cuống tay chân ôm chặt: "Không có... Không có gì."
Tân Trục lẩm bẩm đã quen.
Một mình hắn ở đây, không ai có thể nói chuyện cùng, chỉ có thể tự mình nói với mình, bằng không thì có lẽ về sau hắn sẽ không nói chuyện nữa.
"Tôi còn chưa hỏi tên của cô đâu." Tân Trục trấn định lại, nói sang chuyện khác: "Cô tên gì?"
"Sơ Tranh."
"Xuất... Chinh?" Trên mặt Tân Trục biểu hiện rõ ràng "một cô gái sao lại lấy tên kiểu này, cô đang lừa người à".
Sơ Tranh dùng nhánh cây trong tay, viết hai chữ kia xuống đất.
"Là thế này à." Tân Trục bừng tỉnh: "Rất hay."
Sơ Tranh rất khiêm nhường: "Cảm ơn."
-
Tân Trục dùng rau dại và thịt khô làm đồ ăn, món chính là thứ giống như khoai tây, dáng vẻ không giống khoai tây lắm, nhưng hương vị và cảm giác thì không sai biệt lắm.
Đáng tiếc bởi vì không có muối, cho nên hương vị không được tốt lắm.
"Anh chỉ ăn những thứ này?"
"Ừ."
"Phía trên có đồ hộp, anh không nhìn thấy sao?"
"Nhìn thấy, tôi đã ăn rất nhiều, ăn đến chán rồi." Một năm bốn mùa ăn đồ hộp, hắn chịu không được.
Trên núi có rất nhiều đồ ăn, hắn không cần thiết phải ăn những thứ kia mãi.
Sơ Tranh: "..."
Đáng thương nha.
-
Ăn xong, Sơ Tranh chỉ vào cái bàn chất đống không ít thứ kia.
"Tôi có thể xem những thứ này không?"
Con ngươi đen nhánh của Tân Trục không nháy một cái nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
Trên mặt bàn có một chồng sách, đều là sách thời cũ, các loại chuyên môn đều có, kiến thức trên đó liên quan vô cùng rộng.
Chắc là Tân Trục lấy hết những thứ nhóm người kia chưa kịp mang đi tới đây.
Thời gian lâu như vậy, mỗi quyển sách đều có dấu vết lật qua lật lại nhiều lần.
Một bên khác là một chút bản thảo, nội dung là một chút kí sự, nhìn có vẻ là do Tân Trục viết.
Vì tiết kiệm giấy, chữ viết vô cùng nhỏ.
Trên mặt bàn đã không còn giấy trống nữa, tờ nào cũng đều viết tràn đầy.
Sơ Tranh không tìm được bất cứ tài liệu gì liên quan đến nơi này, không biết là bị Tân Trục cất đi rồi, hay là vốn đã không có.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 1856: Mê thất hoang dã (13)
9.4/10 từ 57 lượt.