Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 1448: Ký sự thập niên 70 (23)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Hôn lễ của Lăng Mai tuyệt đối được cho là long trọng nhất trong thôn.
Khách sạn trong huyện thành bày hơn mấy chục bàn, người của toàn thôn đều đi.
Trở về không ai không khen Lăng Mai gả thật tốt.
Mỗi lần Lăng Kiều Kiều nghe thấy, sự ghen ghét và phẫn nộ nơi đáy lòng lập tức không ngừng kéo lên.
Lăng Kiều Kiều lại trộm lén đi ra ngoài tìm Từ Đại Vĩ mấy lần, nhưng lần nào Từ Đại Vĩ cũng tìm đủ loại lý do để từ chối.
Lăng Kiều Kiều cho dù ngu đến mấy, cũng biết bây giờ Từ Đại Vĩ không thể nào lấy ả.
Nhưng mà làm Lăng Kiều Kiều sợ hơn chính là... Ả mang thai.
Khoảng thời gian này ả đều không hề chú ý, lúc này bỗng nhiên kịp phản ứng, hai tháng rồi ả không có kinh...
Lăng Kiều Kiều luống cuống vài ngày, không dám nói cho ai biết cả.
Ả suy nghĩ kỹ mấy ngày, quyết định đi tìm Từ Đại Vĩ.
Lăng Kiều Kiều nghĩ hay lắm, bây giờ mình mang thai con gã, gã nhất định sẽ kết hôn với mình.
"Em tìm anh có chuyện gì không." Từ Đại Vĩ hơi không kiên nhẫn: "Bị người ta trông thấy thì làm sao bây giờ?"
Lăng Kiều Kiều trang dung tiều tụy: "Em mang thai."
Từ Đại Vĩ sững sờ tại chỗ, nửa ngày sau mới nói: "Em nói đùa à?"
Lăng Kiều Kiều không nói lời nào, đỏ vành mắt nhìn gã.
"Em... Thật sự mang thai?"
Lăng Kiều Kiều gật đầu.
Lăng Kiều Kiều: "Em mang thai con của anh, Đại Vĩ, chúng ta kết..."
"Không thể nào!" Từ Đại Vĩ bối rối lắc đầu: "Sao em có thể mang thai."
"Đại Vĩ anh có ý gì?" Biểu cảm của Lăng Kiều Kiều khó coi: "Thời gian kia anh... Đứa bé này anh không muốn nhận sao?"
"Sao tôi biết được đứa bé này là của ai chứ!" Từ Đại Vĩ thốt ra.
Lăng Kiều Kiều trừng lớn mắt, không thể tin: "Từ Đại Vĩ, anh đang nói tiếng người sao?"
"Cô đừng đến tìm tôi nữa."
"Từ Đại Vĩ!!"
Từ Đại Vĩ nói rõ chính là không muốn nhận.
Mặc kệ Lăng Kiều Kiều nói gì, Từ Đại Vĩ đều không thừa nhận.
Thậm chí còn nói Lăng Kiều Kiều cẩu thả với người khác, nên mới có đứa bé này.
Lăng Kiều Kiều làm sao có thể nghĩ đến, Từ Đại Vĩ là người như vậy.
Vào thời điểm Lăng Kiều Kiều không biết nên làm sao, bà mối trước đó Trương Tiểu Bình tìm lại tới.
Khoảng thời gian này Trương Tiểu Bình đã quên mất chuyện của Sơ Tranh, thấy bà mối đến, còn tưởng là đến vì Sơ Tranh.
Ai biết bà mối lại vì Lăng Kiều Kiều mà đến.
Có gia đình muốn tìm một cô gái hợp bát tự, vừa vặn Lăng Kiều Kiều rất thích hợp.
Mà đối phương còn ở trong huyện, rất có tiền.
Đứa bé trong bụng Lăng Kiều Kiều đã sắp được hai tháng, Từ Đại Vĩ không thừa nhận, ả không có cách nào.
Lúc này nghe thấy việc này, Lăng Kiều Kiều không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý.
Trương Tiểu Bình nghe thấy đối phương có tiền, tất nhiên cũng không có ý kiến gì.
Nhưng về sau Lăng Kiều Kiều mới biết được, tuổi tác của người đàn ông kia hơi lớn... Hơn nữa trong nhà còn có con trai.
Lăng Kiều Kiều qua đó là phải làm mẹ kế.
Lăng Kiều Kiều có chút hối hận, nhưng mà đối phương đưa lễ hỏi tới, làm Lăng Kiều Kiều bỏ đi suy nghĩ hối hận.
Trong bụng Lăng Kiều Kiều có một cái thai, đương nhiên không dám từ từ mới đến.
Rất nhanh đã định ra hôn kỳ, Lăng Kiều Kiều muốn một hôn lễ còn tốt hơn cả Lăng Mai, nhà trai cũng rất sảng khoái đồng ý.
Nhà trai ngược lại không để ý chút nào.
Ngày hôn lễ.
"Kiều Kiều, ngoài làng có một chiếc xe tới, là tới đón cô sao?" Có người chạy vào la lên: "Xe con đó, chính là loại hay chạy trong huyện thành, nhưng còn đẹp hơn!"
Lăng Kiều Kiều nghe vậy, nở nụ cười: "Chắc là thế."
"Ôi, Kiều Kiều, phúc khí của cô thật tốt mà."
Lăng Kiều Kiều bị người vây quanh ra ngoài.
Chiếc xe kia chỉ có thể dừng ở bên ngoài làng, không lái vào được.
Tất cả mọi người tưởng là tới đón Lăng Kiều Kiều, ai biết người xuống xe lại là Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng bị tình cảnh lớn như thế này của đám thôn dân làm giật mình: "Mọi người làm gì vậy?"
Không làm việc, đều chạy hết đến cửa thôn làm gì!
Thôn dân: "..."
"Tại sao lại là cô?"
"Không thì còn có thể là ai?"
Sơ Tranh đóng cửa xe lại.
Khoảng thời gian này Sơ Tranh đều lên huyện lo chuyện mở tiệm cho Lăng Quân, sau đó lại vào thành phố một chuyến.
Trước đó bà mối từng tới tìm cô nói chuyện của Lăng Kiều Kiều, nhưng Sơ Tranh cũng không biết ngày hôm nay Lăng Kiều Kiều kết hôn.
"Đại Nha, xe này là của cháu à?"
"Bằng không thì của bà chắc?"
"Ôi, con bé này sao nói chuyện có gai như thế chứ."
"..."
Vậy ta không nói nữa là được rồi!
Biết xe này là của Sơ Tranh, đáy lòng Lăng Kiều Kiều đại khái đã tức giận đến móp méo rồi.
-
Sơ Tranh đi đón Văn Thanh, bảo hắn thu thập đồ đạc.
Văn Thanh dùng lắc đầu và gật đầu không giải quyết được, đành phải lên tiếng: "Đi đâu?"
"Trong huyện."
"?"
Một hồi lâu sau Văn Thanh mới biết rõ ràng, Sơ Tranh muốn dẫn hắn vào trong huyện, sau này sẽ không trở lại nữa.
Văn Thanh lắc đầu: "Thôn trưởng..."
Hắn bị chuyển xuống nơi này, muốn vào trong huyện...
Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Em đã giải quyết xong, yên tâm, mau đi thu dọn đi."
Có tiền thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Nếu thật sự không được, cô còn có thể động võ.
Cho nên cô muốn dẫn Văn Thanh vào trong huyện, hoàn toàn không có vấn đề.
Văn Thanh cũng không có bao nhiêu thứ, trước đó ở trong nhà Lăng Sơn, cũng chỉ có mấy bộ quần áo, vài cuốn sách.
Sau khi đến nhà Lăng Quân, Sơ Tranh mua cho hắn rất nhiều thứ.
Văn Thanh lấy những vật kia ra, cất kỹ từng cái từng cái.
"Những cái kia đừng lấy nữa." Sơ Tranh nói: "Em mua cho anh cái mới."
Văn Thanh: "..."
Văn Thanh mờ mịt nhìn về phía Sơ Tranh.
Mặc dù Sơ Tranh nói đừng lấy, Văn Thanh vẫn thu vào.
Nhưng khi rời đi, bởi vì quá nhiều, lại bị Sơ Tranh lấy ra, cuối cùng chỉ đem đi được một cái vali xách tay.
Khi đến cửa thôn, người rước dâu của Lăng Kiều Kiều đã tới.
Cũng là chạy xe con, hơn nữa còn không chỉ một chiếc, Lăng Kiều Kiều được người vây quanh, lúc này mới vui vẻ ra mặt.
Lăng Thụ và Trương Tiểu Bình đều ở đó, nhìn qua cũng rất vui.
Sơ Tranh bỏ vali xách tay vào trong xe, lại để Văn Thanh lên xe.
Lăng Kiều Kiều gọi cô lại: "Chị gái, hôn lễ của em mà không tới sao?"
Xe mà thôi!
Không phải bây giờ ả cũng có sao?
Còn không chỉ một chiếc đâu!
Lăng Kiều Kiều đại khái là cảm thấy mình đã cao hơn Sơ Tranh một cái đầu.
"Không thân với cô." Sơ Tranh hờ hững đáp một câu, vòng qua một bên khác lên xe.
Lăng Kiều Kiều: "..."
"Lăng Sơ Tranh, hôm nay em gái mày kết hôn, mày có cần phải quái gở như thế không?" Trương Tiểu Bình quát lớn một tiếng.
Sơ Tranh nổ máy xe, thôn dân bốn phía tránh đường ra cho cô.
Cô chạy đến bên cạnh Trương Tiểu Bình, không mặn không nhạt nói: "Bà cảm thấy phải thì phải." Ta không có ý kiến.
"Mày..."
Sơ Tranh đạp chân ga một cái, khói ở đuôi xe phun cho Trương Tiểu Bình một mặt.
"Đó là chị gái em à?" Người đàn ông kia hỏi Lăng Kiều Kiều.
"Phải..." Lăng Kiều Kiều nói: "Chị ấy..."
Người đàn ông sờ cằm: "Vậy cô ấy rất có tiền nha, xe kia giá cả cũng không thấp, là loại định chế, có tiền cũng không nhất định sẽ mua được, chị em làm gì thế?"
Khóe miệng Lăng Kiều Kiều giật một cái: "Còn tốt hơn cả xe của anh à?"
Người đàn ông không chú ý tới dị dạng của Lăng Kiều Kiều: "Đó là đương nhiên."
Có tiền cũng không nhất định có thể mua được, đã chứng minh xe này đáng tiền.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Hôn lễ của Lăng Mai tuyệt đối được cho là long trọng nhất trong thôn.
Khách sạn trong huyện thành bày hơn mấy chục bàn, người của toàn thôn đều đi.
Trở về không ai không khen Lăng Mai gả thật tốt.
Mỗi lần Lăng Kiều Kiều nghe thấy, sự ghen ghét và phẫn nộ nơi đáy lòng lập tức không ngừng kéo lên.
Lăng Kiều Kiều lại trộm lén đi ra ngoài tìm Từ Đại Vĩ mấy lần, nhưng lần nào Từ Đại Vĩ cũng tìm đủ loại lý do để từ chối.
Lăng Kiều Kiều cho dù ngu đến mấy, cũng biết bây giờ Từ Đại Vĩ không thể nào lấy ả.
Nhưng mà làm Lăng Kiều Kiều sợ hơn chính là... Ả mang thai.
Khoảng thời gian này ả đều không hề chú ý, lúc này bỗng nhiên kịp phản ứng, hai tháng rồi ả không có kinh...
Lăng Kiều Kiều luống cuống vài ngày, không dám nói cho ai biết cả.
Ả suy nghĩ kỹ mấy ngày, quyết định đi tìm Từ Đại Vĩ.
Lăng Kiều Kiều nghĩ hay lắm, bây giờ mình mang thai con gã, gã nhất định sẽ kết hôn với mình.
"Em tìm anh có chuyện gì không." Từ Đại Vĩ hơi không kiên nhẫn: "Bị người ta trông thấy thì làm sao bây giờ?"
Lăng Kiều Kiều trang dung tiều tụy: "Em mang thai."
Từ Đại Vĩ sững sờ tại chỗ, nửa ngày sau mới nói: "Em nói đùa à?"
Lăng Kiều Kiều không nói lời nào, đỏ vành mắt nhìn gã.
"Em... Thật sự mang thai?"
Lăng Kiều Kiều gật đầu.
Lăng Kiều Kiều: "Em mang thai con của anh, Đại Vĩ, chúng ta kết..."
"Không thể nào!" Từ Đại Vĩ bối rối lắc đầu: "Sao em có thể mang thai."
"Đại Vĩ anh có ý gì?" Biểu cảm của Lăng Kiều Kiều khó coi: "Thời gian kia anh... Đứa bé này anh không muốn nhận sao?"
"Sao tôi biết được đứa bé này là của ai chứ!" Từ Đại Vĩ thốt ra.
Lăng Kiều Kiều trừng lớn mắt, không thể tin: "Từ Đại Vĩ, anh đang nói tiếng người sao?"
"Cô đừng đến tìm tôi nữa."
"Từ Đại Vĩ!!"
Từ Đại Vĩ nói rõ chính là không muốn nhận.
Mặc kệ Lăng Kiều Kiều nói gì, Từ Đại Vĩ đều không thừa nhận.
Thậm chí còn nói Lăng Kiều Kiều cẩu thả với người khác, nên mới có đứa bé này.
Lăng Kiều Kiều làm sao có thể nghĩ đến, Từ Đại Vĩ là người như vậy.
Vào thời điểm Lăng Kiều Kiều không biết nên làm sao, bà mối trước đó Trương Tiểu Bình tìm lại tới.
Khoảng thời gian này Trương Tiểu Bình đã quên mất chuyện của Sơ Tranh, thấy bà mối đến, còn tưởng là đến vì Sơ Tranh.
Ai biết bà mối lại vì Lăng Kiều Kiều mà đến.
Có gia đình muốn tìm một cô gái hợp bát tự, vừa vặn Lăng Kiều Kiều rất thích hợp.
Mà đối phương còn ở trong huyện, rất có tiền.
Đứa bé trong bụng Lăng Kiều Kiều đã sắp được hai tháng, Từ Đại Vĩ không thừa nhận, ả không có cách nào.
Lúc này nghe thấy việc này, Lăng Kiều Kiều không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý.
Trương Tiểu Bình nghe thấy đối phương có tiền, tất nhiên cũng không có ý kiến gì.
Nhưng về sau Lăng Kiều Kiều mới biết được, tuổi tác của người đàn ông kia hơi lớn... Hơn nữa trong nhà còn có con trai.
Lăng Kiều Kiều qua đó là phải làm mẹ kế.
Lăng Kiều Kiều có chút hối hận, nhưng mà đối phương đưa lễ hỏi tới, làm Lăng Kiều Kiều bỏ đi suy nghĩ hối hận.
Trong bụng Lăng Kiều Kiều có một cái thai, đương nhiên không dám từ từ mới đến.
Rất nhanh đã định ra hôn kỳ, Lăng Kiều Kiều muốn một hôn lễ còn tốt hơn cả Lăng Mai, nhà trai cũng rất sảng khoái đồng ý.
Nhà trai ngược lại không để ý chút nào.
Ngày hôn lễ.
"Kiều Kiều, ngoài làng có một chiếc xe tới, là tới đón cô sao?" Có người chạy vào la lên: "Xe con đó, chính là loại hay chạy trong huyện thành, nhưng còn đẹp hơn!"
Lăng Kiều Kiều nghe vậy, nở nụ cười: "Chắc là thế."
"Ôi, Kiều Kiều, phúc khí của cô thật tốt mà."
Lăng Kiều Kiều bị người vây quanh ra ngoài.
Chiếc xe kia chỉ có thể dừng ở bên ngoài làng, không lái vào được.
Tất cả mọi người tưởng là tới đón Lăng Kiều Kiều, ai biết người xuống xe lại là Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng bị tình cảnh lớn như thế này của đám thôn dân làm giật mình: "Mọi người làm gì vậy?"
Không làm việc, đều chạy hết đến cửa thôn làm gì!
Thôn dân: "..."
"Tại sao lại là cô?"
"Không thì còn có thể là ai?"
Sơ Tranh đóng cửa xe lại.
Khoảng thời gian này Sơ Tranh đều lên huyện lo chuyện mở tiệm cho Lăng Quân, sau đó lại vào thành phố một chuyến.
Trước đó bà mối từng tới tìm cô nói chuyện của Lăng Kiều Kiều, nhưng Sơ Tranh cũng không biết ngày hôm nay Lăng Kiều Kiều kết hôn.
"Đại Nha, xe này là của cháu à?"
"Bằng không thì của bà chắc?"
"Ôi, con bé này sao nói chuyện có gai như thế chứ."
"..."
Vậy ta không nói nữa là được rồi!
Biết xe này là của Sơ Tranh, đáy lòng Lăng Kiều Kiều đại khái đã tức giận đến móp méo rồi.
-
Sơ Tranh đi đón Văn Thanh, bảo hắn thu thập đồ đạc.
Văn Thanh dùng lắc đầu và gật đầu không giải quyết được, đành phải lên tiếng: "Đi đâu?"
"Trong huyện."
"?"
Một hồi lâu sau Văn Thanh mới biết rõ ràng, Sơ Tranh muốn dẫn hắn vào trong huyện, sau này sẽ không trở lại nữa.
Văn Thanh lắc đầu: "Thôn trưởng..."
Hắn bị chuyển xuống nơi này, muốn vào trong huyện...
Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Em đã giải quyết xong, yên tâm, mau đi thu dọn đi."
Có tiền thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Nếu thật sự không được, cô còn có thể động võ.
Cho nên cô muốn dẫn Văn Thanh vào trong huyện, hoàn toàn không có vấn đề.
Văn Thanh cũng không có bao nhiêu thứ, trước đó ở trong nhà Lăng Sơn, cũng chỉ có mấy bộ quần áo, vài cuốn sách.
Sau khi đến nhà Lăng Quân, Sơ Tranh mua cho hắn rất nhiều thứ.
Văn Thanh lấy những vật kia ra, cất kỹ từng cái từng cái.
"Những cái kia đừng lấy nữa." Sơ Tranh nói: "Em mua cho anh cái mới."
Văn Thanh: "..."
Văn Thanh mờ mịt nhìn về phía Sơ Tranh.
Mặc dù Sơ Tranh nói đừng lấy, Văn Thanh vẫn thu vào.
Nhưng khi rời đi, bởi vì quá nhiều, lại bị Sơ Tranh lấy ra, cuối cùng chỉ đem đi được một cái vali xách tay.
Khi đến cửa thôn, người rước dâu của Lăng Kiều Kiều đã tới.
Cũng là chạy xe con, hơn nữa còn không chỉ một chiếc, Lăng Kiều Kiều được người vây quanh, lúc này mới vui vẻ ra mặt.
Lăng Thụ và Trương Tiểu Bình đều ở đó, nhìn qua cũng rất vui.
Sơ Tranh bỏ vali xách tay vào trong xe, lại để Văn Thanh lên xe.
Lăng Kiều Kiều gọi cô lại: "Chị gái, hôn lễ của em mà không tới sao?"
Xe mà thôi!
Không phải bây giờ ả cũng có sao?
Còn không chỉ một chiếc đâu!
Lăng Kiều Kiều đại khái là cảm thấy mình đã cao hơn Sơ Tranh một cái đầu.
"Không thân với cô." Sơ Tranh hờ hững đáp một câu, vòng qua một bên khác lên xe.
Lăng Kiều Kiều: "..."
"Lăng Sơ Tranh, hôm nay em gái mày kết hôn, mày có cần phải quái gở như thế không?" Trương Tiểu Bình quát lớn một tiếng.
Sơ Tranh nổ máy xe, thôn dân bốn phía tránh đường ra cho cô.
Cô chạy đến bên cạnh Trương Tiểu Bình, không mặn không nhạt nói: "Bà cảm thấy phải thì phải." Ta không có ý kiến.
"Mày..."
Sơ Tranh đạp chân ga một cái, khói ở đuôi xe phun cho Trương Tiểu Bình một mặt.
"Đó là chị gái em à?" Người đàn ông kia hỏi Lăng Kiều Kiều.
"Phải..." Lăng Kiều Kiều nói: "Chị ấy..."
Người đàn ông sờ cằm: "Vậy cô ấy rất có tiền nha, xe kia giá cả cũng không thấp, là loại định chế, có tiền cũng không nhất định sẽ mua được, chị em làm gì thế?"
Khóe miệng Lăng Kiều Kiều giật một cái: "Còn tốt hơn cả xe của anh à?"
Người đàn ông không chú ý tới dị dạng của Lăng Kiều Kiều: "Đó là đương nhiên."
Có tiền cũng không nhất định có thể mua được, đã chứng minh xe này đáng tiền.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 1448: Ký sự thập niên 70 (23)
9.4/10 từ 57 lượt.