Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 1148: Y kiến khuynh tâm (5)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Úc Giản mở điện thoại ra, ấn một dãy số gọi qua.
Chuông điện thoại vang lên từ bên trái, Úc Giản lập tức cầm một bình nước lên, đẩy cửa xe ra đi qua phía bên kia.
Trên nghế nghỉ ngơi có chút cũ nát, cô gái an tĩnh ngồi ở đó, có thể là thấy số lạ, cô đang nghĩ xem có nên nhận không, ngay khi cô định nghe máy, Úc Giản chạy tới trước mặt cô.
Cô gái phát giác được có người, ngẩng đầu nhìn tới, thần sắc bình thản ung dung, ánh mắt bình tĩnh, giống như tuyệt không lo lắng có phải là người xấu xuất hiện không.
Người đàn ông cởi bỏ áo blouse trắng, mặc trang phục bình thường rộng rãi thoải mái, thân hình thon dài, đứng thẳng tắp, khí tràng vô hình tự thành.
Hắn cũng cởi khẩu trang ra, ánh sáng của màn hình điện thoại hắt lên mặt hắn, loáng thoáng soi sáng ra dung mạo của hắn.
Dung mạo người đàn ông cực kỳ đẹp đẽ, mặt mày sáng sủa, đồng tử có chút thâm thúy, giống như khảm nạm bảo thạch, lộ ra ánh sáng lạnh lùng.
Cặp mắt thâm thúy kia lúc này không lạnh không nhạt nhìn cô, khí chất lộ ra, cũng không phải là loại cấm dục kia, mà là một loại... Không quan tâm.
Loại cảm giác như hết thảy đều trống không.
Úc Giản nhìn cô một chút, vặn nước ra, đổ thuốc ra: "Uống thuốc trước đã."
Sơ Tranh nhận lấy nước, cầm lấy thuốc từ trong lòng bàn tay hắn.
Đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải lòng bàn tay Úc Giản, chờ Sơ Tranh lấy đi, hắn lập tức lấy khăn ướt ra lau tay.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn hắn.
Có ý gì?
Coi ta là virus sao?!
Có thể là ánh mắt Sơ Tranh quá rõ ràng, Úc Giản giải thích một câu: "Thói quen, không liên quan đến cô."
Sơ Tranh: "..."
Bệnh thích sạch sẽ à.
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, uống thuốc.
Úc Giản lau tay xong, có thể là thấy Sơ Tranh không sao, cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại bình tĩnh hỏi cô: "Một mình cô đến đây làm gì? Không phải tôi đã nói với cô, không thể rời khỏi bệnh viện rồi sao?"
Sơ Tranh trầm mặc một chút, hàm hồ nói: "Có việc." Bắt gian nha, kích thích không!
Kích thích đến cô xém chút phát bệnh. Vương Giả tiếp lời.
"..."
"Trước đó tôi cũng đã nói, hi vọng cô có trách nhiệm với sinh mệnh của mình." Hai tay Úc Giản đút trong túi quần, ngữ điệu vẫn không nặng không nhẹ như cũ, không nghe ra chập trùng hỉ nộ gì: "Nếu như chính cô không thương tiếc, thì cho dù đại la thần tiên cũng không thể nào cứu được cô."
Sơ Tranh: "Hôm nay là ngoài ý muốn."
Trái tim này có ý tưởng của chính nó, ta có thể làm sao?!
Sơ Tranh cảm thấy có thể là thân thể này trông thấy một màn kia, nên phản ứng theo bản năng.
Hiển nhiên Úc Giản không quan tâm là ngoài ý muốn cái gì, hắn ấn mở điện thoại: "Tôi gọi xe đưa cô về bệnh viện."
"Không phải anh lái xe à?"
Ngón tay Úc Giản ngừng lại, mượn ánh sáng của điện thoại di động nhìn cô gái ngồi trên ghế.
Ngũ quan cô gái tinh xảo giống như được hoạ sĩ tỉ mỉ phác hoạ ra, cũng không phải là loại đường hoàng minh diễm kia, nhưng chính là xinh đẹp, cảm giác hơi giống như mối tình đầu quốc dân mà trên mạng nói.
Nhưng lúc này gương mặt kia hơi tái nhợt, quanh quẩn lấy bệnh khí nhàn nhạt. Cô ngồi ở trong màn đêm, càng lộ ra vẻ nhỏ bé.
Úc Giản thu tầm mắt lại, đầu ngón tay rơi trên màn hình: "Tôi không quen người khác ngồi xe của tôi."
"Ồ." Sơ Tranh không nói thêm gì nữa.
Tiểu tỷ tỷ cô không kiên trì thêm một chút à? Vương Giả có chút không nhìn được.
Tại sao phải kiên trì?
Không phải người ta không nguyện ý sao?
... Vương Giả im lặng ngưng nghẹn một lát: Tiểu tỷ tỷ cô nên đọc thêm chút sách đi.
Sách ta đọc còn chưa đủ nhiều à?
Đọc thêm chút tiểu thuyết ngốc bạch ngọt. Vương Giả thở dài: Có cần ta đề cử cho cô vài quyển không?
Sơ Tranh: "..."
Ta có bệnh à!
Xe Úc Giản gọi đến rất nhanh, hắn nhìn Sơ Tranh lên xe, lại gọi điện thoại cho y tá bên kia, bảo y tá sau khi cô trở về thì kiểm ra cho cô một chút, xác định xem có vấn đề gì không rồi gọi điện thoại lại cho mình.
Úc Giản đứng trên lối đi bộ, nhìn xung quanh một chút.
Hơn nửa đêm cô chạy tới chỗ này làm gì?
Ý nghĩ này vừa hiện lên liền biến mất.
Mắc mớ gì tới hắn.
Nếu không phải bởi vì cô là bệnh nhân của mình, thì bây giờ hắn căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây.
Úc Giản lên xe rời đi, sau khi trở về, chờ đến khi y tá gọi điện thoại xác nhận với mình, lúc này mới tắt đèn nghỉ ngơi.
-
Sơ Tranh trở lại bệnh viện, trước tiên lưu kỹ video, sau đó bảo Vương bát đản truyền tư liệu của Úc Giản cho cô.
Từ thời học sinh, Úc Giản đã thuộc về kiểu học thần, người khác một ngày học tập hai mươi bốn tiếng, cũng không bằng Úc Giản học tập tám tiếng.
Cuộc đời của Úc Giản nhìn như thế, hẳn phải xuôi gió xuôi nước.
Tận đến khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh ——
Trong nhà Úc Giản định cho hắn một mối hôn sự, nhưng Úc Giản cũng không thích cô gái kia, cô gái kia lại quấn chặt lấy, thường xuyên chạy đến bệnh viện.
Kết quả bệnh viện có một bệnh nhân, cũng thích Úc Giản, nhiều lần gặp phải cô gái kia dây dưa với Úc Giản, không biết làm sao lại sinh lòng hận ý, có một ngày nhân cơ hội trói cô gái kia lên sân thượng.
Lúc này mọi người mới biết được, bệnh nhân này còn mắc bệnh tâm thần.
Úc Giản vì cứu người mà một cánh tay trực tiếp bị phế đi.
Hắn là bác sĩ ngoại khoa tim mạch, phải làm phẫu thuật, phế bỏ một cánh tay cũng đại biểu cho việc hắn không thể cầm dao phẫu thuật nữa.
Vì chuyện này mà Úc Giản suy sụp một đoạn thời gian, có thể là đoạn thời gian kia hắn quá dọa người, cô gái theo đuổi hắn cũng chuyển sang ôm ấp người khác.
Muốn làm một người tuyệt vọng nhặt lại lý tưởng rất khó, nhưng muốn hủy đi một thiên tài lại rất dễ dàng.
Sau sự kiện kia Úc Giản không về lại bệnh viện nữa, hắn rời khỏi tầm mắt của mọi người, đợi khi mọi người nghe thấy tin tức của hắn lần nữa, thì đã là tin tức về người bị tình nghi.
Ai.
Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng, trạng thái hiện tại của Úc Giản đã có chút gì đó là lạ, trạng thái kia của hắn... Dường như đã là trạng thái không coi ai ra gì, không có hàm nghĩa khác, chính là ý trên mặt chữ, trong mắt hắn không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, không quan tâm đến ai cả.
Nhưng bây giờ còn có thứ trói buộc hắn.
Chức trách cứu sống người bệnh của bác sĩ, vây khốn hắn trong một vòng luẩn quẩn, để hắn thực hiện chức trách của bác sĩ.
Theo lý thuyết hoàn cảnh gia đình Úc Giản không tính là đặc biệt tốt, nhưng cũng hoàn toàn không phải loại hoàn cảnh có thể làm đáy lòng hắn chôn giấu tà ác.
Có lẽ là tà ác bẩm sinh...
Sơ Tranh giơ tay che mắt, bóng tối trong nháy mắt xâm nhập mà tới.
Thẻ người tốt a...
Ngày hôm sau Sơ Tranh bị y tá đánh thức, bảo cô đừng ăn sáng, lát nữa có kiểm tra phải làm.
Sơ Tranh nhớ kỹ hai ngày nay cô không có kiểm tra gì, có thể là bởi vì chuyện tối hôm qua, nên tức thời an bài.
Dù sao thân thể này tùy tiện giày vò sẽ chết không sống được.
Sơ Tranh làm kiểm tra xong, khi đi ngang qua văn phòng Úc Giản, phát hiện bên trong không có ai, y tá thấy cô nhìn quanh, cho là cô tìm Úc Giản có việc, chủ động nói: "Bác sĩ Úc có một ca phẫu thuật, đang ở trong phòng phẫu thuật."
Sơ Tranh thu tầm mắt lại: "Sớm vậy sao."
Y tá: "Đúng thế, ngày hôm nay trời còn chưa sáng đã đưa tới, vốn là bệnh nhân của bác sĩ Hầu, nhưng bác sĩ Hầu đi công tác, cho nên mới gọi bác sĩ Úc tới."
"Lúc nào kết thúc?"
Y tá lắc đầu: "Chuyện này khó mà nói."
Chuyện trên bàn phẫu thuật, ai có thể đảm bảo được?
"Chúng ta đi về trước đi." Y tá dời chủ đề: "Cô muốn ăn sáng không? Tôi đến nhà ăn mua cho cô một chút?"
Sơ Tranh ở phòng bệnh VIP, phục vụ tất nhiên cũng không giống trước.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Úc Giản mở điện thoại ra, ấn một dãy số gọi qua.
Chuông điện thoại vang lên từ bên trái, Úc Giản lập tức cầm một bình nước lên, đẩy cửa xe ra đi qua phía bên kia.
Trên nghế nghỉ ngơi có chút cũ nát, cô gái an tĩnh ngồi ở đó, có thể là thấy số lạ, cô đang nghĩ xem có nên nhận không, ngay khi cô định nghe máy, Úc Giản chạy tới trước mặt cô.
Cô gái phát giác được có người, ngẩng đầu nhìn tới, thần sắc bình thản ung dung, ánh mắt bình tĩnh, giống như tuyệt không lo lắng có phải là người xấu xuất hiện không.
Người đàn ông cởi bỏ áo blouse trắng, mặc trang phục bình thường rộng rãi thoải mái, thân hình thon dài, đứng thẳng tắp, khí tràng vô hình tự thành.
Hắn cũng cởi khẩu trang ra, ánh sáng của màn hình điện thoại hắt lên mặt hắn, loáng thoáng soi sáng ra dung mạo của hắn.
Dung mạo người đàn ông cực kỳ đẹp đẽ, mặt mày sáng sủa, đồng tử có chút thâm thúy, giống như khảm nạm bảo thạch, lộ ra ánh sáng lạnh lùng.
Cặp mắt thâm thúy kia lúc này không lạnh không nhạt nhìn cô, khí chất lộ ra, cũng không phải là loại cấm dục kia, mà là một loại... Không quan tâm.
Loại cảm giác như hết thảy đều trống không.
Úc Giản nhìn cô một chút, vặn nước ra, đổ thuốc ra: "Uống thuốc trước đã."
Sơ Tranh nhận lấy nước, cầm lấy thuốc từ trong lòng bàn tay hắn.
Đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải lòng bàn tay Úc Giản, chờ Sơ Tranh lấy đi, hắn lập tức lấy khăn ướt ra lau tay.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn hắn.
Có ý gì?
Coi ta là virus sao?!
Có thể là ánh mắt Sơ Tranh quá rõ ràng, Úc Giản giải thích một câu: "Thói quen, không liên quan đến cô."
Sơ Tranh: "..."
Bệnh thích sạch sẽ à.
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, uống thuốc.
Úc Giản lau tay xong, có thể là thấy Sơ Tranh không sao, cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại bình tĩnh hỏi cô: "Một mình cô đến đây làm gì? Không phải tôi đã nói với cô, không thể rời khỏi bệnh viện rồi sao?"
Sơ Tranh trầm mặc một chút, hàm hồ nói: "Có việc." Bắt gian nha, kích thích không!
Kích thích đến cô xém chút phát bệnh. Vương Giả tiếp lời.
"..."
"Trước đó tôi cũng đã nói, hi vọng cô có trách nhiệm với sinh mệnh của mình." Hai tay Úc Giản đút trong túi quần, ngữ điệu vẫn không nặng không nhẹ như cũ, không nghe ra chập trùng hỉ nộ gì: "Nếu như chính cô không thương tiếc, thì cho dù đại la thần tiên cũng không thể nào cứu được cô."
Sơ Tranh: "Hôm nay là ngoài ý muốn."
Trái tim này có ý tưởng của chính nó, ta có thể làm sao?!
Sơ Tranh cảm thấy có thể là thân thể này trông thấy một màn kia, nên phản ứng theo bản năng.
Hiển nhiên Úc Giản không quan tâm là ngoài ý muốn cái gì, hắn ấn mở điện thoại: "Tôi gọi xe đưa cô về bệnh viện."
"Không phải anh lái xe à?"
Ngón tay Úc Giản ngừng lại, mượn ánh sáng của điện thoại di động nhìn cô gái ngồi trên ghế.
Ngũ quan cô gái tinh xảo giống như được hoạ sĩ tỉ mỉ phác hoạ ra, cũng không phải là loại đường hoàng minh diễm kia, nhưng chính là xinh đẹp, cảm giác hơi giống như mối tình đầu quốc dân mà trên mạng nói.
Nhưng lúc này gương mặt kia hơi tái nhợt, quanh quẩn lấy bệnh khí nhàn nhạt. Cô ngồi ở trong màn đêm, càng lộ ra vẻ nhỏ bé.
Úc Giản thu tầm mắt lại, đầu ngón tay rơi trên màn hình: "Tôi không quen người khác ngồi xe của tôi."
"Ồ." Sơ Tranh không nói thêm gì nữa.
Tiểu tỷ tỷ cô không kiên trì thêm một chút à? Vương Giả có chút không nhìn được.
Tại sao phải kiên trì?
Không phải người ta không nguyện ý sao?
... Vương Giả im lặng ngưng nghẹn một lát: Tiểu tỷ tỷ cô nên đọc thêm chút sách đi.
Sách ta đọc còn chưa đủ nhiều à?
Đọc thêm chút tiểu thuyết ngốc bạch ngọt. Vương Giả thở dài: Có cần ta đề cử cho cô vài quyển không?
Sơ Tranh: "..."
Ta có bệnh à!
Xe Úc Giản gọi đến rất nhanh, hắn nhìn Sơ Tranh lên xe, lại gọi điện thoại cho y tá bên kia, bảo y tá sau khi cô trở về thì kiểm ra cho cô một chút, xác định xem có vấn đề gì không rồi gọi điện thoại lại cho mình.
Úc Giản đứng trên lối đi bộ, nhìn xung quanh một chút.
Hơn nửa đêm cô chạy tới chỗ này làm gì?
Ý nghĩ này vừa hiện lên liền biến mất.
Mắc mớ gì tới hắn.
Nếu không phải bởi vì cô là bệnh nhân của mình, thì bây giờ hắn căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây.
Úc Giản lên xe rời đi, sau khi trở về, chờ đến khi y tá gọi điện thoại xác nhận với mình, lúc này mới tắt đèn nghỉ ngơi.
-
Sơ Tranh trở lại bệnh viện, trước tiên lưu kỹ video, sau đó bảo Vương bát đản truyền tư liệu của Úc Giản cho cô.
Từ thời học sinh, Úc Giản đã thuộc về kiểu học thần, người khác một ngày học tập hai mươi bốn tiếng, cũng không bằng Úc Giản học tập tám tiếng.
Cuộc đời của Úc Giản nhìn như thế, hẳn phải xuôi gió xuôi nước.
Tận đến khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh ——
Trong nhà Úc Giản định cho hắn một mối hôn sự, nhưng Úc Giản cũng không thích cô gái kia, cô gái kia lại quấn chặt lấy, thường xuyên chạy đến bệnh viện.
Kết quả bệnh viện có một bệnh nhân, cũng thích Úc Giản, nhiều lần gặp phải cô gái kia dây dưa với Úc Giản, không biết làm sao lại sinh lòng hận ý, có một ngày nhân cơ hội trói cô gái kia lên sân thượng.
Lúc này mọi người mới biết được, bệnh nhân này còn mắc bệnh tâm thần.
Úc Giản vì cứu người mà một cánh tay trực tiếp bị phế đi.
Hắn là bác sĩ ngoại khoa tim mạch, phải làm phẫu thuật, phế bỏ một cánh tay cũng đại biểu cho việc hắn không thể cầm dao phẫu thuật nữa.
Vì chuyện này mà Úc Giản suy sụp một đoạn thời gian, có thể là đoạn thời gian kia hắn quá dọa người, cô gái theo đuổi hắn cũng chuyển sang ôm ấp người khác.
Muốn làm một người tuyệt vọng nhặt lại lý tưởng rất khó, nhưng muốn hủy đi một thiên tài lại rất dễ dàng.
Sau sự kiện kia Úc Giản không về lại bệnh viện nữa, hắn rời khỏi tầm mắt của mọi người, đợi khi mọi người nghe thấy tin tức của hắn lần nữa, thì đã là tin tức về người bị tình nghi.
Ai.
Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng, trạng thái hiện tại của Úc Giản đã có chút gì đó là lạ, trạng thái kia của hắn... Dường như đã là trạng thái không coi ai ra gì, không có hàm nghĩa khác, chính là ý trên mặt chữ, trong mắt hắn không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, không quan tâm đến ai cả.
Nhưng bây giờ còn có thứ trói buộc hắn.
Chức trách cứu sống người bệnh của bác sĩ, vây khốn hắn trong một vòng luẩn quẩn, để hắn thực hiện chức trách của bác sĩ.
Theo lý thuyết hoàn cảnh gia đình Úc Giản không tính là đặc biệt tốt, nhưng cũng hoàn toàn không phải loại hoàn cảnh có thể làm đáy lòng hắn chôn giấu tà ác.
Có lẽ là tà ác bẩm sinh...
Sơ Tranh giơ tay che mắt, bóng tối trong nháy mắt xâm nhập mà tới.
Thẻ người tốt a...
Ngày hôm sau Sơ Tranh bị y tá đánh thức, bảo cô đừng ăn sáng, lát nữa có kiểm tra phải làm.
Sơ Tranh nhớ kỹ hai ngày nay cô không có kiểm tra gì, có thể là bởi vì chuyện tối hôm qua, nên tức thời an bài.
Dù sao thân thể này tùy tiện giày vò sẽ chết không sống được.
Sơ Tranh làm kiểm tra xong, khi đi ngang qua văn phòng Úc Giản, phát hiện bên trong không có ai, y tá thấy cô nhìn quanh, cho là cô tìm Úc Giản có việc, chủ động nói: "Bác sĩ Úc có một ca phẫu thuật, đang ở trong phòng phẫu thuật."
Sơ Tranh thu tầm mắt lại: "Sớm vậy sao."
Y tá: "Đúng thế, ngày hôm nay trời còn chưa sáng đã đưa tới, vốn là bệnh nhân của bác sĩ Hầu, nhưng bác sĩ Hầu đi công tác, cho nên mới gọi bác sĩ Úc tới."
"Lúc nào kết thúc?"
Y tá lắc đầu: "Chuyện này khó mà nói."
Chuyện trên bàn phẫu thuật, ai có thể đảm bảo được?
"Chúng ta đi về trước đi." Y tá dời chủ đề: "Cô muốn ăn sáng không? Tôi đến nhà ăn mua cho cô một chút?"
Sơ Tranh ở phòng bệnh VIP, phục vụ tất nhiên cũng không giống trước.
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Story
Chương 1148: Y kiến khuynh tâm (5)
9.4/10 từ 57 lượt.