Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 97: Thế giới 3

55@-

Buổi trưa hôm sau, Ôn Tu Văn đưa Giang Từ Vãn đến buổi đấu giá.


Thật ra Giang Từ Vãn cũng chẳng có thứ gì đặc biệt muốn mua nhưng Ôn Tu Văn nói phải đấu giá vài món đồ cổ về cho ba Giang nên cô liền đi theo.


Đã mua thì tốt nhất là mua cho bằng hết, như thế ba sẽ càng vui. Đến lúc đó cô còn có thể nói với ba rằng tất cả đều do mình mua, chắc chắn ba sẽ rất hạnh phúc.


Đèn chùm pha lê sáng rực cả khán phòng đấu giá. Ở hàng ghế VIP phía trước, Mạnh Trác Viễn ngồi tựa vào chiếc ghế da thật.


Nơi như thế này có sự xuất hiện của anh ta cũng chẳng có gì lạ.


Ôn Tu Văn và anh ta liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó lại đồng loạt lạnh nhạt quay đi, rõ ràng chẳng ai ưa ai.


Giang Từ Vãn cũng nhìn thấy, cô chỉ khẽ gật đầu chào từ xa, không hề có ý định dây dưa.


“Vật phẩm thứ ba: Bình hoa thanh hoa vẽ mẫu đơn thời Minh Tuyên Đức. Giá khởi điểm 8 triệu.” Giọng người dẫn chương trình vang lên cùng tiếng búa gõ.


Giang Từ Vãn chăm chú nhìn chiếc bình hoa sáng lấp lánh dưới ánh đèn — thứ này đặt trong thư phòng của ba chắc chắn rất hợp.


Ôn Tu Văn dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền bình thản giơ bảng.



“9 triệu.” Nhưng chưa kịp nói thì giọng của Mạnh Trác Viễn đã vang lên trước.


Ôn Tu Văn hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, biết rõ đối phương cố tình tranh giành với mình, liền trầm giọng: “10 triệu.”


“11 triệu.”


……


Giá cả không ngừng bị đẩy lên, không khí trong khán phòng cũng trở nên căng thẳng.


Khi Ôn Tu Văn ra giá “30 triệu”, sắc mặt Mạnh Trác Viễn lập tức sầm lại, tấm bảng trong tay bị anh ta đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng động chói tai.


“30 triệu lần một! 30 triệu lần hai…” Giọng của người dẫn chương trình vang vọng.


Giang Từ Vãn ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Ôn Tu Văn dưới ánh đèn trần, đường nét sắc bén, ánh mắt vẫn bình thản như thường, động tác ra giá ung dung, không hề có ý định bỏ cuộc.


“Giao dịch thành công!” Tiếng búa rơi xuống.


Thấy cô còn đang ngơ ngác nhìn mình, Ôn Tu Văn khẽ vỗ vai cô: “Suy nghĩ gì vậy? Mua được rồi.”


“Không có gì…” Giang Từ Vãn lắc đầu, rồi nhanh chóng gợi ý: “Tiếp theo còn có bức thư pháp kia, ba chắc cũng sẽ thích.”



Ôn Tu Văn gật đầu, giọng điềm nhiên: “Thích thì mua.”


……


Sau buổi đấu giá, Giang Từ Vãn vào nhà vệ sinh, Ôn Tu Văn đứng đợi cô ở cửa ra.


Một giọng nữ vang lên bên cạnh: “Ôn tổng cũng am hiểu đồ sứ sao?”


Ôn Tu Văn quay đầu, thấy một quý phu nhân toàn thân trang sức lộng lẫy.


“Nghe nói nửa năm nay Ôn tổng gần như quét sạch các món có niên hiệu Tuyên Đức ở những buổi đấu giá.”


“Bùi phu nhân.” Ôn Tu Văn mỉm cười, lùi lại nửa bước, giọng lễ độ: “Giang thúc thích, tôi chỉ thuận tiện mua chút đồ mang về. Trong nhà cũng đâu phải cổ vật thật.”


Quý phu nhân cười ý nhị: “Xem ra Giang tổng rất xem trọng Ôn tổng. Hôm nào, chồng tôi muốn đến thăm Giang tổng uống chén trà, đến lúc đó chắc phải phiền Ôn tổng làm cầu nối.”


Ôn Tu Văn chỉ gật nhẹ: “Vâng, dễ nói thôi.”


Sau khi bà ta rời đi, Mạnh Trác Viễn cũng bước ra từ hội trường. Khi đi ngang qua, anh ta hạ giọng cười khẩy:


“Anh cũng giỏi thật, biết cách lấy lòng người khác. Nhưng đừng tưởng dùng vài món đồ này là có thể chiếm được Giang gia. Đến lúc thất bại, có khi còn thành trò cười thiên hạ.”



Ôn Tu Văn chẳng buồn đáp trả, chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Nhưng nụ cười ấy không hề chạm tới đáy mắt, thậm chí còn lạnh lẽo như phủ sương.


Thứ anh muốn, từ trước đến nay, chưa từng là Giang gia.


……


Buổi tối, hai người cùng ăn cơm ở nhà hàng. Không gian yên tĩnh, ngồi bên cửa sổ có thể nhìn toàn cảnh đêm thành phố lộng lẫy.


Giang Từ Vãn hôm nay tâm trạng tốt, ăn được nhiều, còn uống thêm chút rượu.


Ôn Tu Văn biết tửu lượng cô kém, khuyên cô bớt lại nhưng cô không nghe.


Đến khi gần ăn xong, gò má cô đã đỏ ửng, ánh mắt mơ màng.


Anh khẽ cau mày: “Đừng uống nữa.”


“Em… em đâu có say…” Cô nói năng mơ hồ nhưng vẫn cứng đầu giơ ly lên.


Anh đưa tay giữ lại: “Đủ rồi, uống nữa là say thật đấy.”


“Em cứ muốn uống.” Cô giãy khỏi tay anh, bướng bỉnh như trẻ con.



Không còn cách nào, Ôn Tu Văn đành đưa cô về khách sạn.


Cơn say dần dâng lên, Giang Từ Vãn đi đứng loạng choạng, suýt ngã nếu không có anh đỡ.


Người cô phảng phất mùi rượu vang, đôi mi dài khẽ rung, lẩm bẩm: “Ôn Tu Văn, trên người anh… thật thoải mái.”


Nói xong, cả người liền ngả vào lòng ngực anh.


Ôn Tu Văn bất đắc dĩ thở dài, bế thẳng cô lên.


Đến phòng, vừa đặt xuống, Giang Từ Vãn đã ôm cổ anh cọ cọ, thậm chí kéo cà vạt anh xuống, thì thầm trong men say, ánh mắt nhập nhòe nhìn chằm chằm gương mặt anh.


“Tim anh đập nhanh thế? Anh… đang tức giận với em sao?”


Ôn Tu Văn giữ lấy tay cô, muốn ngăn lại, nhưng cô lại ngồi hẳn lên đùi anh, váy trượt dần theo cử động, làn da mịn màng lộ ra dưới ánh đèn.


Hơi thở anh khựng lại, thái dương giật thình thịch.


Khi anh đưa tay khẽ chạm vào đôi môi cô, Giang Từ Vãn bất ngờ ngậm lấy ngón tay anh, cắn nhẹ rồi lại nhả ra, để lại một vệt ướt át.


Giọng cô mềm mại, lẫn chút men rượu:“Ôn Tu Văn, sao tim anh đập nhanh như vậy…”


Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Story Chương 97: Thế giới 3
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...