Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 92: Thế giới 3

58@-

Âm thanh bàn tay giáng xuống cùng với lời trách móc của Giang Từ Vãn giống như một tảng đá nặng rơi vào hồ sâu, lập tức dấy lên ngàn tầng sóng cuộn.


Ôn Tu Văn chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt đen tối, khó đoán, dường như chất chứa cảm xúc phức tạp khó gọi tên không biết là nhẫn nhịn hay là phẫn nộ.


Kỳ Di Di thì ngẩn người tại chỗ, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ lẫn áy náy.


Cô không bao giờ ngờ được cái tát kia của Giang Từ Vãn lại đột nhiên đổi hướng, rơi thẳng lên mặt Ôn Tu Văn.


Rõ ràng vừa rồi chính cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị tát.


Nếu Giang Từ Vãn vì cuộc đối thoại trước đó mà nổi giận, muốn động thủ, người bị đánh cũng phải là cô mới đúng. Dù sao tranh chấp cũng do hai người họ mà ra.


Nhưng dựa vào cái gì mà lại ra tay với Ôn Tu Văn?


Anh ấy chỉ vừa bước từ phòng nghỉ ra, đứng yên ở đó, hoàn toàn không hề liên quan. Anh ấy nào có sai gì đâu?


“Tu Văn… anh… anh không sao chứ?” – Kỳ Di Di run rẩy hỏi, giọng nhỏ như muỗi kêu.


Cô muốn tiến lên xem xét vết thương trên mặt anh, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh băng của Ôn Tu Văn thì lập tức khựng lại.



Kỳ Di Di siết chặt tay, cổ họng nghẹn lại, cố kìm nén sự uất ức cuồn cuộn trong lòng. Cô quay sang Giang Từ Vãn, cố lấy dũng khí:


“Giang tiểu thư, tại sao cô lại vô duyên vô cớ đánh người? Nếu cô có ý kiến với tôi, có bất mãn gì thì cứ nhắm vào tôi, đâu cần phải trút giận lên người vô can chứ!”


Chu Toàn đứng một bên, trong lòng chỉ biết kêu khổ.


Là trợ lý theo bên Ôn Tu Văn nhiều năm, anh ta hiểu rõ hơn ai hết tính tình đại tiểu thư nhà họ Giang.


Đó là người tuyệt đối không thể đắc tội. Một khi làm trái ý, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.


Nhưng anh cũng không ngờ tình huống lại phát triển đến mức này. Nếu sớm biết trước, vừa rồi anh nhất định đã phải ngăn họ lại, không để xảy ra bất kỳ cuộc đối thoại nào.


Mấy vị thư ký khác cũng đồng loạt cúi gằm đầu, hận không thể chui xuống gầm bàn. Không ai dám thở mạnh, chỉ lén liếc nhìn gương mặt của ông chủ – nơi dấu tay đỏ rực còn in hằn rõ ràng – mà trong lòng thấp thỏm không yên.


Bầu không khí trong phòng nghỉ đặc quánh, áp lực đến mức khó thở, như giông bão sắp ập đến sau cơn lặng gió.


Nghe Kỳ Di Di chất vấn xong, Giang Từ Vãn chỉ khẽ nhếch khóe môi, liếc cô một cái đầy khinh miệt.


Ngón tay sơn đỏ rực tùy ý vén sợi tóc bên tai. Ánh sáng hắt vào làm móng tay lấp lánh chói mắt, kiêu ngạo sắc bén như chính chủ nhân của nó.


“Cô nghĩ nhầm rồi.” Giang Từ Vãn lạnh lùng cất giọng. “Giữa tôi và cô không hề có mâu thuẫn, càng chẳng có bất mãn gì. Người thừa thãi ở đây chính là cô.”



“Chuyện này là giữa tôi và Ôn Tu Văn. Không tới lượt một kẻ ngoài như cô xen vào. Tôi nhìn thấy anh ta không vừa mắt, muốn đánh thì đánh. Anh ta còn chưa nói gì, cô gấp gáp hộ làm gì?”


Giọng điệu hờ hững, như thể đang bàn đến một chuyện vụn vặt không đáng kể.


Cô lại xoay người, ánh mắt khóa chặt Ôn Tu Văn. Trong đôi mắt long lanh sáng rực là sự thách thức và bất mãn rõ rệt.


“Sao nào, đau lắm à? Hay là anh muốn đánh trả? Người khác còn đang đau lòng thay anh kìa.”


Cô cố ý kéo dài giọng, tiếng nói bén nhọn như kim châm: “Ôn Tu Văn, từ khi nào mà anh lại trở nên yếu ớt như thế?”


Ôn Tu Văn chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như vực không đáy.


Đường cằm anh căng chặt, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng nặng nề.


Anh day day huyệt thái dương đang nhức nhối, ánh mắt lướt qua những thư ký đang run rẩy cúi đầu, rồi dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Kỳ Di Di.


Kỳ Di Di cắn môi, còn định nói thêm: “Giang tiểu thư, Tu Văn thật sự có công việc rất quan trọng cần xử lý, không phải cố ý tránh mặt cô. Hơn nữa, cô không thấy hành động của mình vừa rồi quá…”


“Đủ rồi.” Ôn Tu Văn bất ngờ cắt ngang, giọng trầm thấp. Anh phẩy tay: “Mọi người tiếp tục sắp xếp lại lịch hẹn với Vinh thị. Hợp tác đã có vấn đề thì bàn lại từ đầu.”


Dứt lời, anh đưa tay nắm lấy cổ tay Giang Từ Vãn, động tác nhìn qua có vẻ mạnh mẽ, nhưng lại ẩn chứa vài phần dè dặt.



Giang Từ Vãn bị anh kéo ra ngoài phòng nghỉ. Dọc đường cô không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không thoát nổi sức lực của anh.


Cánh cửa phòng nghỉ “rầm” một tiếng đóng sầm lại, đến nỗi cây trầu bà ngoài hành lang cũng rung rinh.


Vừa bước ra, Giang Từ Vãn đã hất mạnh tay anh ra.


Cô dựa lưng vào tường, ngực phập phồng, giống hệt một con mèo nhỏ đang xù lông.


Đôi mắt long lanh, ương bướng, trừng thẳng vào anh: “Ôn Tu Văn, bây giờ anh lại đi che chở cho người ngoài sao?”


Giọng điệu vẫn đầy châm chọc.


Ôn Tu Văn rũ mắt không đáp. Dấu bàn tay đỏ sẫm trên mặt anh vẫn còn nhói đau – cô quả thực đã đánh rất mạnh.


Theo lẽ thường, anh hẳn phải tức giận. Thế nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng, tức tối như trẻ con của cô, bao nhiêu bất mãn trong lòng lại tan biến sạch.


Anh khẽ thở dài, giọng bất lực mà cũng đầy bao dung: “Khi nào thì anh che chở cho người ngoài? Anh chỉ vừa bước ra đã bị em tát, bây giờ còn phải hứng cơn giận của em nữa sao?”


Anh đưa tay định vén lại mái tóc rối của cô, nhưng lập tức bị hất phăng.


“Anh rõ ràng là có!” Giang Từ Vãn hừ lạnh. “Cô ta chẳng phải đang nghe lời anh sao? Ôn Tu Văn, em nói cho anh biết, em không phải loại dễ bắt nạt. Anh đáng bị như thế, hôm nay em cứ đánh anh đấy.”



Ôn Tu Văn chỉ cười khổ, yết hầu khẽ trượt.


“Anh nào dám bắt nạt em?” Giọng anh nhẹ như gió, mang theo thoáng cảm thán. “Từ nhỏ đến lớn, chẳng phải em luôn bắt nạt anh sao? Nhiều năm như vậy, anh…”


Nói đến đây, anh bỗng khựng lại.


Những lời thật lòng suýt bật ra cuối cùng vẫn bị lý trí nuốt xuống.


Anh khẽ đổi đề tài: “Hôm nay đúng là anh không thể phân thân. Bên Vinh thị có buổi gặp quan trọng, tối nay còn phải bay sang Hong Kong… Bọn họ chỉ vì vậy mới đến ngăn em lại.”


“Ngụy biện.” Giang Từ Vãn hừ khẽ, quay đi, mái tóc dài khẽ lay động.


Ôn Tu Văn nhịn không được đưa tay khẽ chạm, những sợi tóc mềm mại lướt qua mu bàn tay, ngứa ngáy.


Trong giọng cô vẫn còn lửa giận chưa nguôi: “Rõ ràng là anh không muốn đi với em!”


Ôn Tu Văn nhìn bóng lưng kiêu ngạo ấy, ôn tồn giải thích: “Lần hợp tác này là do chú Giang đích thân căn dặn. Sản phẩm kế tiếp đều giao cho Giang thị – cũng là giúp em kiếm tiền thôi.”


Thấy bờ vai cô hơi thả lỏng, anh bèn tiếp lời:“Không sao cả, có thể kéo lại thì cứ kéo, coi như răn đe họ một chút, để họ không được phép tăng giá bừa bãi. Nhưng tối nay anh nhất định phải sang Hong Kong…”


Anh cố tình dừng lại, chờ đến khi cô quay đầu nhìn, ánh mắt liền ánh lên nụ cười dịu dàng:


“Hay là… em đi cùng anh nhé? Đợi xong việc, anh sẽ bù lại, đưa em đi dạo phố. Bên đó mấy ngày nữa còn có phiên đấu giá, vừa hay có thể mua cho chú Giang vài món đồ cổ. Em cũng có thể chọn, thích thứ gì anh đều mua cho em, được không?”


Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Story Chương 92: Thế giới 3
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...