Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 86: Thế giới 3
68@-
Buổi chiều, nắng vừa ngả.
Ôn Tu Văn bưng khay điểm tâm ngọt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Giang Từ Vãn. Trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa hồng dịu nhẹ.
Anh đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng cô đâu, cuối cùng dừng lại ở cánh cửa ban công đang khép hờ.
Tấm rèm sa bị gió khẽ thổi tung, hé lộ một thân ảnh lười biếng.
Giang Từ Vãn đang nằm dài trên ghế nghỉ, khoác chiếc váy ngủ tơ lụa rộng rãi, mái tóc rũ tùy ý xuống lưng ghế.
Nghe tiếng bước chân, cô dường như đã đoán trước, mắt vẫn nhắm nghiền, vươn người, lười nhác ra lệnh: “Lại đây đút tôi ăn.”
Giọng cô còn vương sự khàn khàn sau giấc ngủ, nhưng lại mang theo vẻ kiều mị.
Anh đến muộn thế này, cô đã chờ được một lúc rồi.
Ôn Tu Văn bật cười bất lực, đặt khay bánh xuống chiếc bàn nhỏ, rồi ngồi lên mép ghế cạnh cô.
Nắng xế chiều nghiêng xuống, chiếu sáng khuôn mặt ôn hòa của anh: “Muốn ăn vị gì nào?”
“Mỗi thứ một miếng… tôi đều muốn nếm thử.” – Giang Từ Vãn trở mình, úp mặt vào chiếc gối mềm, hàng mi dài rũ xuống, bóng mờ nhẹ hắt lên mí mắt, trông chẳng khác nào một con mèo nhỏ làm nũng.
Ôn Tu Văn lấy chiếc thìa bạc nhỏ, chọn một miếng bánh phủ đường đưa lên môi cô.
Giang Từ Vãn khẽ mở miệng nhỏ cắn điểm tâm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “ưm” thỏa mãn, nhưng mắt vẫn cố chấp nhắm tịt.
Ôn Tu Văn nhìn bộ dáng lười biếng ấy, thầm phàn nàn trong bụng: Nhắm mắt thế này thì ăn được gì cơ chứ.
Dĩ nhiên, những lời này anh chỉ dám nghĩ, tuyệt không dám nói ra.
Thực ra, Giang Từ Vãn ăn uống không nhiều, nếm vài miếng đã không muốn ăn nữa.
Cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn chỗ bánh ngọt còn dư trên bàn.
“Muốn ăn thêm không? Có thích vị nào không?” Ôn Tu Văn hỏi.
Giang Từ Vãn nhíu mày: “Không muốn nữa… nhưng bỏ đi thì phí. Mấy thứ tôi đã cắn qua cũng chẳng tiện đưa cho bảo mẫu. Nếu có Vượng Vượng thì còn đút cho nó ăn…”
Ánh mắt cô liếc sang, trên đĩa sứ đủ loại bánh đều bị cô cắn dở một miếng, song vẫn đẹp mắt dưới ánh nắng lấp lánh.
Chưa kịp để Ôn Tu Văn nói, cô đã xoay chuyển giọng điệu, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Cho anh ăn đi. Anh ăn hết đi, đừng để phí. Vứt vào thùng rác còn tệ hơn.”
Câu nói ấy rõ ràng đặt anh ngang hàng với thú cưng trong nhà, thậm chí còn chẳng bằng người giúp việc.
Giang Từ Vãn chăm chú nhìn phản ứng của anh.
Ôn Tu Văn thoáng sững lại. Anh mở miệng, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể khẽ đáp:“Tôi không thích ăn ngọt.”
Cô càng hứng chí thấy anh mâu thuẫn thì lại cố tình làm khó:“Không thích cũng phải ăn. Tôi ra lệnh cho anh, ăn ngay đi!”
Cô bật người ngồi thẳng, sống động như một tiểu bá vương ngang ngược, trong mắt ánh lên sự khiêu khích: Tôi cứ bắt anh ăn, anh làm gì được tôi?
Vị ngọt gắt khiến hắn nhíu mày, khuôn mặt cũng dần nóng bừng.
Cơn gió thổi tung rèm sa, lùa qua người hai kẻ đang ngồi đối diện.
Giang Từ Vãn nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, nhìn anh nuốt xuống miếng bánh mình vừa cắn dở.
Có lẽ vì nén giận, vành tai anh đỏ bừng, hầu kết khẽ trượt xuống, gân xanh nơi cổ lộ rõ…
Cảnh tượng ấy khiến khóe môi cô cong lên thành một nụ cười mãn nguyện.
Chẳng mấy chốc, cô lại chồm tới, đôi mắt sắc bén:“Anh có phải chán ghét tôi không? Ghét ăn đồ tôi ăn thừa đúng không?”
Không chỉ muốn ép anh ăn, cô còn muốn anh thừa nhận rằng mình “thích ăn”, để chà đạp tự tôn của anh .
Ôn Tu Văn siết chặt chiếc nĩa, ngón tay trắng bệch, đĩa bánh dần bị ấn loạn tung.
Ngoài tường, dây thường xuân héo rũ trong nắng gắt, chẳng khác nào gương mặt anh đang cứng đờ.
Giang Từ Vãn ghé sát thêm, mùi nước hoa lẫn vị ngọt bánh phủ lên anh , giọng đanh lại:“Sao anh không nói gì? Thật sự thấy ghét bỏ đúng không?”
Ôn Tu Văn nhìn chằm chằm chiếc vòng trân châu trên cổ tay nàng, cúi mắt, gắp thêm một miếng bánh đưa vào miệng, giọng trầm thấp:“Không có.”
“Hừ, anh tốt nhất là thế.” Cô híp mắt, nụ cười trào phúng hiện rõ:“Loại người như anh chỉ xứng ăn đồ tôi bỏ lại. Từ nay, trà chiều ngày nào cũng do anh ăn hết, không được phí phạm.”
Ôn Tu Văn im lặng. Giang Từ Vãn coi như anh đã mặc nhiên chấp nhận.
Tối đến, cô kéo anh ra khỏi cửa.
Hoàng Tĩnh Mỹ gọi điện báo, Vượng Vượng buổi chiều lén chạy ra ngoài, đến tối thì bị người ta bỏ thuốc, giờ đang cấp cứu ở bệnh viện thú cưng.
Nhưng đêm nay cô có tiệc rượu quan trọng, đành nhờ Giang Từ Vãn đi trước trông nom.
Dù không phải thú cưng của mình nhưng cô vẫn rất thương yêu nó, thường mua mũ, khăn lụa, hộp thịt… gửi qua.
Trên đường, Giang Từ Vãn thấp thỏm không yên.
Khi đến nơi, bác sĩ báo: loại thuốc kia quá mạnh, còn gây phản ứng dị ứng nghiêm trọng, giờ… không cứu được nữa.
Hơn một tiếng sau, Hoàng Tĩnh Mỹ mới đến. Nhìn Vượng Vượng đã lặng yên nằm đó, cô chỉ nghẹn ngào: “Vãn Vãn, việc còn lại để mình lo. Đêm đã khuya, cậu về trước đi.”
Giang Từ Vãn nhìn đôi mắt đỏ hoe của bạn, chỉ có thể nắm tay an ủi rồi rời đi.
Bệnh viện thú cưng nhỏ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Thấy thang máy xuống quá chậm, tâm trạng vốn đã tệ, cô bực bội quyết định đi thang bộ từ tầng 4.
Suốt quãng đường, cônhư người mất hồn, từng bước loạng choạng.
Mới mấy hôm trước thôi, Vượng Vượng còn tung tăng chạy nhảy, vui vẻ gặm xương.
Nhìn dáng cô chực ngã, Ôn Tu Văn lo đến thắt ruột, nhiều lần suýt đưa tay đỡ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, che chở: “Cẩn thận chút.” Anh khẽ nhắc.
Hành lang tĩnh mịch, chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của hai người.
Giang Từ Vãn ngồi sụp ở góc tường, váy nhăn dúm, hàng mi thấm nước mắt lấp lánh trong bóng tối.
Ôn Tu Văn cởi áo khoác muốn choàng lên vai cô nhưng bị cô gạt đi.
Cô ôm mặt, tiếng nức nở nghẹn ngào vẫn trào ra.
“Đừng khóc…” Anh không nhịn được, giọng đầy khẩn thiết.
Nhưng cô lại òa lên càng dữ dội.
Trong cơn yếu mềm, cô lao vào ngực anh, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi, khóc đến nghẹn thở.
Ôn Tu Văn khựng lại, nhưng rồi cũng vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Bên ngoài, cơn mưa bất chợt đổ xuống, gió đêm mang theo hạt mưa lất phất vỗ lên cửa kính.
Tiếng khóc của cô dần lắng thành những tiếng nấc nhỏ.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe như trái anh đào chín mọng, giọng khàn khàn: “Ôn Tu Văn, anh nói xem… sao bọn họ có thể độc ác đến vậy…”
Trên người Vượng Vượng ngoài thuốc mê, còn đầy vết thương nhỏ chắc là lũ trộm chó để lại.
Chưa dứt lời, nước mắt lại lăn dài, rơi lên mu bàn tay hắn, nóng rát.
“Là bọn họ sai, là bọn họ ác… nhất định sẽ bị trừng phạt.” – Ôn Tu Văn dịu dàng dỗ dành, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô. “Ngoan, đừng khóc nữa…”
Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thoáng lặng lẽ liếc hai bóng dáng phía sau.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Buổi chiều, nắng vừa ngả.
Ôn Tu Văn bưng khay điểm tâm ngọt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Giang Từ Vãn. Trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa hồng dịu nhẹ.
Anh đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng cô đâu, cuối cùng dừng lại ở cánh cửa ban công đang khép hờ.
Tấm rèm sa bị gió khẽ thổi tung, hé lộ một thân ảnh lười biếng.
Giang Từ Vãn đang nằm dài trên ghế nghỉ, khoác chiếc váy ngủ tơ lụa rộng rãi, mái tóc rũ tùy ý xuống lưng ghế.
Nghe tiếng bước chân, cô dường như đã đoán trước, mắt vẫn nhắm nghiền, vươn người, lười nhác ra lệnh: “Lại đây đút tôi ăn.”
Giọng cô còn vương sự khàn khàn sau giấc ngủ, nhưng lại mang theo vẻ kiều mị.
Anh đến muộn thế này, cô đã chờ được một lúc rồi.
Ôn Tu Văn bật cười bất lực, đặt khay bánh xuống chiếc bàn nhỏ, rồi ngồi lên mép ghế cạnh cô.
Nắng xế chiều nghiêng xuống, chiếu sáng khuôn mặt ôn hòa của anh: “Muốn ăn vị gì nào?”
“Mỗi thứ một miếng… tôi đều muốn nếm thử.” – Giang Từ Vãn trở mình, úp mặt vào chiếc gối mềm, hàng mi dài rũ xuống, bóng mờ nhẹ hắt lên mí mắt, trông chẳng khác nào một con mèo nhỏ làm nũng.
Ôn Tu Văn lấy chiếc thìa bạc nhỏ, chọn một miếng bánh phủ đường đưa lên môi cô.
Giang Từ Vãn khẽ mở miệng nhỏ cắn điểm tâm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “ưm” thỏa mãn, nhưng mắt vẫn cố chấp nhắm tịt.
Ôn Tu Văn nhìn bộ dáng lười biếng ấy, thầm phàn nàn trong bụng: Nhắm mắt thế này thì ăn được gì cơ chứ.
Dĩ nhiên, những lời này anh chỉ dám nghĩ, tuyệt không dám nói ra.
Thực ra, Giang Từ Vãn ăn uống không nhiều, nếm vài miếng đã không muốn ăn nữa.
Cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn chỗ bánh ngọt còn dư trên bàn.
“Muốn ăn thêm không? Có thích vị nào không?” Ôn Tu Văn hỏi.
Giang Từ Vãn nhíu mày: “Không muốn nữa… nhưng bỏ đi thì phí. Mấy thứ tôi đã cắn qua cũng chẳng tiện đưa cho bảo mẫu. Nếu có Vượng Vượng thì còn đút cho nó ăn…”
Ánh mắt cô liếc sang, trên đĩa sứ đủ loại bánh đều bị cô cắn dở một miếng, song vẫn đẹp mắt dưới ánh nắng lấp lánh.
Chưa kịp để Ôn Tu Văn nói, cô đã xoay chuyển giọng điệu, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Cho anh ăn đi. Anh ăn hết đi, đừng để phí. Vứt vào thùng rác còn tệ hơn.”
Câu nói ấy rõ ràng đặt anh ngang hàng với thú cưng trong nhà, thậm chí còn chẳng bằng người giúp việc.
Giang Từ Vãn chăm chú nhìn phản ứng của anh.
Ôn Tu Văn thoáng sững lại. Anh mở miệng, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể khẽ đáp:“Tôi không thích ăn ngọt.”
Cô càng hứng chí thấy anh mâu thuẫn thì lại cố tình làm khó:“Không thích cũng phải ăn. Tôi ra lệnh cho anh, ăn ngay đi!”
Cô bật người ngồi thẳng, sống động như một tiểu bá vương ngang ngược, trong mắt ánh lên sự khiêu khích: Tôi cứ bắt anh ăn, anh làm gì được tôi?
Vị ngọt gắt khiến hắn nhíu mày, khuôn mặt cũng dần nóng bừng.
Cơn gió thổi tung rèm sa, lùa qua người hai kẻ đang ngồi đối diện.
Giang Từ Vãn nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, nhìn anh nuốt xuống miếng bánh mình vừa cắn dở.
Có lẽ vì nén giận, vành tai anh đỏ bừng, hầu kết khẽ trượt xuống, gân xanh nơi cổ lộ rõ…
Cảnh tượng ấy khiến khóe môi cô cong lên thành một nụ cười mãn nguyện.
Chẳng mấy chốc, cô lại chồm tới, đôi mắt sắc bén:“Anh có phải chán ghét tôi không? Ghét ăn đồ tôi ăn thừa đúng không?”
Không chỉ muốn ép anh ăn, cô còn muốn anh thừa nhận rằng mình “thích ăn”, để chà đạp tự tôn của anh .
Ôn Tu Văn siết chặt chiếc nĩa, ngón tay trắng bệch, đĩa bánh dần bị ấn loạn tung.
Ngoài tường, dây thường xuân héo rũ trong nắng gắt, chẳng khác nào gương mặt anh đang cứng đờ.
Giang Từ Vãn ghé sát thêm, mùi nước hoa lẫn vị ngọt bánh phủ lên anh , giọng đanh lại:“Sao anh không nói gì? Thật sự thấy ghét bỏ đúng không?”
Ôn Tu Văn nhìn chằm chằm chiếc vòng trân châu trên cổ tay nàng, cúi mắt, gắp thêm một miếng bánh đưa vào miệng, giọng trầm thấp:“Không có.”
“Hừ, anh tốt nhất là thế.” Cô híp mắt, nụ cười trào phúng hiện rõ:“Loại người như anh chỉ xứng ăn đồ tôi bỏ lại. Từ nay, trà chiều ngày nào cũng do anh ăn hết, không được phí phạm.”
Ôn Tu Văn im lặng. Giang Từ Vãn coi như anh đã mặc nhiên chấp nhận.
Tối đến, cô kéo anh ra khỏi cửa.
Hoàng Tĩnh Mỹ gọi điện báo, Vượng Vượng buổi chiều lén chạy ra ngoài, đến tối thì bị người ta bỏ thuốc, giờ đang cấp cứu ở bệnh viện thú cưng.
Nhưng đêm nay cô có tiệc rượu quan trọng, đành nhờ Giang Từ Vãn đi trước trông nom.
Dù không phải thú cưng của mình nhưng cô vẫn rất thương yêu nó, thường mua mũ, khăn lụa, hộp thịt… gửi qua.
Trên đường, Giang Từ Vãn thấp thỏm không yên.
Khi đến nơi, bác sĩ báo: loại thuốc kia quá mạnh, còn gây phản ứng dị ứng nghiêm trọng, giờ… không cứu được nữa.
Hơn một tiếng sau, Hoàng Tĩnh Mỹ mới đến. Nhìn Vượng Vượng đã lặng yên nằm đó, cô chỉ nghẹn ngào: “Vãn Vãn, việc còn lại để mình lo. Đêm đã khuya, cậu về trước đi.”
Giang Từ Vãn nhìn đôi mắt đỏ hoe của bạn, chỉ có thể nắm tay an ủi rồi rời đi.
Bệnh viện thú cưng nhỏ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Thấy thang máy xuống quá chậm, tâm trạng vốn đã tệ, cô bực bội quyết định đi thang bộ từ tầng 4.
Suốt quãng đường, cônhư người mất hồn, từng bước loạng choạng.
Mới mấy hôm trước thôi, Vượng Vượng còn tung tăng chạy nhảy, vui vẻ gặm xương.
Nhìn dáng cô chực ngã, Ôn Tu Văn lo đến thắt ruột, nhiều lần suýt đưa tay đỡ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, che chở: “Cẩn thận chút.” Anh khẽ nhắc.
Hành lang tĩnh mịch, chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của hai người.
Giang Từ Vãn ngồi sụp ở góc tường, váy nhăn dúm, hàng mi thấm nước mắt lấp lánh trong bóng tối.
Ôn Tu Văn cởi áo khoác muốn choàng lên vai cô nhưng bị cô gạt đi.
Cô ôm mặt, tiếng nức nở nghẹn ngào vẫn trào ra.
“Đừng khóc…” Anh không nhịn được, giọng đầy khẩn thiết.
Nhưng cô lại òa lên càng dữ dội.
Trong cơn yếu mềm, cô lao vào ngực anh, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi, khóc đến nghẹn thở.
Ôn Tu Văn khựng lại, nhưng rồi cũng vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Bên ngoài, cơn mưa bất chợt đổ xuống, gió đêm mang theo hạt mưa lất phất vỗ lên cửa kính.
Tiếng khóc của cô dần lắng thành những tiếng nấc nhỏ.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe như trái anh đào chín mọng, giọng khàn khàn: “Ôn Tu Văn, anh nói xem… sao bọn họ có thể độc ác đến vậy…”
Trên người Vượng Vượng ngoài thuốc mê, còn đầy vết thương nhỏ chắc là lũ trộm chó để lại.
Chưa dứt lời, nước mắt lại lăn dài, rơi lên mu bàn tay hắn, nóng rát.
“Là bọn họ sai, là bọn họ ác… nhất định sẽ bị trừng phạt.” – Ôn Tu Văn dịu dàng dỗ dành, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô. “Ngoan, đừng khóc nữa…”
Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thoáng lặng lẽ liếc hai bóng dáng phía sau.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 86: Thế giới 3
10.0/10 từ 48 lượt.