Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 8: Thế giới 1
67@-
Thật kỳ quái.
Anh ta gọi điện cho cô làm gì chứ?
Bây giờ chẳng phải đang trong giờ làm việc sao?
Trong mắt Giang Từ Vãn, Phó Vân Thừa chính là kiểu người mắc bệnh nghiện công việc rất nặng – mỗi ngày không bận rộn vì công việc này thì cũng là công việc khác.
Đến cả chuyện trọng đại như kết hôn mà cũng chỉ tranh thủ thời gian rảnh để giải quyết cho xong.
Vậy mà giờ này lại gọi điện cho cô, đúng là hiếm thấy thật.
Bình thường lúc đang làm việc, anh ta không bao giờ cho phép ai làm phiền, càng không có chuyện vì việc riêng mà bỏ bê công việc.
Với anh, công việc luôn quan trọng hơn mọi thứ.
Trước đây, cô từng gọi điện làm phiền anh suốt ngày, rảnh là bấm máy, không có chuyện gì cũng gọi chơi cho đỡ buồn.
Cuối cùng, anh dứt khoát không thèm bắt máy, mỗi lần cô gọi tới đều do trợ lý nghe và chuyển lời, khiến cô chán nản mà bỏ cuộc.
Nay vì muốn "báo thù" vụ trước, Giang Từ Vãn cố tình để điện thoại reo thật lâu, cho anh sốt ruột chơi.
Nhưng mà… chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng.
Cô đành phải nghe máy, giọng hơi bực bội:
“Alo? Làm gì?”
Phó Vân Thừa điềm tĩnh nói:
“Em đang ở đâu? Anh có việc quan trọng muốn gặp em.”
“Việc gì quan trọng? Anh nói thẳng luôn đi.” – Cô nghi hoặc hỏi.
Quả nhiên, người bận rộn như anh chắc chắn không gọi chỉ để hỏi cô đã ăn trưa chưa.
Nhưng cô cũng chẳng nghĩ ra việc gì quan trọng mà mình có thể giúp được cho anh.
Nếu là ăn nhậu chơi bời thì đúng là cô còn có chút bản lĩnh…
Hết cách rồi, số cô sinh ra là để hưởng thụ mà.
Kiếm tiền vất vả, vậy thì cứ để Phó Vân Thừa lo đi. Dù sao anh cũng thích làm việc mà.
Anh chính là… công cụ kiếm tiền của cô.
Còn cô thì sinh ra là để tiêu tiền vui vẻ, thích tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu.
Phó Vân Thừa nói thẳng:
“Chiều nay có một buổi tiệc, anh cần em đi cùng. Giờ hơi gấp rồi, em gửi vị trí cho anh, anh qua đón.”
“Chiều nay?”
“Ừ.”
“Giờ anh mới nói?”
Giang Từ Vãn không trả lời ngay.
Trước đây, cô từng đi cùng anh tới vài bữa tiệc, nhưng lần nào anh cũng báo trước vài ngày để cô còn chuẩn bị váy áo, trang sức. Lần này đột nhiên gọi, có gì đó… sai sai.
Cảm giác cứ như cô chỉ là phương án dự phòng.
Ban đầu vốn định đưa người khác đi, nhưng người đó không đi được nên mới xoay sang cô?
Khả năng này… rất lớn.
“Tôi không đi.”
Cô từ chối thẳng.
“Lúc trước sao anh không gọi tôi? Rõ ràng là định đưa người khác đi, bây giờ người ta không rảnh mới tới tìm tôi, coi tôi là bánh xe dự phòng à? Tôi không rảnh, muốn nhờ ai thì nhờ!”
Nói hết những gì đang nghĩ, cô hậm hực cúp máy.
Phó Vân Thừa im lặng.
Cô nói đúng một nửa – đúng là ban đầu anh không tính để cô đi.
Nhưng vừa nhận được tin từ ban tổ chức: sẽ có mặt một số đối tác quan trọng, đều là tiền bối trong giới, rất có tiếng nói.
Nếu chỉ mỗi mình anh đến, e là không ổn cho các dự án lớn sắp tới.
Anh biết Giang Từ Vãn không thích kiểu tiệc tùng xã giao này. Những lần trước đưa cô đi, về đến nhà cô toàn cau có mệt mỏi.
Về sau nếu né được thì anh tự đi một mình luôn.
Nhưng lần này không giống. Không còn cách nào, nên đành phải gọi cô.
“Không phải bánh xe dự phòng. Em lại nghĩ bậy gì vậy? Người khác đều đưa vợ đi, chẳng lẽ anh lại đưa người khác?”
Hiếm khi Phó Vân Thừa chịu giải thích với cô một câu.
“Không đi.” – Giang Từ Vãn vẫn cứng rắn.
Không muốn là không muốn.
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
Một lúc sau, giọng Phó Vân Thừa trở nên nghiêm nghị:
“Hôm nay là dịp rất quan trọng. Em phải đi cùng anh.”
Giọng anh cứng rắn hơn nhiều, không cho cô cơ hội từ chối. Nhưng sau đó lại dịu xuống, như dỗ dành:
“Ngoan, nghe lời.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết. Anh qua đón em.”
Anh tự quyết luôn cho cô.
Giang Từ Vãn nghe ra được lần này anh nói thật, xem ra không phải có thể lơ được.
Do dự một lát, cô đành đồng ý:
“Rồi rồi, anh qua đi. Em sẽ gửi định vị cho anh.”
Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Sau đó mở WeChat, kéo xuống thật lâu, tìm đến liên hệ bị ghim trong top – người đứng gần cuối cùng chính là Phó Vân Thừa – rồi gửi cho anh một cái định vị chi tiết.
Du Trạch Lâm thấy vậy thì hỏi:
“Từ Vãn, sao thế?”
Lúc nãy cô nghe điện thoại, Thành Vi Vi vào nhà vệ sinh nên hiện chỉ còn hai người.
Thấy sắc mặt cô không vui, anh lịch sự hỏi thăm.
“Không sao đâu. Lát nữa tôi phải đi trước, có việc gấp. Mình hẹn dịp khác gặp nhé. Còn vụ tụ họp nhớ gọi cho tôi đấy.”
“Ừ, được.”
Giang Từ Vãn liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chỉ là cô hoàn toàn không nhận ra – vừa nãy khi định cúp máy, thật ra cô… trượt tay.
Cô không hề cúp máy thành công.
Điện thoại hiện giờ vẫn đang trong trạng thái kết nối cuộc gọi.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Thật kỳ quái.
Anh ta gọi điện cho cô làm gì chứ?
Bây giờ chẳng phải đang trong giờ làm việc sao?
Trong mắt Giang Từ Vãn, Phó Vân Thừa chính là kiểu người mắc bệnh nghiện công việc rất nặng – mỗi ngày không bận rộn vì công việc này thì cũng là công việc khác.
Đến cả chuyện trọng đại như kết hôn mà cũng chỉ tranh thủ thời gian rảnh để giải quyết cho xong.
Vậy mà giờ này lại gọi điện cho cô, đúng là hiếm thấy thật.
Bình thường lúc đang làm việc, anh ta không bao giờ cho phép ai làm phiền, càng không có chuyện vì việc riêng mà bỏ bê công việc.
Với anh, công việc luôn quan trọng hơn mọi thứ.
Trước đây, cô từng gọi điện làm phiền anh suốt ngày, rảnh là bấm máy, không có chuyện gì cũng gọi chơi cho đỡ buồn.
Cuối cùng, anh dứt khoát không thèm bắt máy, mỗi lần cô gọi tới đều do trợ lý nghe và chuyển lời, khiến cô chán nản mà bỏ cuộc.
Nay vì muốn "báo thù" vụ trước, Giang Từ Vãn cố tình để điện thoại reo thật lâu, cho anh sốt ruột chơi.
Nhưng mà… chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng.
Cô đành phải nghe máy, giọng hơi bực bội:
“Alo? Làm gì?”
Phó Vân Thừa điềm tĩnh nói:
“Em đang ở đâu? Anh có việc quan trọng muốn gặp em.”
“Việc gì quan trọng? Anh nói thẳng luôn đi.” – Cô nghi hoặc hỏi.
Quả nhiên, người bận rộn như anh chắc chắn không gọi chỉ để hỏi cô đã ăn trưa chưa.
Nhưng cô cũng chẳng nghĩ ra việc gì quan trọng mà mình có thể giúp được cho anh.
Nếu là ăn nhậu chơi bời thì đúng là cô còn có chút bản lĩnh…
Hết cách rồi, số cô sinh ra là để hưởng thụ mà.
Kiếm tiền vất vả, vậy thì cứ để Phó Vân Thừa lo đi. Dù sao anh cũng thích làm việc mà.
Anh chính là… công cụ kiếm tiền của cô.
Còn cô thì sinh ra là để tiêu tiền vui vẻ, thích tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu.
Phó Vân Thừa nói thẳng:
“Chiều nay có một buổi tiệc, anh cần em đi cùng. Giờ hơi gấp rồi, em gửi vị trí cho anh, anh qua đón.”
“Chiều nay?”
“Ừ.”
“Giờ anh mới nói?”
Giang Từ Vãn không trả lời ngay.
Trước đây, cô từng đi cùng anh tới vài bữa tiệc, nhưng lần nào anh cũng báo trước vài ngày để cô còn chuẩn bị váy áo, trang sức. Lần này đột nhiên gọi, có gì đó… sai sai.
Cảm giác cứ như cô chỉ là phương án dự phòng.
Ban đầu vốn định đưa người khác đi, nhưng người đó không đi được nên mới xoay sang cô?
Khả năng này… rất lớn.
“Tôi không đi.”
Cô từ chối thẳng.
“Lúc trước sao anh không gọi tôi? Rõ ràng là định đưa người khác đi, bây giờ người ta không rảnh mới tới tìm tôi, coi tôi là bánh xe dự phòng à? Tôi không rảnh, muốn nhờ ai thì nhờ!”
Nói hết những gì đang nghĩ, cô hậm hực cúp máy.
Phó Vân Thừa im lặng.
Cô nói đúng một nửa – đúng là ban đầu anh không tính để cô đi.
Nhưng vừa nhận được tin từ ban tổ chức: sẽ có mặt một số đối tác quan trọng, đều là tiền bối trong giới, rất có tiếng nói.
Nếu chỉ mỗi mình anh đến, e là không ổn cho các dự án lớn sắp tới.
Anh biết Giang Từ Vãn không thích kiểu tiệc tùng xã giao này. Những lần trước đưa cô đi, về đến nhà cô toàn cau có mệt mỏi.
Về sau nếu né được thì anh tự đi một mình luôn.
Nhưng lần này không giống. Không còn cách nào, nên đành phải gọi cô.
“Không phải bánh xe dự phòng. Em lại nghĩ bậy gì vậy? Người khác đều đưa vợ đi, chẳng lẽ anh lại đưa người khác?”
Hiếm khi Phó Vân Thừa chịu giải thích với cô một câu.
“Không đi.” – Giang Từ Vãn vẫn cứng rắn.
Không muốn là không muốn.
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
Một lúc sau, giọng Phó Vân Thừa trở nên nghiêm nghị:
“Hôm nay là dịp rất quan trọng. Em phải đi cùng anh.”
Giọng anh cứng rắn hơn nhiều, không cho cô cơ hội từ chối. Nhưng sau đó lại dịu xuống, như dỗ dành:
“Ngoan, nghe lời.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết. Anh qua đón em.”
Anh tự quyết luôn cho cô.
Giang Từ Vãn nghe ra được lần này anh nói thật, xem ra không phải có thể lơ được.
Do dự một lát, cô đành đồng ý:
“Rồi rồi, anh qua đi. Em sẽ gửi định vị cho anh.”
Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Sau đó mở WeChat, kéo xuống thật lâu, tìm đến liên hệ bị ghim trong top – người đứng gần cuối cùng chính là Phó Vân Thừa – rồi gửi cho anh một cái định vị chi tiết.
Du Trạch Lâm thấy vậy thì hỏi:
“Từ Vãn, sao thế?”
Lúc nãy cô nghe điện thoại, Thành Vi Vi vào nhà vệ sinh nên hiện chỉ còn hai người.
Thấy sắc mặt cô không vui, anh lịch sự hỏi thăm.
“Không sao đâu. Lát nữa tôi phải đi trước, có việc gấp. Mình hẹn dịp khác gặp nhé. Còn vụ tụ họp nhớ gọi cho tôi đấy.”
“Ừ, được.”
Giang Từ Vãn liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chỉ là cô hoàn toàn không nhận ra – vừa nãy khi định cúp máy, thật ra cô… trượt tay.
Cô không hề cúp máy thành công.
Điện thoại hiện giờ vẫn đang trong trạng thái kết nối cuộc gọi.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 8: Thế giới 1
10.0/10 từ 48 lượt.