Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 76: Thế giới 3 : Đại tiểu thư gây chuyện thị phi
79@-
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, khi Giang Đông Thừa vừa ra khỏi nhà, Giang Từ Vãn cũng bắt đầu kế hoạch bỏ trốn.
Cô xỏ dép lạch bạch chạy ào tới trước cửa phòng Ôn Tu Văn.
Hôm nay đúng lúc đang kỳ nghỉ, Ôn Tu Văn hiếm hoi mới được ngủ nướng, nhưng lại bị Giang Từ Vãn đánh thức.
Nói chính xác hơn là... bị cô đánh thức bằng bạo lực.
Giang Từ Vãn xông thẳng vào phòng ngủ của anh, sau đó bò lên giường, rồi thẳng tay vỗ mạnh vào mặt anh vài cái, “Ôn Tu Văn! Mau dậy! Sao hôm nay anh lười thế hả!”
Ôn Tu Văn không có thói quen cáu gắt lúc mới tỉnh ngủ, nên bị đánh thức cũng không nổi giận. Chỉ là anh không ngờ cô lại xông thẳng vào như thế.
Lúc này trên người anh chỉ mặc mỗi cái quần ngủ đen, tất nhiên không thể để cô thấy như vậy được.
Thấy Giang Từ Vãn đang đưa tay định kéo chăn lên, anh gần như phản xạ có điều kiện, giữ chặt cổ tay cô lại. Lòng bàn tay anh nóng rực một cách kỳ lạ.
“Em làm gì thế? Đừng làm loạn.” Giọng anh khàn khàn, mang theo vẻ trầm thấp lúc mới tỉnh, vì gấp quá mà có phần nghiêm khắc hiếm thấy.
Giang Từ Vãn bị anh giữ chặt đến mức nghiêng người về phía trước, mũi suýt chút nữa thì chạm vào trán anh.
Cô mở to mắt nhìn, đối diện với đôi mắt nheo lại và đường nét căng cứng trên gương mặt anh, bỗng nhiên thấy người trước mặt có chút xa lạ.
Trước đây tuy cô hay nghịch ngợm chọc phá, làm anh không vui, nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra lạnh lùng đến thế này – ánh mắt kia lạnh đến mức như muốn đóng băng người ta vậy.
Giang Từ Vãn sững người tại chỗ, trong lòng còn hơi mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, mắt cô tròn xoe, trong lòng dâng lên một cơn tủi thân, thậm chí muốn khóc.
Ban đầu cô chỉ định hôm nay rủ anh đi suối nước nóng trên núi chơi, tiện thể bắt anh làm chân sai vặt. Nhưng thấy anh như vậy, cô bỗng cũng phát cáu.
“Tôi không thèm dây với anh nữa! Anh bày ra bộ mặt đó cho ai xem hả!” Giọng cô tự nhiên lớn hơn, quay người bỏ đi, tức giận đạp mạnh cánh cửa phòng vốn đang hé mở.
Cửa va mạnh vào tường, rung lên bần bật, khung cửa cũng lắc lư.
Đợi cô đi khỏi, Ôn Tu Văn mới dám xuống giường.
Thay đồ xong, anh chẳng kịp rửa mặt, lập tức chạy ra ngoài tìm cô.
Lần này có vẻ là cô thật sự giận rồi.
Ôn Tu Văn tìm đến phòng cô nhưng không thấy người đâu.
Vừa chạy xuống cầu thang, gặp bác Vương đang bưng đồ ăn sáng từ bếp ra, bác bị dáng vẻ vội vã của anh làm cho hoảng sợ, suýt nữa đánh rơi cả mâm, “Tu Văn, làm gì mà vội vàng vậy con?”
“Cô ấy đâu rồi?” Anh hỏi.
Bác Vương ngạc nhiên nhíu mày: “Không phải đang trên lầu sao? Vừa nãy còn nói đi gọi con dậy mà...”
Ôn Tu Văn không kịp trả lời, lập tức xoay người chạy ra khỏi nhà, đảo mắt tìm khắp vườn nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu cả.
Lúc này đang là thời gian giao ca sáng của bảo vệ, nên cũng không ai để ý tới cô.
Ôn Tu Văn kiểm tra camera ở cổng thì mới phát hiện – Giang Từ Vãn thực sự đã trốn ra ngoài.
Trên màn hình, cô mặc đồ mỏng, thậm chí không khoác áo ngoài, tóc tai cũng chẳng buộc, đạp mạnh mở cánh cửa sắt, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng, bóng dáng rất cứng cỏi, nhưng cũng đầy tủi thân và giận dữ.
Cả nhà lập tức đổ xô đi tìm.
Giang Từ Vãn một mình bước đi trên con đường nhỏ.
Cô biết chẳng mấy chốc Ôn Tu Văn sẽ huy động người đi tìm mình, nên cố tình chọn đường vắng.
Khu biệt thự nhà giàu này tuy nằm ở trung tâm thành phố sầm uất, nhưng lại giáp với một khu cảnh quan thiên nhiên.
Phong cảnh rất đẹp, có núi có hồ, như một chốn đào nguyên giữa lòng đô thị.
Con đường nhỏ này quanh co dẫn tới hồ cảnh quan, bình thường ngoài vài du khách đi lạc thì chẳng mấy ai qua lại.
Chỉ là trên đường toàn là đá vụn, mà hôm nay cô lại đi giày đế mỏng, đạp lên rất đau chân.
Giang Từ Vãn mất kiên nhẫn, đá mấy viên đá bên cạnh, phát tiết tức giận: “Ôn Tu Văn đúng là đồ khốn kiếp!”
Anh dám hung dữ với cô, cô tuyệt đối không tha thứ!
Cô giậm mạnh một phát, một viên đá to bằng nắm tay lăn lộc cộc xuống sườn dốc.
Cô còn chưa kịp nguôi giận thì mặt đã cứng đờ viên đá đó không lệch đi đâu, đập thẳng vào lưng một người đàn ông đang ngồi dưới sườn dốc.
Người kia bị đau kêu lên một tiếng, cây cọ trong tay vạch một đường xiêu vẹo lên bức tranh đang vẽ.
Anh khựng lại, xoay người.
Lúc này Giang Từ Vãn mới nhìn rõ người đàn ông mặc một chiếc hoodie rộng màu xám nhạt, đội mũ lưỡi trai đen, lộ ra một đôi mắt dài và sắc.
Giờ phút này, ánh mắt ấy đang nhìn chằm chằm cô, có phần bất ngờ lẫn khó chịu.
Trước mặt anh là một giá vẽ, bức tranh chưa hoàn thành, hồ nước màu xanh đậm và núi xa chỉ vừa mới phác họa vài nét.
Dĩ nhiên, nguyên tắc này không áp dụng với Ôn Tu Văn.
Người đàn ông đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, ánh mắt lướt qua gương mặt đỏ lên của cô, bật cười khẽ: “Không sao.”
Giọng anh trầm và có chút lười biếng.
Giang Từ Vãn nghe vậy thì muốn rời đi ngay.
Nhưng người kia lại chuyển chủ đề: “Khoan đã. Vì em... mà tranh tôi bị hỏng rồi, ít ra cũng nên bồi thường chứ?”
Giang Từ Vãn vừa mới thở phào thì lại căng thẳng ngay, cảnh giác lùi nửa bước: “Anh muốn gì? Bao nhiêu tiền?”
“Tôi không thiếu tiền.” Anh nhướng mày.
Có thể sống ở đây thì mấy ai thiếu tiền?
Anh kéo dài giọng, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, giọng khàn khàn đầy mê hoặc: “Vừa hay tôi đang vẽ cảnh hồ, hay là em làm người mẫu cho tôi mười lăm phút nhé?”
Anh ngồi xổm xuống, lục hộp đồ nghề ra một hộp sắt.
Khi mở hộp, bên trong đầy kẹo màu sắc.
Anh chọn một viên kẹo dâu màu hồng nhạt, đưa tới trước mặt cô: “Tôi có thể cho em ăn kẹo…”
Giang Từ Vãn nhìn anh cảnh giác. Trẻ con mẫu giáo còn biết không được ăn đồ người lạ đưa, cô đâu phải ngốc.
Anh liếc nhìn bờ vai cô đang căng cứng, tự giới thiệu: “Tôi tên Mạnh Trác Viễn, sống ngay gần đây. Tháng trước ở hoa viên, em đi cùng ba đến dự tiệc sinh nhật mẹ tôi…”
“Tôi mới chuyển đến không lâu, về sau chúng ta xem như hàng xóm, sớm muộn gì cũng chạm mặt… Giang tiểu thư, không cho tôi chút mặt mũi sao?”
Cô nhớ ra, đúng là họ từng gặp nhau. Chỉ là hôm đó anh mặc vest chỉnh tề, nhìn trưởng thành hơn hẳn.
Mạnh Trác Viễn nhìn cô, ánh mắt thoáng tia đùa cợt, rồi nói thêm: “Lúc đó em trốn sau bàn bánh ngọt ăn vụng, dính đầy kem mà không biết…”
Anh như đang nhớ lại cảnh đó, khóe môi cong lên.
“Anh!” Giang Từ Vãn xấu hổ, chuyện này đúng là đáng quên, “Được rồi, đừng nói nữa! Chỉ mười lăm phút thôi đó…”
Cô mới chịu lững thững đi qua.
Mạnh Trác Viễn cười khẽ, nhanh nhẹn chỉnh lại giá vẽ: “Ngồi chỗ đó là được rồi, lấy cái khăn này lót.”
Giang Từ Vãn đưa tay nhận lấy, cũng vừa hay ngồi nghỉ.
Mạnh Trác Viễn bắt đầu vẽ với vẻ rất nghiêm túc.
Chỉ mới vài phút, Giang Từ Vãn đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Anh vẽ nhanh lên đi.”
“Được, nhưng em đừng động đậy.” Anh đáp.
Cây cọ hạ mạnh xuống vải vẽ.
Một lúc sau, anh tiến lại gần hơn, muốn chỉnh tư thế cho cô.
“Em nghiêng sang phải một chút.” Anh đưa tay ra, không chạm vào người cô, chỉ dẫn hướng.
Giang Từ Vãn hơi nghiêng người, suýt chút nữa thì ngã vào lòng Mạnh Trác Viễn.
Anh phản ứng rất nhanh, đỡ lấy vai cô: “Em không sao chứ?”
Đúng lúc này, Ôn Tu Văn tìm đến – và thấy ngay cảnh hai người họ như đang ôm nhau thân mật.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, khi Giang Đông Thừa vừa ra khỏi nhà, Giang Từ Vãn cũng bắt đầu kế hoạch bỏ trốn.
Cô xỏ dép lạch bạch chạy ào tới trước cửa phòng Ôn Tu Văn.
Hôm nay đúng lúc đang kỳ nghỉ, Ôn Tu Văn hiếm hoi mới được ngủ nướng, nhưng lại bị Giang Từ Vãn đánh thức.
Nói chính xác hơn là... bị cô đánh thức bằng bạo lực.
Giang Từ Vãn xông thẳng vào phòng ngủ của anh, sau đó bò lên giường, rồi thẳng tay vỗ mạnh vào mặt anh vài cái, “Ôn Tu Văn! Mau dậy! Sao hôm nay anh lười thế hả!”
Ôn Tu Văn không có thói quen cáu gắt lúc mới tỉnh ngủ, nên bị đánh thức cũng không nổi giận. Chỉ là anh không ngờ cô lại xông thẳng vào như thế.
Lúc này trên người anh chỉ mặc mỗi cái quần ngủ đen, tất nhiên không thể để cô thấy như vậy được.
Thấy Giang Từ Vãn đang đưa tay định kéo chăn lên, anh gần như phản xạ có điều kiện, giữ chặt cổ tay cô lại. Lòng bàn tay anh nóng rực một cách kỳ lạ.
“Em làm gì thế? Đừng làm loạn.” Giọng anh khàn khàn, mang theo vẻ trầm thấp lúc mới tỉnh, vì gấp quá mà có phần nghiêm khắc hiếm thấy.
Giang Từ Vãn bị anh giữ chặt đến mức nghiêng người về phía trước, mũi suýt chút nữa thì chạm vào trán anh.
Cô mở to mắt nhìn, đối diện với đôi mắt nheo lại và đường nét căng cứng trên gương mặt anh, bỗng nhiên thấy người trước mặt có chút xa lạ.
Trước đây tuy cô hay nghịch ngợm chọc phá, làm anh không vui, nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra lạnh lùng đến thế này – ánh mắt kia lạnh đến mức như muốn đóng băng người ta vậy.
Giang Từ Vãn sững người tại chỗ, trong lòng còn hơi mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, mắt cô tròn xoe, trong lòng dâng lên một cơn tủi thân, thậm chí muốn khóc.
Ban đầu cô chỉ định hôm nay rủ anh đi suối nước nóng trên núi chơi, tiện thể bắt anh làm chân sai vặt. Nhưng thấy anh như vậy, cô bỗng cũng phát cáu.
“Tôi không thèm dây với anh nữa! Anh bày ra bộ mặt đó cho ai xem hả!” Giọng cô tự nhiên lớn hơn, quay người bỏ đi, tức giận đạp mạnh cánh cửa phòng vốn đang hé mở.
Cửa va mạnh vào tường, rung lên bần bật, khung cửa cũng lắc lư.
Đợi cô đi khỏi, Ôn Tu Văn mới dám xuống giường.
Thay đồ xong, anh chẳng kịp rửa mặt, lập tức chạy ra ngoài tìm cô.
Lần này có vẻ là cô thật sự giận rồi.
Ôn Tu Văn tìm đến phòng cô nhưng không thấy người đâu.
Vừa chạy xuống cầu thang, gặp bác Vương đang bưng đồ ăn sáng từ bếp ra, bác bị dáng vẻ vội vã của anh làm cho hoảng sợ, suýt nữa đánh rơi cả mâm, “Tu Văn, làm gì mà vội vàng vậy con?”
“Cô ấy đâu rồi?” Anh hỏi.
Bác Vương ngạc nhiên nhíu mày: “Không phải đang trên lầu sao? Vừa nãy còn nói đi gọi con dậy mà...”
Ôn Tu Văn không kịp trả lời, lập tức xoay người chạy ra khỏi nhà, đảo mắt tìm khắp vườn nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu cả.
Lúc này đang là thời gian giao ca sáng của bảo vệ, nên cũng không ai để ý tới cô.
Ôn Tu Văn kiểm tra camera ở cổng thì mới phát hiện – Giang Từ Vãn thực sự đã trốn ra ngoài.
Trên màn hình, cô mặc đồ mỏng, thậm chí không khoác áo ngoài, tóc tai cũng chẳng buộc, đạp mạnh mở cánh cửa sắt, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng, bóng dáng rất cứng cỏi, nhưng cũng đầy tủi thân và giận dữ.
Cả nhà lập tức đổ xô đi tìm.
Giang Từ Vãn một mình bước đi trên con đường nhỏ.
Cô biết chẳng mấy chốc Ôn Tu Văn sẽ huy động người đi tìm mình, nên cố tình chọn đường vắng.
Khu biệt thự nhà giàu này tuy nằm ở trung tâm thành phố sầm uất, nhưng lại giáp với một khu cảnh quan thiên nhiên.
Phong cảnh rất đẹp, có núi có hồ, như một chốn đào nguyên giữa lòng đô thị.
Con đường nhỏ này quanh co dẫn tới hồ cảnh quan, bình thường ngoài vài du khách đi lạc thì chẳng mấy ai qua lại.
Chỉ là trên đường toàn là đá vụn, mà hôm nay cô lại đi giày đế mỏng, đạp lên rất đau chân.
Giang Từ Vãn mất kiên nhẫn, đá mấy viên đá bên cạnh, phát tiết tức giận: “Ôn Tu Văn đúng là đồ khốn kiếp!”
Anh dám hung dữ với cô, cô tuyệt đối không tha thứ!
Cô giậm mạnh một phát, một viên đá to bằng nắm tay lăn lộc cộc xuống sườn dốc.
Cô còn chưa kịp nguôi giận thì mặt đã cứng đờ viên đá đó không lệch đi đâu, đập thẳng vào lưng một người đàn ông đang ngồi dưới sườn dốc.
Người kia bị đau kêu lên một tiếng, cây cọ trong tay vạch một đường xiêu vẹo lên bức tranh đang vẽ.
Anh khựng lại, xoay người.
Lúc này Giang Từ Vãn mới nhìn rõ người đàn ông mặc một chiếc hoodie rộng màu xám nhạt, đội mũ lưỡi trai đen, lộ ra một đôi mắt dài và sắc.
Giờ phút này, ánh mắt ấy đang nhìn chằm chằm cô, có phần bất ngờ lẫn khó chịu.
Trước mặt anh là một giá vẽ, bức tranh chưa hoàn thành, hồ nước màu xanh đậm và núi xa chỉ vừa mới phác họa vài nét.
Dĩ nhiên, nguyên tắc này không áp dụng với Ôn Tu Văn.
Người đàn ông đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, ánh mắt lướt qua gương mặt đỏ lên của cô, bật cười khẽ: “Không sao.”
Giọng anh trầm và có chút lười biếng.
Giang Từ Vãn nghe vậy thì muốn rời đi ngay.
Nhưng người kia lại chuyển chủ đề: “Khoan đã. Vì em... mà tranh tôi bị hỏng rồi, ít ra cũng nên bồi thường chứ?”
Giang Từ Vãn vừa mới thở phào thì lại căng thẳng ngay, cảnh giác lùi nửa bước: “Anh muốn gì? Bao nhiêu tiền?”
“Tôi không thiếu tiền.” Anh nhướng mày.
Có thể sống ở đây thì mấy ai thiếu tiền?
Anh kéo dài giọng, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, giọng khàn khàn đầy mê hoặc: “Vừa hay tôi đang vẽ cảnh hồ, hay là em làm người mẫu cho tôi mười lăm phút nhé?”
Anh ngồi xổm xuống, lục hộp đồ nghề ra một hộp sắt.
Khi mở hộp, bên trong đầy kẹo màu sắc.
Anh chọn một viên kẹo dâu màu hồng nhạt, đưa tới trước mặt cô: “Tôi có thể cho em ăn kẹo…”
Giang Từ Vãn nhìn anh cảnh giác. Trẻ con mẫu giáo còn biết không được ăn đồ người lạ đưa, cô đâu phải ngốc.
Anh liếc nhìn bờ vai cô đang căng cứng, tự giới thiệu: “Tôi tên Mạnh Trác Viễn, sống ngay gần đây. Tháng trước ở hoa viên, em đi cùng ba đến dự tiệc sinh nhật mẹ tôi…”
“Tôi mới chuyển đến không lâu, về sau chúng ta xem như hàng xóm, sớm muộn gì cũng chạm mặt… Giang tiểu thư, không cho tôi chút mặt mũi sao?”
Cô nhớ ra, đúng là họ từng gặp nhau. Chỉ là hôm đó anh mặc vest chỉnh tề, nhìn trưởng thành hơn hẳn.
Mạnh Trác Viễn nhìn cô, ánh mắt thoáng tia đùa cợt, rồi nói thêm: “Lúc đó em trốn sau bàn bánh ngọt ăn vụng, dính đầy kem mà không biết…”
Anh như đang nhớ lại cảnh đó, khóe môi cong lên.
“Anh!” Giang Từ Vãn xấu hổ, chuyện này đúng là đáng quên, “Được rồi, đừng nói nữa! Chỉ mười lăm phút thôi đó…”
Cô mới chịu lững thững đi qua.
Mạnh Trác Viễn cười khẽ, nhanh nhẹn chỉnh lại giá vẽ: “Ngồi chỗ đó là được rồi, lấy cái khăn này lót.”
Giang Từ Vãn đưa tay nhận lấy, cũng vừa hay ngồi nghỉ.
Mạnh Trác Viễn bắt đầu vẽ với vẻ rất nghiêm túc.
Chỉ mới vài phút, Giang Từ Vãn đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Anh vẽ nhanh lên đi.”
“Được, nhưng em đừng động đậy.” Anh đáp.
Cây cọ hạ mạnh xuống vải vẽ.
Một lúc sau, anh tiến lại gần hơn, muốn chỉnh tư thế cho cô.
“Em nghiêng sang phải một chút.” Anh đưa tay ra, không chạm vào người cô, chỉ dẫn hướng.
Giang Từ Vãn hơi nghiêng người, suýt chút nữa thì ngã vào lòng Mạnh Trác Viễn.
Anh phản ứng rất nhanh, đỡ lấy vai cô: “Em không sao chứ?”
Đúng lúc này, Ôn Tu Văn tìm đến – và thấy ngay cảnh hai người họ như đang ôm nhau thân mật.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 76: Thế giới 3 : Đại tiểu thư gây chuyện thị phi
10.0/10 từ 48 lượt.