Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 74: Thế giới 3 : Đại tiểu thư gây chuyện thị phi
50@-
Ôn Tu Văn chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng lại nghe thấy giọng trách móc gay gắt của Giang Từ Vãn.
Anh vội vàng nhắm mắt lại, sau đó xoay người.
"…Tôi… tôi không biết em đang thay đồ, tôi thật sự cái gì cũng chưa thấy. Tôi chỉ mang bài tập đến thôi, đã viết xong rồi. Vừa nãy tôi còn gõ cửa hai lần, nhưng em không nghe thấy. Tôi thấy cửa không khóa nên mới đẩy vào, thật sự không hề cố ý nhìn trộm..."
Anh cố gắng giải thích hành động của mình một cách rõ ràng. Nhưng không hiểu sao, tim Ôn Tu Văn lại đập thình thịch, như thể có thể nghe thấy từng nhịp rõ ràng, cực kỳ kịch liệt.
Dù gì thì chuyện này… quả thật là hiểu lầm.
Giang Từ Vãn lúc này đã thay đồ xong, tức giận lao ra, giọng đầy chỉ trích:
"Anh còn định chối sao? Rõ ràng là anh cố ý cố tình vào nhìn trộm ta!"
"Không có!" Ôn Tu Văn theo bản năng phản bác, cố gắng thanh minh cho bản thân. Đây là chuyện rất nghiêm trọng, không thể để người khác hiểu lầm được.
Dù Giang Từ Vãn có đang giận dữ đến đâu, anh cũng phải giải thích rõ ràng.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh rung lên có lẽ là người bên kia nhắn hỏi đã xuất phát chưa nhưng bây giờ mối hiểu lầm còn chưa giải quyết xong, anh nào dám nhúc nhích.
"Đồ lưu manh! Đồ khốn!" Giang Từ Vãn hừ lạnh mấy tiếng, lao tới đấm đá cậu liên tục, "Cút đi cho tôi! Chờ ba ba về, tôi sẽ để ông đánh gãy chân anh! Cứ chờ đấy!"
Chuyện này, cô nhất định không để yên. Chờ Giang Đông Thừa về, cô sẽ mách lẻo.
Ôn Tu Văn im lặng hứng chịu mấy cú đấm của cô, chờ đến khi cô mệt rồi mới đặt bài tập lên bàn, nhìn cô sâu một cái rồi nói: "Anh không làm chuyện đó thì sẽ không nhận tội. Anh còn có việc, đi trước đây."
Thấy Giang Từ Vãn quay đầu không thèm nhìn mình, anh chỉ có thể bất lực thở dài, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Chiều tối khi Giang Đông Thừa vừa trở về nhà.
Thật ra công ty vẫn còn vô số việc chưa xử lý xong, gói hàng gấp gáp từ chi nhánh ở Hong Kong, nhân sự cho hội chợ bên châu Âu, chuyện hội đồng quản trị… Nhưng hôm nay ông đã hứa với Giang Từ Vãn là sẽ ăn tối cùng con bé, còn phải tặng quà nhỏ cho nó, nên dứt khoát tạm gác mọi việc, về nhà sớm. Tuy hiện tại kiếm được rất nhiều tiền, nhưng thật sự cũng rất mệt. Hầu như suốt ngày chỉ họp hành, không có lúc nào rảnh.
Thư ký còn vừa nhắc, sáng mai có chuyến bay ra nước ngoài lúc 6 giờ…Thực ra Giang Đông Thừa vốn rất sợ đi máy bay, lại càng không thích công tác nước ngoài, lúc nào cũng lo xảy ra chuyện. Nhưng nhiều khi không thể không tự mình ra mặt.
Ở hành lang, bảo mẫu đưa tay đỡ lấy áo khoác của ông, nhẹ giọng nhắc:
"Tiểu thư chờ ngài trên lầu đã lâu."
Chưa dứt lời, từ cầu thang gỗ liền vang lên tiếng bước chân "lộc cộc". Giang Từ Vãn mặc chiếc váy xòe đặt may riêng mới mua, chân đi đôi dép bông hình con thỏ trắng, cái đuôi nhỏ bằng lông cứ đung đưa theo từng bước chạy của cô.
"Ba ba!" Giọng cô vang vọng cả tầng lầu. Bảo mẫu không nhịn được khẽ cười, tiểu thư thật sự là cô bé hoạt bát, tràn đầy sức sống nhất mà bà từng gặp.
Giang Đông Thừa vội bước lên, vừa nhìn thấy liền sững lại, sống mũi Giang Từ Vãn đỏ ửng, trên lông mi còn vương vài giọt nước mắt chưa khô, cả khuôn mặt nhỏ bé…Nhìn thật đáng thương, rõ ràng là bị bắt nạt rồi.
"Làm sao vậy? Ai dám bắt nạt công chúa nhỏ của ba?" Ông nhận khăn giấy từ tay bảo mẫu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái.
"Là Ôn Tu Văn!" Giang Từ Vãn bắt đầu vừa uất ức vừa giận dỗi tố cáo, "Ba ba, mau giúp con dạy dỗ anh ta đi!"
Nhưng cô lại không kể chuyện "nhìn lén". Lúc đó cửa phòng thay đồ mở, nhưng còn có một lớp rèm, chắc cũng không thấy được gì. Chỉ là cô theo phản xạ mà hét lên.
"Tu Văn bắt nạt con thế nào?" Giang Đông Thừa kiên nhẫn hỏi.
Nghe đến tên Ôn Tu Văn, ông ngược lại thấy nhẹ nhõm. Cậu nhóc đó thì có thể bắt nạt con kiểu gì chứ? Ngày thường, toàn là con bé cố tình đi bắt nạt người ta thôi.
Giang Từ Vãn đá dép bông, trên thảm phát ra âm thanh xào xạc, giọng rầu rĩ, nghèn nghẹn mũi: "Anh ta… anh ta làm bẩn bài tập của con, lại còn thái độ rất tệ..."
"Ba ba, mau đi dạy dỗ anh ta đi! Con ghét hắn!"
Giang Đông Thừa biết con bé đang giận dỗi, chỉ có thể dỗ dành. Chuyện kiểu này xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, ông cũng đã quá quen phải dỗ dành cô con gái nhỏ với đủ loại cảm xúc.
Ông không phải người hồ đồ.
Lúc đầu, ông từng muốn đào tạo Giang Từ Vãn thành một người thừa kế xuất sắc, tự mình gánh vác cả một phần sự nghiệp. Khi ấy, con bé mới bảy tuổi, nhưng ông đã bắt đầu vì tương lai mà lên kế hoạch, thuê cho con hơn mười giáo viên giỏi.
Từ giờ đến khi đủ 18 tuổi, chỉ khoảng mười năm. Trong khi đó, những thứ con bé cần học lại quá nhiều.
Nếu muốn trở thành một người thừa kế xứng đáng, nếu muốn sau này đứng vững trên thương trường, muốn có thể giành được phần thịt trong miệng những kẻ khôn ngoan… thì mười năm là quá ít. Cũng chỉ đủ để đặt nền móng sơ sơ. Mà sau mười năm đó, sẽ còn mười năm tiếp theo, rồi lại mười năm nữa… Ông đã vạch sẵn từng bước trong cuộc đời của con.
Mỗi bước đều không thể có sai sót.
Sau đó, có một ngày, Giang Từ Vãn chạy ra ôm búp bê màu hồng phấn, khóc òa lên.
Hôm đó, ông vừa bước vào nhà, con bé đã chạy ào ra mà không đi giày, chân trần giẫm lên đá sỏi trong vườn, loạng choạng lao về phía ông… Bình thường, con bélà đứa bé yêu sạch sẽ nhất, toàn thân không được bẩn một chút, mỗi ngày thay mấy bộ quần áo đẹp.
Vậy mà hôm đó, váy vóc lấm bẩn, dính mấy giọt mực đen chắc vì bận quá nên chẳng kịp để ý. Trên mặt cô bé là hàng nước mắt to tròn, nức nở níu lấy vạt áo ông, khóc lóc nói: "Ba ba, ba không yêu con phải không? Con không muốn học nữa, con muốn ra vườn phơi nắng với búp bê Tây Dương. Con còn trồng hoa với Kỳ Kỳ, chị ấy nói lá non đã mọc rồi, nhưng con không nhìn thấy được..."
Giang Đông Thừa ngồi xuống, ôm con bé vào lòng, nhẹ nhàng xoa đôi chân lạnh ngắt. Lòng bàn chân nhỏ đã bị đá sỏi cào xước. Yết hầu ông nghẹn lại khi nghe câu nói tiếp theo của Giang Từ Vãn, giọng còn lẫn cả giọt nước mũi: "Nếu con có mẹ… thì con có thể giống như Kỳ Kỳ và các bạn, làm một đứa trẻ vui vẻ không?"
Câu nói ấy như một chiếc kim đâm thẳng vào tim ông.
Ký ức 6 năm trước vụt qua, khi vợ ông lâm chung, nắm chặt tay ông dặn dò: "Phải để Vãn Vãn được lớn lên trong vui vẻ. Hãy nói với con, mẹ rất yêu con, không nỡ rời xa con..."
Ông từng nghĩ rằng, nuôi dạy con thành người thừa kế là điều quan trọng nhất — mà lại quên mất, con bé vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ, cần được ôm ấp, cưng chiều trong vòng tay cha mẹ. Con bé đã cực khổ suốt mấy ngày liền, sao ông lại không thấy xót? Cũng chính khoảnh khắc đó, Giang Đông Thừa thay đổi hoàn toàn suy nghĩ.
Con gái ông là công chúa nhỏ đáng yêu nhất trên đời, là bảo vật quý giá nhất. Cô bé sinh ra là để được sống sung sướng, để tận hưởng hạnh phúc, không cần phải chịu bất kỳ cực khổ nào. Ông sẽ cố gắng sống thật lâu, khi ông còn ở đây, sẽ che mưa chắn gió cho con. Nửa đời còn lại, ông sẽ là chỗ dựa cho nó. Còn sau này, khi ông già đi, rồi mất ông sẽ để lại cho con đủ tài sản để sống một đời không lo nghĩ, để con mãi mãi là công chúa.
Khi ấy ông ôm chặt cô bé đang khóc nức nở, run giọng nói: "Vãn Vãn ngoan, đừng khóc… Là ba sai rồi, đều là lỗi của ba… Ngày mai ba đưa con ra vườn xem lá non, chúng ta còn làm một cái lều hoa thật đẹp nữa…"
Ngày đó, Giang Từ Vãn khóc rất lâu, còn Giang Đông Thừa cũng lần đầu rơi lệ, nghẹn ngào:"Chỉ cần con vui, thì ba cũng vui… Ba yêu con nhất trên đời, Vãn Vãn à…"
Và bây giờ, đã bao năm trôi qua, Giang Đông Thừa lần lượt chuyển vào tên Giang Từ Vãn vô số tài sản. Toàn bộ tòa cao ốc hạng sang đắt đỏ nhất, chuỗi cửa hàng vàng bạc, trang trại bên kia đại dương, lâu đài, xưởng rượu trăm năm tuổi… Không biết bao nhiêu giấy tờ đều ghi tên cô.
Trong két sắt của Giang gia còn cất hàng chục bản hiệp ước ủy thác. Cổ phần của tập đoàn Giang thị chỉ là phần nổi bên ngoài chỉ là một con số nhỏ, chẳng đáng kể gì. Tài sản thực sự khổng lồ ẩn sâu trong bóng tối đó là máy bay riêng, du thuyền, quyền kiểm soát công ty năng lượng xuyên quốc gia, đồ cổ vô giá…
Những thứ đó mới là tấm lưới bảo vệ không kẽ hở phía sau lưng Giang Từ Vãn. Con bé không cần hiểu gì về thương trường, không cần phải nỗ lực, cũng chẳng cần phải làm gì cả.Bởi những gì Giang Đông Thừa đã chuẩn bị, đủ để con bé sống cả đời như một nàng công chúa.
Từng trang văn kiện dày đặc ấy, đều là con đường sống vô ưu, vô lo mà ông đã cẩn thận trải sẵn cho con gái mình.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Ôn Tu Văn chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng lại nghe thấy giọng trách móc gay gắt của Giang Từ Vãn.
Anh vội vàng nhắm mắt lại, sau đó xoay người.
"…Tôi… tôi không biết em đang thay đồ, tôi thật sự cái gì cũng chưa thấy. Tôi chỉ mang bài tập đến thôi, đã viết xong rồi. Vừa nãy tôi còn gõ cửa hai lần, nhưng em không nghe thấy. Tôi thấy cửa không khóa nên mới đẩy vào, thật sự không hề cố ý nhìn trộm..."
Anh cố gắng giải thích hành động của mình một cách rõ ràng. Nhưng không hiểu sao, tim Ôn Tu Văn lại đập thình thịch, như thể có thể nghe thấy từng nhịp rõ ràng, cực kỳ kịch liệt.
Dù gì thì chuyện này… quả thật là hiểu lầm.
Giang Từ Vãn lúc này đã thay đồ xong, tức giận lao ra, giọng đầy chỉ trích:
"Anh còn định chối sao? Rõ ràng là anh cố ý cố tình vào nhìn trộm ta!"
"Không có!" Ôn Tu Văn theo bản năng phản bác, cố gắng thanh minh cho bản thân. Đây là chuyện rất nghiêm trọng, không thể để người khác hiểu lầm được.
Dù Giang Từ Vãn có đang giận dữ đến đâu, anh cũng phải giải thích rõ ràng.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh rung lên có lẽ là người bên kia nhắn hỏi đã xuất phát chưa nhưng bây giờ mối hiểu lầm còn chưa giải quyết xong, anh nào dám nhúc nhích.
"Đồ lưu manh! Đồ khốn!" Giang Từ Vãn hừ lạnh mấy tiếng, lao tới đấm đá cậu liên tục, "Cút đi cho tôi! Chờ ba ba về, tôi sẽ để ông đánh gãy chân anh! Cứ chờ đấy!"
Chuyện này, cô nhất định không để yên. Chờ Giang Đông Thừa về, cô sẽ mách lẻo.
Ôn Tu Văn im lặng hứng chịu mấy cú đấm của cô, chờ đến khi cô mệt rồi mới đặt bài tập lên bàn, nhìn cô sâu một cái rồi nói: "Anh không làm chuyện đó thì sẽ không nhận tội. Anh còn có việc, đi trước đây."
Thấy Giang Từ Vãn quay đầu không thèm nhìn mình, anh chỉ có thể bất lực thở dài, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Chiều tối khi Giang Đông Thừa vừa trở về nhà.
Thật ra công ty vẫn còn vô số việc chưa xử lý xong, gói hàng gấp gáp từ chi nhánh ở Hong Kong, nhân sự cho hội chợ bên châu Âu, chuyện hội đồng quản trị… Nhưng hôm nay ông đã hứa với Giang Từ Vãn là sẽ ăn tối cùng con bé, còn phải tặng quà nhỏ cho nó, nên dứt khoát tạm gác mọi việc, về nhà sớm. Tuy hiện tại kiếm được rất nhiều tiền, nhưng thật sự cũng rất mệt. Hầu như suốt ngày chỉ họp hành, không có lúc nào rảnh.
Thư ký còn vừa nhắc, sáng mai có chuyến bay ra nước ngoài lúc 6 giờ…Thực ra Giang Đông Thừa vốn rất sợ đi máy bay, lại càng không thích công tác nước ngoài, lúc nào cũng lo xảy ra chuyện. Nhưng nhiều khi không thể không tự mình ra mặt.
Ở hành lang, bảo mẫu đưa tay đỡ lấy áo khoác của ông, nhẹ giọng nhắc:
"Tiểu thư chờ ngài trên lầu đã lâu."
Chưa dứt lời, từ cầu thang gỗ liền vang lên tiếng bước chân "lộc cộc". Giang Từ Vãn mặc chiếc váy xòe đặt may riêng mới mua, chân đi đôi dép bông hình con thỏ trắng, cái đuôi nhỏ bằng lông cứ đung đưa theo từng bước chạy của cô.
"Ba ba!" Giọng cô vang vọng cả tầng lầu. Bảo mẫu không nhịn được khẽ cười, tiểu thư thật sự là cô bé hoạt bát, tràn đầy sức sống nhất mà bà từng gặp.
Giang Đông Thừa vội bước lên, vừa nhìn thấy liền sững lại, sống mũi Giang Từ Vãn đỏ ửng, trên lông mi còn vương vài giọt nước mắt chưa khô, cả khuôn mặt nhỏ bé…Nhìn thật đáng thương, rõ ràng là bị bắt nạt rồi.
"Làm sao vậy? Ai dám bắt nạt công chúa nhỏ của ba?" Ông nhận khăn giấy từ tay bảo mẫu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái.
"Là Ôn Tu Văn!" Giang Từ Vãn bắt đầu vừa uất ức vừa giận dỗi tố cáo, "Ba ba, mau giúp con dạy dỗ anh ta đi!"
Nhưng cô lại không kể chuyện "nhìn lén". Lúc đó cửa phòng thay đồ mở, nhưng còn có một lớp rèm, chắc cũng không thấy được gì. Chỉ là cô theo phản xạ mà hét lên.
"Tu Văn bắt nạt con thế nào?" Giang Đông Thừa kiên nhẫn hỏi.
Nghe đến tên Ôn Tu Văn, ông ngược lại thấy nhẹ nhõm. Cậu nhóc đó thì có thể bắt nạt con kiểu gì chứ? Ngày thường, toàn là con bé cố tình đi bắt nạt người ta thôi.
Giang Từ Vãn đá dép bông, trên thảm phát ra âm thanh xào xạc, giọng rầu rĩ, nghèn nghẹn mũi: "Anh ta… anh ta làm bẩn bài tập của con, lại còn thái độ rất tệ..."
"Ba ba, mau đi dạy dỗ anh ta đi! Con ghét hắn!"
Giang Đông Thừa biết con bé đang giận dỗi, chỉ có thể dỗ dành. Chuyện kiểu này xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, ông cũng đã quá quen phải dỗ dành cô con gái nhỏ với đủ loại cảm xúc.
Ông không phải người hồ đồ.
Lúc đầu, ông từng muốn đào tạo Giang Từ Vãn thành một người thừa kế xuất sắc, tự mình gánh vác cả một phần sự nghiệp. Khi ấy, con bé mới bảy tuổi, nhưng ông đã bắt đầu vì tương lai mà lên kế hoạch, thuê cho con hơn mười giáo viên giỏi.
Từ giờ đến khi đủ 18 tuổi, chỉ khoảng mười năm. Trong khi đó, những thứ con bé cần học lại quá nhiều.
Nếu muốn trở thành một người thừa kế xứng đáng, nếu muốn sau này đứng vững trên thương trường, muốn có thể giành được phần thịt trong miệng những kẻ khôn ngoan… thì mười năm là quá ít. Cũng chỉ đủ để đặt nền móng sơ sơ. Mà sau mười năm đó, sẽ còn mười năm tiếp theo, rồi lại mười năm nữa… Ông đã vạch sẵn từng bước trong cuộc đời của con.
Mỗi bước đều không thể có sai sót.
Sau đó, có một ngày, Giang Từ Vãn chạy ra ôm búp bê màu hồng phấn, khóc òa lên.
Hôm đó, ông vừa bước vào nhà, con bé đã chạy ào ra mà không đi giày, chân trần giẫm lên đá sỏi trong vườn, loạng choạng lao về phía ông… Bình thường, con bélà đứa bé yêu sạch sẽ nhất, toàn thân không được bẩn một chút, mỗi ngày thay mấy bộ quần áo đẹp.
Vậy mà hôm đó, váy vóc lấm bẩn, dính mấy giọt mực đen chắc vì bận quá nên chẳng kịp để ý. Trên mặt cô bé là hàng nước mắt to tròn, nức nở níu lấy vạt áo ông, khóc lóc nói: "Ba ba, ba không yêu con phải không? Con không muốn học nữa, con muốn ra vườn phơi nắng với búp bê Tây Dương. Con còn trồng hoa với Kỳ Kỳ, chị ấy nói lá non đã mọc rồi, nhưng con không nhìn thấy được..."
Giang Đông Thừa ngồi xuống, ôm con bé vào lòng, nhẹ nhàng xoa đôi chân lạnh ngắt. Lòng bàn chân nhỏ đã bị đá sỏi cào xước. Yết hầu ông nghẹn lại khi nghe câu nói tiếp theo của Giang Từ Vãn, giọng còn lẫn cả giọt nước mũi: "Nếu con có mẹ… thì con có thể giống như Kỳ Kỳ và các bạn, làm một đứa trẻ vui vẻ không?"
Câu nói ấy như một chiếc kim đâm thẳng vào tim ông.
Ký ức 6 năm trước vụt qua, khi vợ ông lâm chung, nắm chặt tay ông dặn dò: "Phải để Vãn Vãn được lớn lên trong vui vẻ. Hãy nói với con, mẹ rất yêu con, không nỡ rời xa con..."
Ông từng nghĩ rằng, nuôi dạy con thành người thừa kế là điều quan trọng nhất — mà lại quên mất, con bé vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ, cần được ôm ấp, cưng chiều trong vòng tay cha mẹ. Con bé đã cực khổ suốt mấy ngày liền, sao ông lại không thấy xót? Cũng chính khoảnh khắc đó, Giang Đông Thừa thay đổi hoàn toàn suy nghĩ.
Con gái ông là công chúa nhỏ đáng yêu nhất trên đời, là bảo vật quý giá nhất. Cô bé sinh ra là để được sống sung sướng, để tận hưởng hạnh phúc, không cần phải chịu bất kỳ cực khổ nào. Ông sẽ cố gắng sống thật lâu, khi ông còn ở đây, sẽ che mưa chắn gió cho con. Nửa đời còn lại, ông sẽ là chỗ dựa cho nó. Còn sau này, khi ông già đi, rồi mất ông sẽ để lại cho con đủ tài sản để sống một đời không lo nghĩ, để con mãi mãi là công chúa.
Khi ấy ông ôm chặt cô bé đang khóc nức nở, run giọng nói: "Vãn Vãn ngoan, đừng khóc… Là ba sai rồi, đều là lỗi của ba… Ngày mai ba đưa con ra vườn xem lá non, chúng ta còn làm một cái lều hoa thật đẹp nữa…"
Ngày đó, Giang Từ Vãn khóc rất lâu, còn Giang Đông Thừa cũng lần đầu rơi lệ, nghẹn ngào:"Chỉ cần con vui, thì ba cũng vui… Ba yêu con nhất trên đời, Vãn Vãn à…"
Và bây giờ, đã bao năm trôi qua, Giang Đông Thừa lần lượt chuyển vào tên Giang Từ Vãn vô số tài sản. Toàn bộ tòa cao ốc hạng sang đắt đỏ nhất, chuỗi cửa hàng vàng bạc, trang trại bên kia đại dương, lâu đài, xưởng rượu trăm năm tuổi… Không biết bao nhiêu giấy tờ đều ghi tên cô.
Trong két sắt của Giang gia còn cất hàng chục bản hiệp ước ủy thác. Cổ phần của tập đoàn Giang thị chỉ là phần nổi bên ngoài chỉ là một con số nhỏ, chẳng đáng kể gì. Tài sản thực sự khổng lồ ẩn sâu trong bóng tối đó là máy bay riêng, du thuyền, quyền kiểm soát công ty năng lượng xuyên quốc gia, đồ cổ vô giá…
Những thứ đó mới là tấm lưới bảo vệ không kẽ hở phía sau lưng Giang Từ Vãn. Con bé không cần hiểu gì về thương trường, không cần phải nỗ lực, cũng chẳng cần phải làm gì cả.Bởi những gì Giang Đông Thừa đã chuẩn bị, đủ để con bé sống cả đời như một nàng công chúa.
Từng trang văn kiện dày đặc ấy, đều là con đường sống vô ưu, vô lo mà ông đã cẩn thận trải sẵn cho con gái mình.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 74: Thế giới 3 : Đại tiểu thư gây chuyện thị phi
10.0/10 từ 48 lượt.