Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 67: Thế giới 2

90@-

Cố Lăng Xuyên đứng bất động tại chỗ, không nói gì, cũng không nhúc nhích.


Anh nhìn theo bóng hai người kia bước vào trong nhà – bên trong bật đèn sáng ấm áp, là một căn nhà mang cảm giác rất ấm cúng.


Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, bóng tối lập tức bao trùm cả hành lang.


Cố Lăng Xuyên đứng lặng, như bị hóa đá tại chỗ. Yết hầu anh lăn lên lăn xuống dưới lớp da tái nhợt, tay áo vest bị siết chặt đến nhăn nhúm.


Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, ánh mắt như muốn xuyên qua lớp gỗ, nhìn rõ mọi thứ xảy ra bên trong.


Mùi thức ăn không biết từ đâu thoảng đến, trộn lẫn trong không khí ẩm ướt yên ắng của hành lang.


Các khớp tay anh siết chặt đến trắng bệch, xương nổi rõ như phủ lớp than chì.


Anh biết mật mã cửa.


Giang Từ Vãn là kiểu người mơ hồ, chắc hẳn chưa từng nghĩ đến việc đổi mật khẩu.


Trước kia anh đã ra vào nơi này không biết bao nhiêu lần, quá quen thuộc với căn nhà này.


Nhưng giờ, anh lại không thể bước thêm nửa bước – bởi vì không tìm ra được lý do chính đáng để vào. Anh sợ cô sẽ giận.


Từng phút trôi qua chậm chạp…


Không biết qua bao lâu, Cố Lăng Xuyên cuối cùng liếc nhìn cánh cửa đã đóng kín một lần nữa, rồi xoay người rời đi về phía cầu thang.


Tiếng bước chân anh vang vọng trong hành lang vắng lặng, bóng lưng dần dần chìm vào trong bóng tối.


Cô đơn đến thắt lòng.


Bên trong nhà.


Quý Nhược Phong cúi đầu bóc vỏ quýt cho cô, hương cam thoang thoảng lan tỏa trong tay.



Anh liếc mắt nhìn Giang Từ Vãn – cô ngồi đó, ngơ ngẩn ăn dâu tây.


Mấy quả dâu ấy còn rất tươi mới, trước lúc mua anh cũng ăn thử hai quả – ngọt lịm, mọng nước.


Giang Từ Vãn vốn đã rất thích ăn dâu tây.


Thấy cô cứ thất thần như thế, Quý Nhược Phong mở lời: “Vừa nãy, là bạn trai cũ của em à?”


Tuy là hỏi, nhưng trong lòng anh đã mơ hồ đoán được đáp án.


Giang Từ Vãn khẽ cụp mi, lông mi dài đổ bóng xuống mắt, trầm mặc một lúc mới gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”


Quý Nhược Phong đưa quả quýt đã bóc cho cô.


Anh dựa người vào lưng ghế, ánh mắt bình tĩnh: “Nhìn dáng vẻ kia, có vẻ như anh ta vẫn chưa hết hy vọng.”


Vừa lau tay bằng khăn giấy, anh vừa hỏi một cách lơ đãng:“Vậy em định làm sao?”


Giang Từ Vãn chớp mắt, theo bản năng nhíu mày:“Cứ vậy đi ạ. Sau này… chắc anh ta cũng không đến nữa đâu.”


Trong lời nói, chính cô cũng không nhận ra mình đang mang theo chút hụt hẫng.


Cô lại lẩm bẩm vài câu, như thể không vui, còn có chút tủi thân.


Tầm hai mươi phút sau, Quý Nhược Phong chuẩn bị ra về.


Giang Từ Vãn nhỏ giọng dặn: “Anh lái xe cẩn thận, nhớ đi chậm một chút.”


“Ừ. Em nghỉ ngơi sớm nhé.” – Quý Nhược Phong ngập ngừng một chút, vẫn không quên dặn thêm:


“Có chuyện gì thì gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”


Chờ anh đi rồi, ánh mắt Giang Từ Vãn theo bản năng liếc nhìn về phía hành lang – nơi Cố Lăng Xuyên đã đứng lúc nãy.


Giờ nơi đó chỉ còn lại sự trống rỗng.



Vừa rồi cô… đã khóa anh ngoài cửa.


Giang Từ Vãn thở dài, đóng cửa lại, trong lòng không rõ là cảm giác gì – chỉ thấy nặng nề, khó chịu.


Trở lại phòng khách, cô mệt mỏi nằm co ro trên ghế sofa, quấn lấy chiếc chăn mỏng, cúi đầu xem vài video hài giải trí trên điện thoại.


Nhưng chẳng hiểu sao, những đoạn clip mà bình thường cô còn thấy thú vị, hôm nay lại chẳng thể cười nổi.


Cô tắt điện thoại. Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào…


Giữa đêm.


Bên ngoài cửa sổ bắt đầu lất phất mưa nhỏ.


Giang Từ Vãn lạnh quá mà tỉnh giấc.


Nhiệt độ ban đêm xuống thấp, cửa sổ lại chưa đóng, gió lạnh ùa vào.


Cô cũng không hiểu mình bị làm sao nữa.


Nhìn ra phía cửa, chẳng biết tại sao, cô lại đi đến định mở cửa phòng.


Chỉ là muốn mang túi rác ra ngoài vứt, kẻo trong phòng mùi khó chịu – cô tự thuyết phục bản thân như vậy… tuyệt đối không có lý do nào khác!


Cô nhẹ nhàng mở cửa ra.


Thế nhưng, người mà lẽ ra nên rời đi từ lâu – Cố Lăng Xuyên – vẫn đứng đó.


Ba giờ sáng, anh vẫn đang đợi cô ở hành lang.


Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hẳn là quá bất ngờ.


“Vãn Vãn.” – Cố Lăng Xuyên gọi cô một tiếng.


Từ đầu, anh vốn dĩ không định rời đi. Dù phải chờ đến khi nào, anh cũng sẵn sàng… Chỉ không ngờ rằng, giữa đêm khuya, cô lại mở cửa.



Cố Lăng Xuyên không phải kẻ ngốc.


Anh hiểu rất rõ – cơ hội ngàn năm có một đang ở trước mắt — do chính cô cho anh.


Trong lòng anh trào lên cảm giác thỏa mãn to lớn.


Cô vẫn còn để tâm đến anh, cho nên cô mới mở cửa – chính là cho anh cơ hội.


Gần như ngay lập tức, trước khi Giang Từ Vãn kịp phản ứng, Cố Lăng Xuyên đã vươn tay, kéo cô vào lòng.


Cánh cửa bị đóng sập lại.


Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên mặt cô:“Anh biết em vẫn luyến tiếc anh.”


Anh đè cô lên cánh cửa, cúi đầu hôn xuống không chút do dự.


Giang Từ Vãn đưa tay đẩy ra.


Nhưng Cố Lăng Xuyên biết cách khiến cô ngoan ngoãn, anh giữ lấy hai tay cô đặt l*n đ*nh đầu: “Chính em mở cửa mà, Vãn Vãn… Em cũng nhớ anh, đúng không?”


Những lời này khiến đầu óc Giang Từ Vãn như trống rỗng trong thoáng chốc.


Đã từng, vào biết bao đêm khuya, anh cũng từng ôm cô như thế này bên mép giường, thì thầm những lời dịu dàng khiến cô chẳng còn sức phản kháng.


Nụ hôn của anh điên cuồng, nóng bỏng, cưỡng ép khiến cô không thể chống cự, khẽ cắn răng, anh lại dịu dàng cạy môi cô ra, môi răng quấn lấy nhau.


Cô muốn trốn tránh, nhưng lại chạm vào thân thể anh lạnh lẽo —— anh đã đứng ngoài trời lạnh suốt cả đêm.


“Vãn Vãn, nhìn anh.” – Anh hôn lên má cô, giọng nói dịu dàng đến mức như đang nâng niu bảo vật.


Dưới sự tấn công như thế, Giang Từ Vãn hoàn toàn không chống đỡ nổi.


Cơ thể cô dần mềm nhũn, tay cũng theo bản năng ôm lấy cổ anh.


Cô hé môi, đáp lại anh.



Nụ hôn giữa hai người càng lúc càng sâu.


Từ lần chia tay trước đến giờ, bọn họ đã rất lâu không gần gũi như vậy.


Từng tấc da thịt đều khát khao mãnh liệt, như cỏ cây khô hạn chờ đợi cơn mưa ngọt lành.


Họ khao khát nhau.


Quần áo rơi rụng trên thảm phòng khách, gối đệm bị hất tung khắp nơi…


Đêm đó là một đêm điên cuồng.


Không biết qua bao lâu…


Giang Từ Vãn mệt lả nằm trên giường, đến cả sức mở mắt cũng chẳng còn.


Mồ hôi thấm ướt mái tóc, dính bết trên gò má đỏ bừng, toàn thân ê ẩm nhắc nhở cô nhớ lại những gì vừa mới xảy ra.


Trong lòng cô không khỏi trỗi lên chút hối hận ——


Sao lại ngủ với Cố Lăng Xuyên chứ.


“Vãn Vãn…” – Cố Lăng Xuyên ôm chặt lấy cô, cằm khẽ cọ l*n đ*nh đầu cô, hôn lên chiếc cổ lấm tấm mồ hôi của cô, thì thầm lặp lại: “Vãn Vãn, anh yêu em…”


Cô mơ màng đáp lại, chính bản thân cũng chẳng rõ mình nói gì.


“Ngoan nào Vãn Vãn, mệt thì ngủ đi.” – Anh vỗ nhẹ lưng cô, từng chút từng chút một như dỗ dành bảo bối quý giá nhất.


Giang Từ Vãn gần như theo bản năng rúc vào lòng anh, như bao lần trước, cả người cuộn tròn lại, dính chặt lấy anh.


Thôi vậy, giờ cô thật sự buồn ngủ quá rồi.


Cô muốn ngủ một giấc, rồi đến sáng mai…


Sáng mai tỉnh dậy, cô nhất định sẽ đuổi thẳng Cố Lăng Xuyên đi, mà nhất định sẽ đuổi một cách thật dữ dằn.


Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Story Chương 67: Thế giới 2
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...