Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 4: Thế giới 1
82@-
Là một nữ phụ độc ác đủ tiêu chuẩn, Giang Từ Vãn tuyệt đối không phải kiểu dễ bị bắt nạt.
Ai dám trèo lên đầu cô mà giễu cợt, cô nhất định phải đáp trả cho ra trò.
Bất kể là ai, dù chỉ là trẻ con — cô cũng xử lý như nhau.
Nữ phụ độc ác bắt nạt người lớn, cũng bắt nạt cả con nít, đối xử không thiên vị — thế mới gọi là công bằng!
Cô tức giận đùng đùng đi mở cửa.
Đang nổi đóa mà, hôm nay bất kể là Phó Vân Thừa hay Phó Vũ Thần, cô nhất định phải "trị" cho cả hai một trận ra trò!
Cửa đột ngột mở ra.
Phó Vũ Thần đang định mừng rỡ nói gì đó thì nghẹn lại nửa chừng.
Là nữ nhân hung dữ kia mở cửa…Cô trông đang rất tức giận, trông như đang bốc hoả đến nơi, ánh mắt như sắp phun ra lửa vậy.
Phó Vũ Thần lập tức nấp sau lưng bảo mẫu, không dám chọc vào.
Giang Từ Vãn bỗng nở nụ cười, đưa tay kéo cậu bé ra, bảo mẫu cũng bị cô tiễn luôn:
"Trốn cái gì mà trốn? Không phải nói muốn vào trong để chú nhỏ chơi mô hình máy bay với cháu à? Mau vào đi… Tiểu thẩm cũng vào luôn, cùng xem chú nhỏ cháu chơi thế nào."
Không đợi bảo mẫu lên tiếng, Giang Từ Vãn đã kéo thằng bé vào phòng.
Ngay sau đó, cánh cửa “rầm” một tiếng — đóng lại.
Trong lúc hai người họ còn đang lằng nhằng ngoài cửa, Phó Vân Thừa đã chỉnh tề lại áo sơ mi, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì.
“Tiểu thúc ơi!” Phó Vũ Thần hoảng, vội vàng nhấc chân chạy về phía ghế sofa — chỗ duy nhất cậu cảm thấy có thể “nương thân”.
Chưa kịp tới nơi, đã bị Giang Từ Vãn túm ngay cái cổ áo, kéo lại.
Cô bắt đầu truy cứu!
“Ban nãy cháu nói cái gì ngoài kia? Nói muốn cho Ultraman bắt tiểu thẩm đi rồi ném cho quái vật ăn luôn, có đúng không?”
Phó Vũ Thần sắp khóc đến nơi.
“Con… con…”
Không dám cãi nửa lời. Dù gì bị bắt quả tang thế này, đã dám nói thì cũng phải dám nhận — đây mới là phong cách hành sự của cậu.
Phó Vũ Thần hít một hơi, ngẩng đầu đầy dũng cảm:
“…… Đúng vậy.”
Phó Vũ Thần yếu ớt đáp lại một câu.
“Mau xin lỗi !” – Giang Từ Vãn lập tức gắt lên, giọng đầy uy h**p.
Phó Vũ Thần cúi đầu, lí nhí nói: “Con… con xin lỗi…”
“Tiểu thẩm nghe không rõ, con nói lớn lên chút.”
“Con xin lỗi.” – Lần này cậu bé nâng giọng, dù vẫn còn ấp úng.
Nhưng Giang Từ Vãn không dễ gì buông tha như vậy.
Cô liếc mắt nhìn mô hình máy bay trong tay cậu, dù đang sợ cũng vẫn nắm chặt không buông, nhìn là biết quý lắm, chắc phải thích cực kỳ.
Giang Từ Vãn chậm rãi nói:
“Chỉ xin lỗi không là không thể. Con phải có thành ý mới được. Vậy đi… để tỏ lòng thành, con đưa cái máy bay đó cho tiểu thẩm.”
Vừa nghe đến đây, Phó Vũ Thần lập tức hoảng loạn.Đó là món đồ chơi cậu thích nhất! Hơn nữa trong lớp mẫu giáo không ai có, chỉ mình cậu sở hữu — mấy bạn cùng lớp cậu đều ghen tị muốn chết.
Cậu đâu nỡ đưa cho cô!
“Tiểu thúc…” – Phó Vũ Thần lập tức nhìn về phía Phó Vân Thừa như cầu cứu, mong anh ra tay giải nguy.
Dù gì cậu cũng vì tiểu thúc mà đắc tội với “nữ ác ma” này, tiểu thúc chắc không nhẫn tâm nhìn cậu chịu trận đâu, đúng không?
Nhưng mà…
Tiểu thúc bình thường trông cũng sợ người phụ nữ này một cách rõ ràng, còn thường xuyên bị bắt nạt.
Giang Từ Vãn lập tức liếc mắt lườm Phó Vân Thừa một cái, lạnh lùng cảnh cáo:
“Anh đừng có mà bênh thằng bé. Là nó chọc em trước.”
Bị nói xấu sau lưng, nếu bây giờ không dạy cho đàng hoàng thì sau này nó sẽ quen thói — vô pháp vô thiên!
Phó Vân Thừa ngồi yên không động đậy, coi như mặc định để cô “giáo dục” thằng bé.
Phó Vũ Thần lập tức hiểu: hôm nay đời mình coi như xong.
Quả nhiên, tiểu thúc… thật sự là sợ cô ấy.
Chỉ cần cô nói một câu, tiểu thúc im re không dám ho hé.
Tiểu thúc cũng giống ba mình — sợ vợ!
Hiện giờ trong nhà không ai cứu nổi cậu nữa.
Trước đây ở nhà, người cậu sợ nhất là ba và mẹ. Còn các cụ như ông bà nội, cụ nội thì đều rất cưng chiều, muốn gì được nấy.
Ba cậu thì rất nghe lời mẹ, chỉ khi nào mẹ cấm thì cậu mới không được làm gì đó.
Nhiều khi cậu sẽ tìm tiểu thúc nhờ giúp, chỉ cần tiểu thúc nói đỡ một câu, ba mẹ sẽ đồng ý.
Không thể dựa được nữa rồi.
Phó Vũ Thần suy nghĩ một tràng trong đầu, cuối cùng đúc kết ra chân lý:
Người phụ nữ này chính là nhân vật đáng sợ nhất trong nhà!
Không thể đắc tội với cô ta.
Dù trong lòng luyến tiếc muốn khóc, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của Giang Từ Vãn, cậu bé vẫn chậm rì rì đưa mô hình phi cơ ra.
“Tiểu thẩm… phải giữ gìn cẩn thận, chơi nhẹ tay thôi, đừng làm hỏng nó… Nếu sau này có chơi chán rồi, có thể… có thể trả lại cho con…”
Ánh mắt cậu đầy khẩn cầu, ôm chút hy vọng mong manh được chuộc lại “bảo vật”.
Giang Từ Vãn bật cười, đáp lại đầy kiêu ngạo:
“Tiểu thẩm muốn chơi thế nào thì chơi, có chơi hỏng cũng không trả lại.”
Phó Vũ Thần lập tức cúi gằm mặt, suýt khóc.
“Con đi đây…” – Cậu lí nhí nói rồi quay người chạy ra khỏi phòng, cái bóng nhỏ thoắt cái biến mất, trông thật tội nghiệp.
Giang Từ Vãn nhìn “chiến lợi phẩm” trong tay, tâm trạng khá hơn hẳn.
Phó Vân Thừa liếc nhìn cô vẫn đang đùa nghịch với món đồ chơi, không nhịn được lên tiếng:
“Lớn đầu rồi còn tranh giành đồ chơi với con nít. Lần sau đừng thật sự làm nó khóc đấy.”
“Khóc thì khóc, trẻ con khóc nhiều mới rèn luyện phổi cho tốt.” – Cô vừa nói vừa như sực nhớ điều gì, đặt món đồ chơi xuống rồi quay đầu sang nhìn anh.
Còn chưa xong đâu, tên này vừa rồi còn dám bênh người khác trước mặt cô.
Phó Vân Thừa thấy ánh mắt cô lại đang “chĩa” sang mình, lập tức lên tiếng trước:
“Nó không lễ phép, em dạy dỗ thì không sao. Nhưng đừng lúc nào cũng gây gổ qua lại. Lần trước không phải em chọc nó đến mức bỏ ăn luôn sao? Dù gì cũng là con anh cả chị dâu, để họ tự dạy bảo con mình vẫn hơn.”
Giang Từ Vãn nghĩ nghĩ, lời này nghe cũng hợp lý, nên cô không phản bác gì.
Nhưng nhắc đến chuyện trẻ con, cô lại thấy khó đoán được thái độ thật sự của anh.
Từ lúc hai người kết hôn đến nay, tuy tình cảm chẳng đến đâu, nhưng đời sống vợ chồng cũng không tệ lắm… gần như mỗi ngày đều có.
Cô biết anh không thích mình, lấy cô chỉ là vì không còn lựa chọn, vì trách nhiệm. Cho nên chắc chắn không mong cô mang thai. Mỗi lần anh đều rất cẩn thận.
Nhưng cũng có đôi ba lần lơ là, anh lại chưa từng bảo cô uống thuốc tránh thai.
Cách xử sự này…
Cũng khó hiểu thật.
Rốt cuộc là muốn cô sinh, hay không muốn?
Phó Vân Thừa đúng là kiểu người như vậy.
Chuyện gì cũng giấu kín, khiến người khác không đoán nổi.
Cảm xúc luôn bình tĩnh, lúc nào cũng trầm lặng như khúc gỗ.
Giang Từ Vãn nhiều khi thật sự không chỉ vì nhiệm vụ mà dây dưa với anh, mà còn có chút muốn nhìn thử anh nổi giận sẽ ra sao — chứ cứ mãi như gỗ đá thế này, chán chết!
Nghĩ vậy, cô cố ý buông lời thử phản ứng:
“Nếu sau này tụi mình có con, anh muốn làm kiểu ba nghiêm khắc hay ba tâm lý, dễ gần?”
“Anh thích con trai hay con gái? Còn em thì nghiêng về con gái hơn. Sau này em sẽ sinh cho anh một cô công chúa xinh xắn, cột tóc hai bên, mặc váy xinh xinh, đảm bảo dễ thương nhất thế giới luôn. Anh thấy sao? Anh có muốn có con gái không?”
Cô cố ý hỏi như thế để xem phản ứng của anh.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Là một nữ phụ độc ác đủ tiêu chuẩn, Giang Từ Vãn tuyệt đối không phải kiểu dễ bị bắt nạt.
Ai dám trèo lên đầu cô mà giễu cợt, cô nhất định phải đáp trả cho ra trò.
Bất kể là ai, dù chỉ là trẻ con — cô cũng xử lý như nhau.
Nữ phụ độc ác bắt nạt người lớn, cũng bắt nạt cả con nít, đối xử không thiên vị — thế mới gọi là công bằng!
Cô tức giận đùng đùng đi mở cửa.
Đang nổi đóa mà, hôm nay bất kể là Phó Vân Thừa hay Phó Vũ Thần, cô nhất định phải "trị" cho cả hai một trận ra trò!
Cửa đột ngột mở ra.
Phó Vũ Thần đang định mừng rỡ nói gì đó thì nghẹn lại nửa chừng.
Là nữ nhân hung dữ kia mở cửa…Cô trông đang rất tức giận, trông như đang bốc hoả đến nơi, ánh mắt như sắp phun ra lửa vậy.
Phó Vũ Thần lập tức nấp sau lưng bảo mẫu, không dám chọc vào.
Giang Từ Vãn bỗng nở nụ cười, đưa tay kéo cậu bé ra, bảo mẫu cũng bị cô tiễn luôn:
"Trốn cái gì mà trốn? Không phải nói muốn vào trong để chú nhỏ chơi mô hình máy bay với cháu à? Mau vào đi… Tiểu thẩm cũng vào luôn, cùng xem chú nhỏ cháu chơi thế nào."
Không đợi bảo mẫu lên tiếng, Giang Từ Vãn đã kéo thằng bé vào phòng.
Ngay sau đó, cánh cửa “rầm” một tiếng — đóng lại.
Trong lúc hai người họ còn đang lằng nhằng ngoài cửa, Phó Vân Thừa đã chỉnh tề lại áo sơ mi, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì.
“Tiểu thúc ơi!” Phó Vũ Thần hoảng, vội vàng nhấc chân chạy về phía ghế sofa — chỗ duy nhất cậu cảm thấy có thể “nương thân”.
Chưa kịp tới nơi, đã bị Giang Từ Vãn túm ngay cái cổ áo, kéo lại.
Cô bắt đầu truy cứu!
“Ban nãy cháu nói cái gì ngoài kia? Nói muốn cho Ultraman bắt tiểu thẩm đi rồi ném cho quái vật ăn luôn, có đúng không?”
Phó Vũ Thần sắp khóc đến nơi.
“Con… con…”
Không dám cãi nửa lời. Dù gì bị bắt quả tang thế này, đã dám nói thì cũng phải dám nhận — đây mới là phong cách hành sự của cậu.
Phó Vũ Thần hít một hơi, ngẩng đầu đầy dũng cảm:
“…… Đúng vậy.”
Phó Vũ Thần yếu ớt đáp lại một câu.
“Mau xin lỗi !” – Giang Từ Vãn lập tức gắt lên, giọng đầy uy h**p.
Phó Vũ Thần cúi đầu, lí nhí nói: “Con… con xin lỗi…”
“Tiểu thẩm nghe không rõ, con nói lớn lên chút.”
“Con xin lỗi.” – Lần này cậu bé nâng giọng, dù vẫn còn ấp úng.
Nhưng Giang Từ Vãn không dễ gì buông tha như vậy.
Cô liếc mắt nhìn mô hình máy bay trong tay cậu, dù đang sợ cũng vẫn nắm chặt không buông, nhìn là biết quý lắm, chắc phải thích cực kỳ.
Giang Từ Vãn chậm rãi nói:
“Chỉ xin lỗi không là không thể. Con phải có thành ý mới được. Vậy đi… để tỏ lòng thành, con đưa cái máy bay đó cho tiểu thẩm.”
Vừa nghe đến đây, Phó Vũ Thần lập tức hoảng loạn.Đó là món đồ chơi cậu thích nhất! Hơn nữa trong lớp mẫu giáo không ai có, chỉ mình cậu sở hữu — mấy bạn cùng lớp cậu đều ghen tị muốn chết.
Cậu đâu nỡ đưa cho cô!
“Tiểu thúc…” – Phó Vũ Thần lập tức nhìn về phía Phó Vân Thừa như cầu cứu, mong anh ra tay giải nguy.
Dù gì cậu cũng vì tiểu thúc mà đắc tội với “nữ ác ma” này, tiểu thúc chắc không nhẫn tâm nhìn cậu chịu trận đâu, đúng không?
Nhưng mà…
Tiểu thúc bình thường trông cũng sợ người phụ nữ này một cách rõ ràng, còn thường xuyên bị bắt nạt.
Giang Từ Vãn lập tức liếc mắt lườm Phó Vân Thừa một cái, lạnh lùng cảnh cáo:
“Anh đừng có mà bênh thằng bé. Là nó chọc em trước.”
Bị nói xấu sau lưng, nếu bây giờ không dạy cho đàng hoàng thì sau này nó sẽ quen thói — vô pháp vô thiên!
Phó Vân Thừa ngồi yên không động đậy, coi như mặc định để cô “giáo dục” thằng bé.
Phó Vũ Thần lập tức hiểu: hôm nay đời mình coi như xong.
Quả nhiên, tiểu thúc… thật sự là sợ cô ấy.
Chỉ cần cô nói một câu, tiểu thúc im re không dám ho hé.
Tiểu thúc cũng giống ba mình — sợ vợ!
Hiện giờ trong nhà không ai cứu nổi cậu nữa.
Trước đây ở nhà, người cậu sợ nhất là ba và mẹ. Còn các cụ như ông bà nội, cụ nội thì đều rất cưng chiều, muốn gì được nấy.
Ba cậu thì rất nghe lời mẹ, chỉ khi nào mẹ cấm thì cậu mới không được làm gì đó.
Nhiều khi cậu sẽ tìm tiểu thúc nhờ giúp, chỉ cần tiểu thúc nói đỡ một câu, ba mẹ sẽ đồng ý.
Không thể dựa được nữa rồi.
Phó Vũ Thần suy nghĩ một tràng trong đầu, cuối cùng đúc kết ra chân lý:
Người phụ nữ này chính là nhân vật đáng sợ nhất trong nhà!
Không thể đắc tội với cô ta.
Dù trong lòng luyến tiếc muốn khóc, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của Giang Từ Vãn, cậu bé vẫn chậm rì rì đưa mô hình phi cơ ra.
“Tiểu thẩm… phải giữ gìn cẩn thận, chơi nhẹ tay thôi, đừng làm hỏng nó… Nếu sau này có chơi chán rồi, có thể… có thể trả lại cho con…”
Ánh mắt cậu đầy khẩn cầu, ôm chút hy vọng mong manh được chuộc lại “bảo vật”.
Giang Từ Vãn bật cười, đáp lại đầy kiêu ngạo:
“Tiểu thẩm muốn chơi thế nào thì chơi, có chơi hỏng cũng không trả lại.”
Phó Vũ Thần lập tức cúi gằm mặt, suýt khóc.
“Con đi đây…” – Cậu lí nhí nói rồi quay người chạy ra khỏi phòng, cái bóng nhỏ thoắt cái biến mất, trông thật tội nghiệp.
Giang Từ Vãn nhìn “chiến lợi phẩm” trong tay, tâm trạng khá hơn hẳn.
Phó Vân Thừa liếc nhìn cô vẫn đang đùa nghịch với món đồ chơi, không nhịn được lên tiếng:
“Lớn đầu rồi còn tranh giành đồ chơi với con nít. Lần sau đừng thật sự làm nó khóc đấy.”
“Khóc thì khóc, trẻ con khóc nhiều mới rèn luyện phổi cho tốt.” – Cô vừa nói vừa như sực nhớ điều gì, đặt món đồ chơi xuống rồi quay đầu sang nhìn anh.
Còn chưa xong đâu, tên này vừa rồi còn dám bênh người khác trước mặt cô.
Phó Vân Thừa thấy ánh mắt cô lại đang “chĩa” sang mình, lập tức lên tiếng trước:
“Nó không lễ phép, em dạy dỗ thì không sao. Nhưng đừng lúc nào cũng gây gổ qua lại. Lần trước không phải em chọc nó đến mức bỏ ăn luôn sao? Dù gì cũng là con anh cả chị dâu, để họ tự dạy bảo con mình vẫn hơn.”
Giang Từ Vãn nghĩ nghĩ, lời này nghe cũng hợp lý, nên cô không phản bác gì.
Nhưng nhắc đến chuyện trẻ con, cô lại thấy khó đoán được thái độ thật sự của anh.
Từ lúc hai người kết hôn đến nay, tuy tình cảm chẳng đến đâu, nhưng đời sống vợ chồng cũng không tệ lắm… gần như mỗi ngày đều có.
Cô biết anh không thích mình, lấy cô chỉ là vì không còn lựa chọn, vì trách nhiệm. Cho nên chắc chắn không mong cô mang thai. Mỗi lần anh đều rất cẩn thận.
Nhưng cũng có đôi ba lần lơ là, anh lại chưa từng bảo cô uống thuốc tránh thai.
Cách xử sự này…
Cũng khó hiểu thật.
Rốt cuộc là muốn cô sinh, hay không muốn?
Phó Vân Thừa đúng là kiểu người như vậy.
Chuyện gì cũng giấu kín, khiến người khác không đoán nổi.
Cảm xúc luôn bình tĩnh, lúc nào cũng trầm lặng như khúc gỗ.
Giang Từ Vãn nhiều khi thật sự không chỉ vì nhiệm vụ mà dây dưa với anh, mà còn có chút muốn nhìn thử anh nổi giận sẽ ra sao — chứ cứ mãi như gỗ đá thế này, chán chết!
Nghĩ vậy, cô cố ý buông lời thử phản ứng:
“Nếu sau này tụi mình có con, anh muốn làm kiểu ba nghiêm khắc hay ba tâm lý, dễ gần?”
“Anh thích con trai hay con gái? Còn em thì nghiêng về con gái hơn. Sau này em sẽ sinh cho anh một cô công chúa xinh xắn, cột tóc hai bên, mặc váy xinh xinh, đảm bảo dễ thương nhất thế giới luôn. Anh thấy sao? Anh có muốn có con gái không?”
Cô cố ý hỏi như thế để xem phản ứng của anh.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 4: Thế giới 1
10.0/10 từ 48 lượt.