Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 37: Thế giới 2 : Thiếu nữ bần cùng bị trêu trọc

68@-

“Cái gì mà yêu đương vụng trộm chứ?” Giang Từ Vãn vừa nghe thấy lời Thời Trạch Khải nói, suýt chút nữa không kìm được mà lớn tiếng bật thốt lên.


Dù cô đúng là đang lo Cố Lăng Xuyên sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thời Trạch Khải, nhưng cũng đâu cần nói thẳng tuột ra như vậy.


Câu nói đó thật sự quá trắng trợn, lại dễ gây hiểu nhầm, khiến người khác nghĩ oan cho họ.


“Anh… anh đừng nói thế.”


Giang Từ Vãn cảm thấy trước đây mình thực sự đã nhìn lầm Thời Trạch Khải rồi.


Ban đầu cô nghĩ anh là người chính trực, điềm đạm, chững chạc.


Bây giờ nhìn lại, phong cách hành xử của anh ta thậm chí còn bừa bãi hơn cả Cố Lăng Xuyên trước kia, hoàn toàn không hề kiêng nể gì, vượt xa khỏi tưởng tượng của cô.


“Em kêu lớn như vậy, mọi người xung quanh đều nghe thấy hết rồi đấy.” Thời Trạch Khải vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì, nhẹ giọng nhắc cô.


Nghe xong, Giang Từ Vãn lập tức liếc nhìn xung quanh theo phản xạ.


Quả nhiên, đã có vài người khách ở mấy bàn gần đó quay đầu nhìn với ánh mắt tò mò, đều đang hướng về phía cô.


Thấy cô quay lại, họ lại vội vàng rút ánh mắt đi, giả vờ như không hề để ý.


Giang Từ Vãn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, theo bản năng cúi gằm mặt xuống.



Giống như một chú chuột hamster nhỏ nhút nhát bị người ta phát hiện, chỉ mong có thể lập tức co người lại thành một cục lông tròn rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.


Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, Thời Trạch Khải không nhịn được khẽ nhếch môi cười, nói:


“Em sợ gì chứ? Chúng ta chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi, đâu có làm gì cả. Lăng Xuyên sẽ không hiểu lầm đâu.”


Giang Từ Vãn khẽ hé môi, định phản bác, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt ngược trở vào, không dám nói tiếp.


Bởi vì rất có thể… bây giờ anh ấy đã hiểu lầm rồi.


Trong lòng cô hiểu rất rõ, Cố Lăng Xuyên vốn không phải là kiểu người rộng lượng gì.


Bình thường trông anh có vẻ hòa nhã, dễ gần, nhưng suy nghĩ thật sự bên trong thì chẳng ai nắm bắt được.


Nhiều lúc, dù bề ngoài anh chẳng biểu hiện chút tức giận nào, vẫn điềm nhiên như không, nhưng sau lưng lại đang âm thầm nghĩ cách dằn mặt người ta cũng nên.


Những chuyện như vậy, cô đã từng nếm trải đầy đủ rồi…


Đặc biệt là lúc ở trên giường.


Mỗi lần chọc giận Cố Lăng Xuyên, Giang Từ Vãn đều làm nũng, xin lỗi, cố lấy lòng anh. Ban ngày anh luôn cười nhẹ, bảo là không giận cô.


Nhưng đến tối, anh lại như biến thành một người hoàn toàn khác. Những lời nói dễ nghe lúc ban ngày như bay biến, mặc kệ cô khóc lóc hay năn nỉ thế nào, anh cũng không chịu buông tha.


Trải qua nhiều lần như vậy, Giang Từ Vãn cũng hiểu rõ: thật ra Cố Lăng Xuyên chưa từng thật sự tha thứ cho cô. Chẳng qua là đổi một cách khác để "xử" cô mà thôi.



Sau vài lần bị anh "dạy dỗ" trên giường, Giang Từ Vãn đã rút được đầy đủ kinh nghiệm.


Tất nhiên, mấy chuyện "riêng tư" như thế này, cô chỉ có thể giữ kín trong lòng. Đừng nói là trước mặt một người đàn ông không thân thiết, ngay cả với bạn thân, cô cũng không tiện thổ lộ.


Nói cho cùng, cô đúng là kiểu người “khổ mà không dám nói ra”.


Giang Từ Vãn hơi bất đắc dĩ, thở dài, dứt khoát mặc kệ tất cả, cứ thế mà “xõa”.


Nếu Cố Lăng Xuyên thật sự tức giận thì… kệ đi. Về nhà rồi cô sẽ tìm cách dỗ dành lại anh sau.


Bên cạnh nhà có bà Vương nuôi một con chó nhỏ, nó bị chiều đến mức sinh hư. Bà Vương ngày nào cũng gọi nó là “bảo bối”, đút cho nó ăn đồ hộp.


Giang Từ Vãn cảm thấy Cố Lăng Xuyên có lúc giống y như con chó đó – ngạo kiều, đỏng đảnh, phải dỗ ngọt đúng cách mới chịu nghe lời. Nếu không, quay lưng đi là làm loạn ngay.


Cô không nghĩ nữa, thành thạo gắp hết mấy món rau mình không thích ra khỏi bát, đẩy sang bên, rồi gắp một miếng tôm to ăn ngon lành.


Cuộc sống đã đủ áp lực rồi, ít nhất cũng đừng bạc đãi bản thân trong chuyện ăn uống.


Chuyện gì thì cũng phải ăn no đã rồi tính tiếp.


Thời Trạch Khải từ nãy giờ vẫn lặng lẽ quan sát từng hành động nhỏ của cô mà không nói gì.


Chẳng bao lâu, Cố Lăng Xuyên đến.


Anh bước nhanh đến, ngồi xuống ngay bên cạnh Giang Từ Vãn, tay vòng chặt lấy eo cô – hành động đầy tính tuyên bố chủ quyền.



“Bảo bối, sao hôm nay em lại ở đây? Cũng không nói với anh một tiếng.” Anh quay sang, giọng nhẹ nhàng hỏi.


Giang Từ Vãn còn chưa kịp trả lời, Thời Trạch Khải đã lên tiếng trước:
“Vô tình gặp ở trung tâm thương mại. Thấy cũng đến giờ cơm rồi nên tôi mời Giang tiểu thư cùng ăn một bữa.”


Cố Lăng Xuyên liếc nhìn Thời Trạch Khải, rồi lại quay sang Giang Từ Vãn.


Cô lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, xem như thừa nhận.


Thời Trạch Khải lại nói thêm:
“Giang tiểu thư còn mua đồ cho cậu nữa.”


Cố Lăng Xuyên nhìn theo ánh mắt Thời Trạch Khải chỉ, thấy một bộ vest nam mới tinh đặt trên ghế bên cạnh, sắc mặt anh lúc này mới dịu đi đôi chút.


Giang Từ Vãn chỉ có thể cười gượng, lúng túng.


Suốt bữa ăn, ba người trò chuyện rời rạc, không khí có phần kỳ lạ, nhưng bề ngoài vẫn giữ được vẻ hòa nhã.


Cố Lăng Xuyên liên tục chăm sóc Giang Từ Vãn, khi thì chan canh, khi thì gắp thức ăn cho cô, ra vẻ bạn trai mẫu mực, săn sóc từng li từng tí, như muốn cố ý thể hiện trước mặt người khác.


Giang Từ Vãn nhìn đống thức ăn chất cao như núi trong bát mình, cuối cùng không nhịn được nữa, nói:
“Được rồi, đủ rồi, em ăn không hết nhiều như vậy đâu.”


Lúc này Cố Lăng Xuyên mới ngừng tay.


Rồi anh quay sang Thời Trạch Khải, như lơ đãng hỏi:
“Mấy hôm trước tôi còn gặp bác trai bác gái, nghe nói gần đây hai người đang lo cho chuyện cả đời của cậu. Cũng đến lúc nên có bạn gái ổn định rồi đấy…”


Anh cố tình ngừng lại giữa chừng, ý đồ rõ rành rành – muốn Thời Trạch Khải nhanh chóng đi tìm người yêu, đừng cứ mãi lượn lờ quanh bạn gái của người khác.



Đừng tưởng anh không hiểu trong lòng hắn đang tính toán điều gì.


Hai người quen nhau đã lâu, quá hiểu nhau rồi.


Thời Trạch Khải nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, như thể không nghe ra hàm ý sâu xa bên trong.


Anh không đáp lại, cũng không tỏ ra tức giận, cứ như thể những lời Cố Lăng Xuyên nói chẳng liên quan gì đến mình.


Lúc này, nhân viên phục vụ bước tới, lịch sự hỏi:
“Xin lỗi đã làm phiền, quý khách còn muốn gọi thêm gì không ạ?”


Cố Lăng Xuyên quay sang Giang Từ Vãn. Thời Trạch Khải cũng đưa mắt nhìn cô.


Giang Từ Vãn chớp chớp mắt, gọi thêm hai món tráng miệng – cô vốn có thói quen ăn chút ngọt sau bữa chính.


Thấy vậy, Cố Lăng Xuyên lại gọi thêm vài món khác cho cô:
“Món này anh đổi cho em, cái kia lạnh quá, ăn vào bụng lại khó chịu.”


Giang Từ Vãn ngoan ngoãn gật đầu.


“Còn cậu thì sao, Trạch Khải?” – Cố Lăng Xuyên hỏi tiếp.


Thời Trạch Khải nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không cần.”


Chẳng bao lâu, bữa ăn kết thúc.


Mọi người chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.


Giang Từ Vãn bày ra một chút “tiểu tâm cơ”, cố tình để quên bộ quần áo đã mua cho Quý Nhược Phong ở lại.


Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Story Chương 37: Thế giới 2 : Thiếu nữ bần cùng bị trêu trọc
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...