Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 15: Thế giới 1

11@-

Phó Vân Thừa lặng lẽ đứng ở cửa, không vội bước vào phòng ngay.

Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua căn phòng lộn xộn, quần áo và túi xách vứt đầy trên sàn, hộp trang sức bị mở toang, những món nữ trang dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh.

Sau đó, ánh nhìn của anh dừng lại trên người Giang Từ Vãn.

Ánh mắt ấy tối sâu, khó đoán, khiến người ta chẳng thể nào hiểu nổi anh đang nghĩ gì.

Trên người anh vẫn là bộ vest mặc từ sáng sớm khi ra khỏi nhà, phẳng phiu không chút nhăn nhúm, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh.

Giang Từ Vãn rất hiếm khi thấy anh như vậy – thường ngày anh lúc nào chẳng tràn đầy khí thế, ung dung và mạnh mẽ.

Rõ ràng tâm trạng anh lúc này không tốt, có lẽ trong lòng đang phải kiềm nén cơn giận.

Giang Từ Vãn đứng yên tại chỗ, tay chân luống cuống không biết phải làm gì, trong lòng lo lắng, đầu óc quay cuồng tìm lý do để giải thích...

Càng nghĩ càng rối.

Thôi kệ!

Cô dứt khoát buông xuôi.

Môi mím lại, nước mắt rơi lả chả như chuỗi ngọc bị đứt, nhìn vào khiến người ta không khỏi xót xa.

Nếu đã không còn cách nào khác... thì cứ khóc thôi.

Cô khóc rồi, chắc anh cũng không nỡ ra tay đánh hay mắng cô chứ...

Nhưng rất nhanh, Phó Vân Thừa lại khẽ thở dài, tiếng thở mơ hồ mang theo bất lực và chút xót xa.

Anh bước nhanh về phía cô, nhìn đôi mắt ngấn lệ của Giang Từ Vãn, nhẹ nhàng hỏi:

“Khóc cái gì vậy?”

Rồi anh đưa tay ra, ôm cô vào lòng một cách dịu dàng:

“Anh chẳng phải đã bình an trở về rồi sao?”

Giang Từ Vãn bị hành động bất ngờ này làm cho bối rối.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cô thầm nghĩ trong lòng – giọng điệu và thái độ của anh lúc này dường như không hề giống người đang muốn truy hỏi hay trách mắng cô chút nào cả...

Phó Vân Thừa nhẹ nhàng v**t v* mái tóc cô, như đang vỗ về một con nai nhỏ đang hoảng sợ, trấn an để cô yên tâm tựa vào lòng anh.

“Sao lại hay khóc như vậy chứ? Em đúng là ngốc nghếch.” Giọng anh trầm ấm, có chút bất lực nhưng cũng đầy dịu dàng. “Cho dù em có bán hết cả căn nhà này, thì cũng được bao nhiêu? Nếu thật sự anh gặp chuyện không may, thì có nhiều tiền đến mấy người ta cũng chẳng giúp em đâu.”

Anh hơi cúi đầu, nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã khóc đỏ bừng.

Viền mắt hoe đỏ, nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, bộ dạng ấy khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải xót xa.

Giang Từ Vãn khựng người một lúc, rồi chợt nhận ra Phó Vân Thừa đã hiểu lầm.

Anh tưởng cô đang bán đồ để gom tiền cứu anh?

Chợt hiểu ra, cô như bừng tỉnh – hiểu lầm này đúng là đến rất đúng lúc.

Cô lập tức ôm lấy cổ anh, khóc càng to hơn:
“Em thật sự không biết phải làm sao nữa… Em đã gọi cho rất nhiều người, nhưng không ai chịu trả lời cả. Em lo cho anh đến mức sắp phát điên rồi. Em sợ… sợ anh sẽ thật sự gặp chuyện... Nếu anh xảy ra chuyện gì, em biết phải làm sao?”

Càng nói, nước mắt cô càng tuôn ra như suối, khóc mãi không dừng lại được.

Phó Vân Thừa nhìn quanh, trên sàn toàn là những món trang sức cô từng yêu quý, không khỏi hỏi:


“Đều là thứ em thích nhất, em thực sự nỡ bỏ sao?”

Giang Từ Vãn vừa khóc thút thít vừa… "diễn sâu":
“Tất nhiên là không nỡ rồi… Có món em ngày thường còn chẳng dám đeo, chỉ thỉnh thoảng lấy ra ngắm… Nhưng tất cả là do anh… Bây giờ có không nỡ cũng chẳng còn cách nào khác. Em còn có việc quan trọng hơn phải làm…”

Cô cố ý dừng lại ở đó, không nói hết, nhưng ý tứ thì quá rõ ràng rồi.

Dù có yêu thích đồ đạc đến mấy, nhưng trong lòng cô, không gì quan trọng bằng Phó Vân Thừa. Chỉ cần có thể cứu được anh, cô sẵn sàng từ bỏ tất cả.

Nghe đến đây, lòng Phó Vân Thừa bỗng mềm nhũn. Đặc biệt là khi thấy cô đang nằm trong vòng tay mình, khóc đến nỗi không thể thở nổi, y như một con mèo nhỏ bị ấm ức – càng khiến anh thêm đau lòng.

Anh nhẹ giọng dỗ dành:


“Ừm…”

Một lúc sau.

Giang Từ Vãn vẫn còn nghẹn ngào, hỏi với vẻ yếu ớt:
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Anh… đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?”

Phó Vân Thừa không muốn để cô biết quá nhiều. Những chuyện cô cần làm chỉ là vui vẻ ở bên anh, còn lại – cô không cần bận tâm.

Hơn nữa, mấy âm mưu thương trường kia, nói với cô chưa chắc cô hiểu.

Vì vậy, anh chỉ đơn giản kể qua: Công ty bị cài người nằm vùng, lần này anh cố ý "tương kế tựu kế", dựng lên một màn kịch để dụ kẻ địch lộ diện, rồi dứt điểm sạch sẽ.

Vì diễn quá thật, nên ngoài anh và vài người thân tín, tất cả đều bị đánh lừa.

Trong lòng anh cũng có chút áy náy.

Trên đường về, nghe quản gia nói Giang Từ Vãn khóc suốt ở nhà cũ, lo đến gần phát điên. Nghĩ đến đó, anh càng siết chặt vòng tay, ôm cô chặt thêm chút nữa.

Giang Từ Vãn hít hít mũi, gật đầu:


“Vậy làm thế nào em mới không sợ?”

Giang Từ Vãn nhăn mày, lắc đầu:
“Em không biết…”

Cô hoàn toàn không nhận ra – bộ dạng đáng thương, dựa dẫm ấy trong mắt Phó Vân Thừa lại trở thành sự quyến rũ trí mạng.

Bàn tay anh vốn đang nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dần dịch xuống eo, ôm cô thật chặt.

“Hửm?”

“Chỉ là em sợ thật mà…” – cô vẫn tiếp tục làm nũng, giọng nói mềm mại như thể tan vào không khí, “Em…”

Chưa kịp nói hết, môi cô đã bị anh chiếm lấy trong một nụ hôn mãnh liệt.

Anh điên cuồng cuốn lấy hơi thở của cô, chiếm hữu từng chút một, như thể muốn nuốt chửng cả người cô vào lòng.

“Ưm…” – cô cố đẩy ra, nhưng chẳng có chút sức lực nào, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.

Đến khi anh cuối cùng cũng chịu buông ra, Giang Từ Vãn chỉ cảm thấy môi mình sưng tấy hết cả lên.

Trong lúc hỗn loạn, cô còn cắn anh mấy phát, trên môi anh giờ cũng lấm tấm vài dấu răng nhợt nhạt.

Cô dựa vào ngực anh, giọng trách móc:
“Anh đang trút giận lên em đó à?”

Hôn dữ dội như vậy, cô làm sao chịu nổi.

Giọng trách nhẹ nghe mềm đến mức khiến người ta… không nhịn được.

Cảm xúc vừa được kiềm lại của Phó Vân Thừa, lại lập tức bị khơi lên.

“Trước đây mỗi lần em dỗ anh vui, chẳng phải cũng đều dùng cách đó sao…” – anh áp môi vào tai cô thì thầm, giọng khàn khàn đầy ẩn ý, “Tối nay, anh sẽ ở bên em suốt đêm, được không?”

Ánh mắt anh liếc nhìn căn phòng hỗn độn – nơi này đương nhiên không thể ở được nữa.

Anh bế bổng cô lên, bước nhanh về phía phòng dành cho khách.



Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Story Chương 15: Thế giới 1
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...