Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 12: Thế giới 1
63@-
Giang Từ Vãn cắn nhẹ môi dưới, lúc này chẳng buồn để tâm đến anh nữa, bướng bỉnh quay đầu sang một bên. Mái tóc theo động tác nghiêng đi mà rủ xuống, che khuất gương mặt đang mang đầy tâm trạng của cô.
Phó Vân Thừa chau mày, bất lực thở dài một hơi, giọng nói theo bản năng dịu xuống, kiên nhẫn lặp lại:
"Anh nói lại lần nữa – anh chưa từng ngoại tình. Trước đây không có, sau này cũng sẽ không. Cô gái người nước ngoài mà em nói đến, hoàn toàn không hề tồn tại. Em đừng nghe mấy lời đồn vớ vẩn nữa."
Anh thật sự không hiểu vì sao cô cứ mãi bận tâm đến những điều mơ hồ và vô căn cứ như vậy.
Vì những chuyện này mà họ đã cãi vã không biết bao nhiêu lần, đến mức ảnh hưởng cả cuộc sống hằng ngày.
Trong lòng Phó Vân Thừa không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Rốt cuộc thì, không có lửa sao có khói?
Có lẽ là cô đã nghe được điều gì đó từ bên ngoài, hoặc có người cố tình muốn phá hoại mối quan hệ của họ, khiến cô hiểu lầm.
Cũng có thể… là do cô thiếu cảm giác an toàn, sợ mất anh, nên lúc nào cũng lo lắng, suy nghĩ lung tung.
Mà khả năng thứ hai có vẻ đúng hơn.
Nghĩ đến đây, Phó Vân Thừa liền đưa tay ôm cô vào lòng, mặc kệ cô giãy giụa.
"Anh không muốn cãi nhau với em nữa. Em thấy mệt mỏi, anh cũng chẳng dễ chịu gì. Chúng ta đã là vợ chồng, là người thân cận nhất. Dù là tình thân hay tình yêu, chúng ta vẫn là một cặp. Anh hiểu tình cảm em dành cho anh. Em hãy cho anh thêm chút thời gian, để anh học cách đón nhận em, được không?"
Anh nói hết những gì trong lòng, không giấu giếm.
Cô còn trẻ, mới vừa tốt nghiệp đại học, đã kết hôn sớm như vậy, đương nhiên sẽ mong đợi một tình yêu lãng mạn.
Anh là chồng cô, cô mong chờ tình yêu từ anh cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu. Khi không nhận được thì khóc lóc, giận dỗi, cũng chẳng khác gì một đứa trẻ con đang đòi thứ mình muốn – điều đó có thể cảm thông được.
Ngay từ đầu anh đã đẩy cô ra, phớt lờ cảm xúc của cô, như vậy ai mà không đau lòng?
Có lẽ anh nên thử chấp nhận cô, ít nhất cũng phải cố gắng một lần. Nếu cứ mãi lạnh nhạt, quả thật là quá tàn nhẫn với cô rồi.
Hơn nữa… trong lòng anh mơ hồ cũng có một cảm giác rất rõ ràng – anh không muốn cô sau này đem thứ tình cảm đang hướng về anh chuyển sang một người đàn ông khác.
Anh nghĩ… có lẽ anh có thể thử yêu cô.
Nếu sau khi cố gắng rồi mà vẫn không thể, thì lúc ấy hãy nói tiếp.
Lúc này, Giang Từ Vãn cảm thấy mình thật ngốc. Cô hoàn toàn không hiểu vì sao Phó Vân Thừa lại đột nhiên nói ra một tràng những lời tình cảm nghe vô cùng sáo rỗng, thậm chí có phần hơi... lừa tình.
Nghe xong cô còn nổi hết da gà.
Nhưng chỉ một lát sau, cô liền hiểu ra ngay.
Chẳng qua chỉ là chiêu dỗ dành phụ nữ mà đàn ông thường dùng mỗi khi không muốn cãi vã thôi.
Đàn ông lúc thế này không phải đều như vậy sao?
Nhưng mấy lời này thì có ích gì. Nếu thật sự muốn dỗ người ta vui, tặng quà hoặc đưa tiền mới là cách thiết thực nhất.
Nghĩ đến đây, Giang Từ Vãn giả vờ phối hợp, vòng tay ôm lại anh, tỏ ra như thể đã mềm lòng nghe lọt hết mấy lời kia.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, sắc mặt vốn căng thẳng của Phó Vân Thừa cũng dịu xuống nhiều.
“Những lời anh nói, em không tin. Ai biết có phải anh đang nói dối, cố tình dỗ em vui hay không…” Dù là nói vậy, nhưng giọng cô lại giống như đang làm nũng sau khi được dỗ ngọt, “Em muốn quà. Dạo này em còn rất thích nhiều thứ, nhưng lại tốn quá nhiều tiền, em không nỡ mua…”
“Không phải anh đã đưa em thẻ rồi sao? Thích gì thì cứ mua.” Phó Vân Thừa nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Nghĩ một lát, anh cảm thấy dù nói vậy, thì cuối cùng cũng là anh đưa, có lẽ cô dùng vẫn không thấy thoải mái lắm.
Vì vậy, anh lên tiếng:
“Anh sẽ viết cho em một tấm séc. Còn mấy căn biệt thự bên khu Đồng Loan, lần trước em nói thích khung cảnh gần hồ ở đó. Vài hôm nữa anh sẽ bảo luật sư sang tên hết mấy căn đó cho em.”
“Thật không đấy?” Giang Từ Vãn vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Vừa nghe xong, tâm trạng cô lập tức tốt lên hẳn.
Những căn nhà đó đều rất có giá, thậm chí là có tiền cũng chưa chắc mua được. Người sống ở đó đều là dân siêu giàu.
Trước lợi ích lớn như vậy, Giang Từ Vãn nào còn giữ được bộ mặt giận dỗi ban nãy, lập tức gật đầu:
“Được!”
Cô cọ nhẹ lên người anh, giọng ngọt ngào đến mức như chảy mật:
“Em biết anh đối với em rất tốt, sau này em sẽ không cãi nhau với anh nữa. Người em thích nhất chính là anh.”
“Ừ.” Phó Vân Thừa khẽ đáp, khóe môi vô thức cong lên.
Giang Từ Vãn ngẩng đầu nhìn anh, tay vòng ra sau cổ, ra hiệu cho anh cúi xuống.
Phó Vân Thừa nghe theo cúi người xuống, cô liền tranh thủ đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.
“Em rất thích mấy món quà này. Sau này còn được tặng nữa không?” Cô làm nũng.
Sớm biết chỉ cần khóc lóc một chút, chịu thua một chút là có thể được nhiều tiền như vậy, thì cô đã làm từ sớm rồi. Có khi giờ đã thành phú bà mất rồi.
Phó Vân Thừa đúng là dễ bị dụ bằng chiêu này.
Trong lòng Giang Từ Vãn vui đến mức ánh mắt cũng long lanh sáng rỡ.
Phó Vân Thừa nghe cô nói có chút “lòng tham nhỏ”, nhưng lại chẳng cảm thấy gì không ổn. Chỉ là tiền thôi mà, có thể khiến cô vui vẻ thì chẳng còn gì tốt hơn.
“Ừ. Em muốn, anh sẽ đưa. Nhưng sau này phải nghe lời, đừng tùy hứng, cũng không được nói linh tinh nữa.”
“Em biết rồi.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ vô cùng biết điều.
Đôi mắt anh hơi nheo lại, ánh nhìn không tự chủ được mà dừng lại trên đôi môi hồng hồng của cô.
Chưa kịp suy nghĩ, anh đã cúi xuống hôn cô.
Anh ép chặt cô vào lòng, hôn thật sâu.
Hành động đầy bá đạo, không cho cô cơ hội từ chối.
Giang Từ Vãn ngơ người trong chốc lát, rồi cũng nhanh chóng đáp lại, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Cảm nhận được sự phối hợp của cô, nụ hôn của anh càng thêm cuồng nhiệt.
Giang Từ Vãn bắt đầu cảm thấy không thở nổi.
Bình thường thì cô lúc nào cũng đanh đá, cố tình gây sự với anh. Nhưng vào những khoảnh khắc thế này, cô thật sự không dám chọc anh – ví dụ như bây giờ, hoặc là… lúc ở trên giường.
“Đừng hôn nữa…” Cô cố gắng đẩy anh ra, hơi thở gấp gáp, cảm thấy như sắp ngạt thở đến nơi.
Nhưng dáng vẻ mềm mại, yếu ớt lúc này lại khiến Phó Vân Thừa càng không kiềm chế được.
Dù sao thì anh vẫn còn trẻ, sức lực tràn đầy, vừa mới được nếm chút mật ngọt, sao có thể dễ dàng dừng lại?
Tự nhiên phải… nếm cho trọn vẹn.
Chẳng bao lâu sau, ánh đèn trong phòng đã bị ai đó tắt đi.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Giang Từ Vãn cắn nhẹ môi dưới, lúc này chẳng buồn để tâm đến anh nữa, bướng bỉnh quay đầu sang một bên. Mái tóc theo động tác nghiêng đi mà rủ xuống, che khuất gương mặt đang mang đầy tâm trạng của cô.
Phó Vân Thừa chau mày, bất lực thở dài một hơi, giọng nói theo bản năng dịu xuống, kiên nhẫn lặp lại:
"Anh nói lại lần nữa – anh chưa từng ngoại tình. Trước đây không có, sau này cũng sẽ không. Cô gái người nước ngoài mà em nói đến, hoàn toàn không hề tồn tại. Em đừng nghe mấy lời đồn vớ vẩn nữa."
Anh thật sự không hiểu vì sao cô cứ mãi bận tâm đến những điều mơ hồ và vô căn cứ như vậy.
Vì những chuyện này mà họ đã cãi vã không biết bao nhiêu lần, đến mức ảnh hưởng cả cuộc sống hằng ngày.
Trong lòng Phó Vân Thừa không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Rốt cuộc thì, không có lửa sao có khói?
Có lẽ là cô đã nghe được điều gì đó từ bên ngoài, hoặc có người cố tình muốn phá hoại mối quan hệ của họ, khiến cô hiểu lầm.
Cũng có thể… là do cô thiếu cảm giác an toàn, sợ mất anh, nên lúc nào cũng lo lắng, suy nghĩ lung tung.
Mà khả năng thứ hai có vẻ đúng hơn.
Nghĩ đến đây, Phó Vân Thừa liền đưa tay ôm cô vào lòng, mặc kệ cô giãy giụa.
"Anh không muốn cãi nhau với em nữa. Em thấy mệt mỏi, anh cũng chẳng dễ chịu gì. Chúng ta đã là vợ chồng, là người thân cận nhất. Dù là tình thân hay tình yêu, chúng ta vẫn là một cặp. Anh hiểu tình cảm em dành cho anh. Em hãy cho anh thêm chút thời gian, để anh học cách đón nhận em, được không?"
Anh nói hết những gì trong lòng, không giấu giếm.
Cô còn trẻ, mới vừa tốt nghiệp đại học, đã kết hôn sớm như vậy, đương nhiên sẽ mong đợi một tình yêu lãng mạn.
Anh là chồng cô, cô mong chờ tình yêu từ anh cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu. Khi không nhận được thì khóc lóc, giận dỗi, cũng chẳng khác gì một đứa trẻ con đang đòi thứ mình muốn – điều đó có thể cảm thông được.
Ngay từ đầu anh đã đẩy cô ra, phớt lờ cảm xúc của cô, như vậy ai mà không đau lòng?
Có lẽ anh nên thử chấp nhận cô, ít nhất cũng phải cố gắng một lần. Nếu cứ mãi lạnh nhạt, quả thật là quá tàn nhẫn với cô rồi.
Hơn nữa… trong lòng anh mơ hồ cũng có một cảm giác rất rõ ràng – anh không muốn cô sau này đem thứ tình cảm đang hướng về anh chuyển sang một người đàn ông khác.
Anh nghĩ… có lẽ anh có thể thử yêu cô.
Nếu sau khi cố gắng rồi mà vẫn không thể, thì lúc ấy hãy nói tiếp.
Lúc này, Giang Từ Vãn cảm thấy mình thật ngốc. Cô hoàn toàn không hiểu vì sao Phó Vân Thừa lại đột nhiên nói ra một tràng những lời tình cảm nghe vô cùng sáo rỗng, thậm chí có phần hơi... lừa tình.
Nghe xong cô còn nổi hết da gà.
Nhưng chỉ một lát sau, cô liền hiểu ra ngay.
Chẳng qua chỉ là chiêu dỗ dành phụ nữ mà đàn ông thường dùng mỗi khi không muốn cãi vã thôi.
Đàn ông lúc thế này không phải đều như vậy sao?
Nhưng mấy lời này thì có ích gì. Nếu thật sự muốn dỗ người ta vui, tặng quà hoặc đưa tiền mới là cách thiết thực nhất.
Nghĩ đến đây, Giang Từ Vãn giả vờ phối hợp, vòng tay ôm lại anh, tỏ ra như thể đã mềm lòng nghe lọt hết mấy lời kia.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, sắc mặt vốn căng thẳng của Phó Vân Thừa cũng dịu xuống nhiều.
“Những lời anh nói, em không tin. Ai biết có phải anh đang nói dối, cố tình dỗ em vui hay không…” Dù là nói vậy, nhưng giọng cô lại giống như đang làm nũng sau khi được dỗ ngọt, “Em muốn quà. Dạo này em còn rất thích nhiều thứ, nhưng lại tốn quá nhiều tiền, em không nỡ mua…”
“Không phải anh đã đưa em thẻ rồi sao? Thích gì thì cứ mua.” Phó Vân Thừa nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Nghĩ một lát, anh cảm thấy dù nói vậy, thì cuối cùng cũng là anh đưa, có lẽ cô dùng vẫn không thấy thoải mái lắm.
Vì vậy, anh lên tiếng:
“Anh sẽ viết cho em một tấm séc. Còn mấy căn biệt thự bên khu Đồng Loan, lần trước em nói thích khung cảnh gần hồ ở đó. Vài hôm nữa anh sẽ bảo luật sư sang tên hết mấy căn đó cho em.”
“Thật không đấy?” Giang Từ Vãn vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Vừa nghe xong, tâm trạng cô lập tức tốt lên hẳn.
Những căn nhà đó đều rất có giá, thậm chí là có tiền cũng chưa chắc mua được. Người sống ở đó đều là dân siêu giàu.
Trước lợi ích lớn như vậy, Giang Từ Vãn nào còn giữ được bộ mặt giận dỗi ban nãy, lập tức gật đầu:
“Được!”
Cô cọ nhẹ lên người anh, giọng ngọt ngào đến mức như chảy mật:
“Em biết anh đối với em rất tốt, sau này em sẽ không cãi nhau với anh nữa. Người em thích nhất chính là anh.”
“Ừ.” Phó Vân Thừa khẽ đáp, khóe môi vô thức cong lên.
Giang Từ Vãn ngẩng đầu nhìn anh, tay vòng ra sau cổ, ra hiệu cho anh cúi xuống.
Phó Vân Thừa nghe theo cúi người xuống, cô liền tranh thủ đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.
“Em rất thích mấy món quà này. Sau này còn được tặng nữa không?” Cô làm nũng.
Sớm biết chỉ cần khóc lóc một chút, chịu thua một chút là có thể được nhiều tiền như vậy, thì cô đã làm từ sớm rồi. Có khi giờ đã thành phú bà mất rồi.
Phó Vân Thừa đúng là dễ bị dụ bằng chiêu này.
Trong lòng Giang Từ Vãn vui đến mức ánh mắt cũng long lanh sáng rỡ.
Phó Vân Thừa nghe cô nói có chút “lòng tham nhỏ”, nhưng lại chẳng cảm thấy gì không ổn. Chỉ là tiền thôi mà, có thể khiến cô vui vẻ thì chẳng còn gì tốt hơn.
“Ừ. Em muốn, anh sẽ đưa. Nhưng sau này phải nghe lời, đừng tùy hứng, cũng không được nói linh tinh nữa.”
“Em biết rồi.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ vô cùng biết điều.
Đôi mắt anh hơi nheo lại, ánh nhìn không tự chủ được mà dừng lại trên đôi môi hồng hồng của cô.
Chưa kịp suy nghĩ, anh đã cúi xuống hôn cô.
Anh ép chặt cô vào lòng, hôn thật sâu.
Hành động đầy bá đạo, không cho cô cơ hội từ chối.
Giang Từ Vãn ngơ người trong chốc lát, rồi cũng nhanh chóng đáp lại, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Cảm nhận được sự phối hợp của cô, nụ hôn của anh càng thêm cuồng nhiệt.
Giang Từ Vãn bắt đầu cảm thấy không thở nổi.
Bình thường thì cô lúc nào cũng đanh đá, cố tình gây sự với anh. Nhưng vào những khoảnh khắc thế này, cô thật sự không dám chọc anh – ví dụ như bây giờ, hoặc là… lúc ở trên giường.
“Đừng hôn nữa…” Cô cố gắng đẩy anh ra, hơi thở gấp gáp, cảm thấy như sắp ngạt thở đến nơi.
Nhưng dáng vẻ mềm mại, yếu ớt lúc này lại khiến Phó Vân Thừa càng không kiềm chế được.
Dù sao thì anh vẫn còn trẻ, sức lực tràn đầy, vừa mới được nếm chút mật ngọt, sao có thể dễ dàng dừng lại?
Tự nhiên phải… nếm cho trọn vẹn.
Chẳng bao lâu sau, ánh đèn trong phòng đã bị ai đó tắt đi.
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 12: Thế giới 1
10.0/10 từ 48 lượt.