Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế
C56: Hoài niệm
Một đêm trôi qua thật mau, khi ánh bình minh đầu tiên phản chiếu lên cửa kính căn nhà bình minh, Bạch Thuần cũng thức dậy. Cậu vốn không tính là ngủ chỉ là nhắm mắt tu luyện trong tiềm thức, cơ thể vẫn tỉnh táo nên mới nói là ngủ như không ngủ.
Cậu tỉnh dậy trước mọi người mà bước đi nhẹ nhàng ra ngoài cửa. Ánh lửa cam dịu nhẹ vẫn cứ cháy lên ngăn cản sự lạnh giá bên ngoài, Bạch Thuần đi ra cửa chính không gây tiếng động mà mở cửa, cơn gió lạnh lẽo chứa đựng sương sớm tràn vào trong nhà, thôi bay làn tóc hơi dài của Bạch Thuần.
Cơn gió rét lạnh kia làm Phượng Bạch hơi lạnh nên chui vào trong áo Nam Trường Tư mà tìm kiếm hơi ấm. Hôm qua Bạch Thuần đem Phượng Bạch ra ngoài trước ánh mắt như muốn mở to hết mức của Tiểu Hoa. Tiểu Hoa khi thấy Bạch Thuần đem ra một con gà bé tí tẹo từ trong không gian liền nghĩ chả lẽ cậu ấy muốn làm thịt gà cho bọn họ ăn sao, nhưng nhỏ thế ai ăn ai nhịn.
Bạch Thuần cũng không để ý lắm tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tiểu Hoa nhìn vào Phượng Bạch, cậu ném nó cho Nam Trường Tư. Truyện Mỹ Thực
“Anh tạo ra lửa cho nó ăn đi.”
Phượng hoàng sơ sinh chỉ có thể ăn thức ăn từ lửa vĩnh hằng của phượng hoàng mẹ, nhưng ở đây cậu đào đâu ra ngọn lửa vĩnh hằng đó cơ chứ. Nên vì vậy chỉ có thể uất ức cho nó ăn hoả lam của Nam Trường Tư vậy.
Phượng Bạch bị ném về phía Nam Trường Tư, nó hốt hoảng vẫy vẫy đôi cánh ngắn còn trụi lông của mình hòng tránh bị rớt xuống đất như bản năng. Một bàn tay vững vàng bắt lấy nó, thả nó xuống chỗ gần mình. Phượng Bạch nhìn người đỡ lấy nó mà chíp chíp um sùm như lời cảm ơn vậy. Nam Trường Tư nhẻm miệng cười trước hành vi ngu ngốc của Phượng Bạch mà tạo ra một quả lam cầu to bằng 2 nắm đấm người trưởng thành.
Tay kia cầm Phượng Bạch lên đưa nó lại gần lam cầu. Tiểu Hoa nhìn thấy cảnh này liền biết chuẩn bị có thịt gà ăn rồi. Nước miếng của cô như muốn trào ra khỏi miệng, Phương Khả nhìn ái nhân của mình mà cạn lời, Tiểu Hoa từ lúc tận thế đến giờ chưa được nếm mùi thịt gà nên bây giờ làm cô cảm thấy rất có tâm trạng vui mừng.
Những suy nghĩ muốn ăn thịt gà của Tiểu Hoa đều tan thành mây khói khi thấy con gà kia bị đưa vào trong ngọn lửa nhưng không bị cháy như cô tưởng tượng, con gà trên tay Nam Trường Tư bỗng dưng há miệng ra, ngọn lửa trên tay của Nam Trường Tư cũng bỗng nhiên bị hút vào trong miệng của gà nhỏ kia.
Tiểu Hoa đờ đẫn nhìn một màn ảo thuật kia mà không kịp phản ứng. Sau đó cô dùng hai tay dụi dụi mắt, nhìn lại thì vẫn thấy con gà kia vẫn còn nguyên không mất một miếng thịt.
Tiểu Hoa hứng thú hỏi Nam Trường Tư đây là thứ vì vậy.
“Này là động vật biến dị tôi thu phục được.”
Nam Trường Tư kiệm lời nhưng không phải không có phép lịch sự mà bỏ qua câu hỏi của người khác. Che dấu thân phận của Phượng Bạch bằng cách kêu đây là động vật biến dị. Chứng kiến một màn ăn lửa kia của Phượng Bạch có thể khiến cho người khác phải tin sái cổ ngay.
Sau đó là một trận trầm mặc, biết ba người Nam Trường Tư, Phương Khả, Bạch Thuần hay kiệm lời nên Tiểu Hoa cũng không làm phiền họ mà ôm ôm Phương Khả.
Một buổi tối nhẹ nhàng trôi qua như vậy đó. Giờ đây bên ngoài biệt thự là khung cảnh hoang tàn của hoang mạc, lãnh lẹo và cô quạnh. Bạch Thuần nhìn khung cảnh này mà hơi lâm vào trầm tư. Cậu nhìn nơi này làm cho cậu nhớ lại trận chiến ma tông với các tông phái năm xưa.
Máu chảy thành sông, lòng người oán than. Những người vô tội bị huyết tẩy bởi bọn ma tông để làm trận pháp cổ cưa. Bạch Thuần cũng không rõ về trận pháp này, nhưng nghe sư phụ nói rằng trận pháp này dùng máu làm chất dẫn, đưa cả đại lục Nam Sơn tiệt diệt, còn bọn ma tông thì không, trận pháp này lại có tác dụng giúp bọn chúng đạt được cảnh giới cao nhất là siêu thoát.
Sư phụ Bạch Thuần nói rằng cấm thuật này vốn đã bị hủy từ hàng ngàn năm trước, nhưng bây giờ làm sao nó lại xuất hiện được.
Bên phía ma tông, bọn chúng đông đảo và cảnh giới cao cường. Các môn phái của đại lục Nam Sơn đều phải toàn lực huy động người chống lại ma tông, hòng ngăn cản bọn chúng. Bạch Thuần lúc này chỉ là một thiếu niên 20 tuổi, cảnh giới cũng mới nguyên anh, nếu so với người bình thường thì tính là thiên tài. Nhưng so với lũ ma tông biến thái kia cũng chả là cái hẹo gì.
Ma tông là một môn phái đã lui về ở ẩn từ lâu, hơn trăm năm không nghe tung tích. Giờ đây xuất thế lại gây ra một trận mưa tanh gió lạnh thế này, khiến cho lòng người oán giận.
Sư phụ Bạch Thuần cũng phải tham gia trận chiến áp chế ma tông. Cuộc chiến đã phải diễn ra rất lâu, hơn đến chục năm, các môn phái cùng nhau tấn công ma tông nhưng bọn chúng quá giảo hoạt nên không thể tiêu diệt được.
Trong những năm này, Bạch Thuần đã phải chứng kiến muôn vàn cảnh khổ khác nhau, từ việc dân chúng lầm than bởi những tội ác do ma tông gây ra, nhưng nơi bọn chúng đi qua cỏ cây không mọc nổi, san bằng cả khu vực, biến chúng thành một nơi hoang tàn, u ám hơn khung cảnh hiện tại trước mặt Bạch Thuần nhiều.
Những ký ức cũ ở kiếp trước cứ ùa vào đầu Bạch Thuần làm cậu hoài niệm vô cùng, đặc biệt là cậu vô cùng nhớ sư phụ mình.
“Sư phụ, con rất nhớ người, không biết bây giờ người đang ở đâu.”
Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế