Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai

Chương 8: Khởi đầu mới

30@-

Sau khi ăn uống no nê, hai mẹ con bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Ông bà ta có câu: “Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm.” Một ngôi nhà ngăn nắp chẳng những khiến lòng người nhẹ nhõm, mà còn gieo vào đời sống một chút bình yên và hi vọng.


Ở cái thời mà gạch còn chưa phổ biến, hầu hết tường nhà đều được dựng bằng đất hoặc gỗ, thì chỉ riêng nhà bọn họ là xây bằng gạch. Công lao này đều nhờ vào cha của Giang Đan Hà – người đã mất từ lâu. Trước kia, nhà họ Giang vốn là phú hộ lớn nhất trong vùng. Thế nhưng, khi thời thế đổi thay, họ bị tiểu nhân hãm hại, gia sản bị tịch thu. Cuối cùng, với số tiền ít ỏi còn lại, cả nhà đành mang theo đến thôn Đào Hoa, dồn hết để mua đất, dựng nhà, coi như giữ lại chút gốc rễ cuối cùng.


Tiểu Quả dắt Tiểu Tráng đi một vòng quanh. Hôm nàng xuyên đến, trời đã sẩm tối, vội vàng lo bữa ăn rồi nghỉ ngơi, chẳng kịp quan sát kỹ. Giờ đây thong thả bước chân trong sân, nàng mới thực sự nhìn rõ diện mạo ngôi nhà.


Ngôi nhà có ba gian chính, đều quay mặt về hướng nam. Gian giữa là phòng ăn. Phòng phía đông từng là nơi ở của mẹ chồng trước khi qua đời, còn phòng phía tây là buồng của Tiểu Quả. Nhà bếp nằm cách phòng mẹ chồng chừng ba thước. Sân trước khá rộng, còn có một khoảnh đất nhỏ có thể trồng trọt. Nhưng vì bỏ hoang đã lâu, đất đai khô cằn nứt nẻ. Giữa sân có một cái giếng, đây là chỗ Tiểu Quả thích nhất. Nghe nói giếng này do chính tay Giang Đan Hà đào, chỉ vì thương mẹ ngày ngày phải lặn lội đi nửa làng để gánh nước.


Khảo sát xong nhà cửa, Tiểu Quả cùng con trai bắt tay vào dọn dẹp. Đầu tiên, họ mang hết đồ đạc ra ngoài phơi nắng. Đồ gỗ lâu ngày không được chăm sóc nên ám mùi ẩm mốc, chăn nệm cũng bốc mùi khó chịu.


Nhà có giếng nên nước dùng chẳng thiếu. Tiểu Quả không cần dè sẻn, bảo Tiểu Tráng đi lấy bàn chải. Trong lúc thằng bé chạy đi, nàng tranh thủ dùng nhẫn lấy một ít nước rửa chén từ nhà bếp kia, định thay cho bột giặt vì trong nhà chẳng còn loại tẩy rửa nào.



Tiểu Tráng nhanh nhẹn chạy ra, bàn chải cầm chắc trong tay. Tiểu Quả cũng vừa lấy đồ trong nhẫn ra xong. Thằng bé ngoan ngoãn chìa bàn chải cho mẹ, giọng lanh lảnh:


“Mẹ ơi, mẹ có cần con giúp gì nữa không?”


Ban đầu Tiểu Quả định bảo không cần, nhưng thấy đôi mắt con sáng lấp lánh, đầy mong chờ, nàng lại không nỡ từ chối. Sau một thoáng nghĩ ngợi, nàng khẽ cười:


“Vậy con giúp mẹ mang một cái chậu giặt và cây gậy đập quần áo ra nhé.”


Nghe vậy, Tiểu Tráng hớn hở gật đầu, chạy lon ton vào nhà. Trong lúc đó, Tiểu Quả múc hai gàu nước giếng. Thằng bé trở ra với chiếc chậu lớn, nàng nhanh tay đổ nước vào. Thau to, nên nàng quay lại phòng lấy thêm quần áo: một ít trong tủ, cùng mấy bộ hôm qua hai mẹ con đã mặc.


Bước ra sân, Tiểu Quả bắt gặp cảnh Tiểu Tráng đã bày sẵn một chiếc ghế con, đứng bên cạnh với vẻ mặt hí hửng như chờ được khen. Nhìn dáng vẻ ngây ngô ấy, nàng không nhịn được bật cười.


“Mẹ?” — Tiểu Tráng ngước mắt, ngạc nhiên không hiểu sao mẹ lại cười. Từ hôm qua, mẹ như biến thành một người khác. Trước kia, mẹ thường cau mày thở dài, lúc nào cũng lo âu. Nó chỉ mong mẹ có thể mãi cười tươi như bây giờ.



“Tiểu Tráng của mẹ thật giỏi, còn biết kê ghế giúp mẹ nữa, mẹ vui lắm.”


Được khen, mặt thằng bé đỏ bừng. Nó lí nhí:


“Chuyện nhỏ thôi ạ. Con còn muốn giúp mẹ nhiều việc nữa. Sau này con lớn, con sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho mẹ!”


Nghe vậy, lòng Tiểu Quả dâng lên một niềm ấm áp khó tả. Nàng mỉm cười:


“Vậy mẹ chờ con lớn nhé.”


“Vâng! Con sẽ lớn thật nhanh!” — Tiểu Tráng hăng hái hứa.


Tiểu Quả ngồi xuống ghế, bắt đầu giặt giũ. Tiểu Tráng ngồi nhìn chăm chú, rồi đột nhiên chạy vụt vào bếp. Nàng cũng không hỏi, tiếp tục công việc. Một lát sau, nó mang thêm một cái ghế con, ngồi ngay phía sau, rồi dùng đôi bàn tay bé nhỏ xoa bóp lưng cho mẹ.



Tiểu Quả quay lại, vừa ngạc nhiên vừa cảm động:


“Đứa nhỏ này… thật hiểu chuyện quá.”


Tiểu Tráng cặm cụi mát-xa, khuôn mặt nghiêm túc như đang làm một việc hệ trọng.


Có con bên cạnh, Tiểu Quả thấy công việc nhẹ nhõm hẳn. Nàng nhanh chóng giặt xong quần áo, rồi tháo vỏ chăn, trải giường đem giặt sạch sẽ. Bàn ghế trong nhà cũng lần lượt được lau rửa. Tháng Năm, tiết trời ấm áp, nắng chan hòa, gió thổi nhè nhẹ. Quần áo, chăn màn chỉ cần phơi đến chiều là khô ráo.


“Mẹ giỏi quá!” — Tiểu Tráng nhìn dãy dây phơi treo đầy quần áo, mắt sáng rỡ.


Tiểu Quả vươn vai, khẽ cười:


“Tất nhiên rồi. Có con giúp, còn được con xoa bóp nữa, mẹ chẳng thấy mệt chút nào.”


Nói thế không chỉ để làm con vui, mà thực lòng nàng cũng thấy hôm nay mình chẳng hề mệt mỏi.



Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Story Chương 8: Khởi đầu mới
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...