Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 42: Làm tóp mỡ
35@-
Tiểu Quả giục Tiểu Tráng dắt lừa ra bên cạnh cho ăn cỏ, còn nàng thì dồn hết sức mình chặt cây. Đây là lần đầu tiên nàng đốn gỗ, vì chưa quen tay nên khá vất vả. Nhưng sau vài lần thử, dần dần nàng cũng nắm được cách làm, động tác trở nên thuần thục hơn hẳn. Chẳng bao lâu sau, số cây cần chặt đã đủ. Lo sợ chưa chắc đã dùng hết, Tiểu Quả còn cẩn thận chặt thêm hơn chục cái để dự phòng. Sau đó, nàng gom hết lại, dùng dây buộc thành từng bó, rồi gọi Tiểu Tráng đánh lừa tới. Hai mẹ con chất hết gỗ lên xe, rồi thong thả trở về nhà.
Trên đường về, Tiểu Quả đã tính sẵn: chiều nay phải dựng hàng rào cho xong, ngày mai thì nàng không có thời gian. Nàng còn phải chuẩn bị nguyên liệu làm mì khoai tây.
Xe vừa về đến sân, Tiểu Quả nhanh chóng dỡ gỗ xuống. Nàng lấy xẻng, từ góc tường bắt đầu đào một đường rãnh vòng cung, đào mãi cho tới gần nhà xí mới dừng. Rãnh khá sâu. Tiểu Tráng đi theo ngay phía sau, vừa đi vừa cắm từng cành cây vào rãnh. Đợi nàng lấp đất lại, hai mẹ con hợp sức, chẳng mấy chốc đã dựng xong một đoạn hàng rào.
Những cành cây cao tới ngang đùi Tiểu Quả. Nàng dễ dàng bước qua, còn Tiểu Tráng phải kiễng chân mới nhìn được sang bên kia. Với chiều cao thế này, gà vịt trong nhà chắc chắn không thể thoát ra ngoài. Tiểu Tráng còn đặt thêm một cái rổ vào góc, lót ít rơm bên dưới, vậy là một ổ đẻ trứng đã hoàn thành. Bên trong chỗ trống rộng rãi, đủ để gà vịt cùng vào đẻ một lúc. Tối đến, dù chúng chen chúc vào chung, vẫn còn thừa chỗ để ngủ.
Tiểu Tráng lấy một cái chậu to dự phòng làm máng nước, còn Tiểu Quả thì gom ít cỏ non ném vào bên trong, rồi lần lượt chuyển từng con gà, vịt sang “ngôi nhà mới” của chúng.
Xong xuôi, nàng lại bắt tay chuẩn bị rán mỡ lợn. Cũng vừa vặn sắp tới giờ cơm chiều.
Tiểu Quả nhanh nhẹn cắt mỡ thành từng khúc nhỏ, cho vào nồi lớn, đổ nước vào đun sôi để chần qua. Sau đó, nàng thay nước mới, lại bỏ phần mỡ đã chần vào nấu tiếp, để lửa lớn. Chờ nước cạn sạch, mỡ sẽ bắt đầu ra dầu. Lúc này, nàng thả vào mấy cánh hoa hồi và ít muối, để tạo hương thơm. Sau đó, nàng lấy bớt củi ra khỏi lò để giữ cho lửa liu riu.
Mỡ lợn khi chiên lên mùi thơm lan tỏa, Tiểu Tráng cứ quẩn quanh trong bếp không rời, miệng liên tục hỏi mẹ đây là món gì, ăn thế nào, nhóm lửa ra sao.
Tiểu Quả biết thừa là bé con thèm, liền dỗ:
“Còn phải chờ một lúc nữa cơ. Con ra ngoài chơi đi, lát nữa xong mẹ gọi.”
Đợi thấy Tiểu Tráng bận rộn cho bò ăn, nàng lập tức xoay người, dùng nhẫn không gian lấy ra một cái móng giò từ tủ lạnh. Móng giò này đủ để nấu một nồi hầm hai người ăn. Lát nữa nàng sẽ xào thêm một đĩa rau với mỡ heo, ăn kèm cơm nóng.
Xác định xong thực đơn, Tiểu Quả đem móng giò thui qua lửa cho cháy sạch lông, rửa sạch, chặt khúc nhỏ, bỏ vào nồi đất. Nàng thêm nước và gia vị, rồi đặt lên bếp hầm liu riu. Lúc này, mỡ heo trong nồi cũng đã ra hết. Tiểu Quả vớt tóp mỡ ra, đổ dầu vào hũ sành, rắc thêm muối để giữ được lâu hơn. Sau đó, nàng lấy một ít tóp mỡ bỏ ra bát, gọi Tiểu Tráng vào ăn.
Nghe tiếng mẹ, Tiểu Tráng liền vất cả nắm cỏ trong tay, chạy vụt vào bếp. Thực ra cậu đã thèm vào từ lâu, chỉ là cố nhịn. Mùi thơm này thật sự không cưỡng nổi. Tiểu Quả lấy một cái bát sạch, đựng đầy tóp mỡ giòn rụm, rồi vào phòng lấy thêm hai lượng bạc, tiện thể xách bát đó mang sang nhà Dương thị.
Lúc ấy trời đã sẩm tối, chẳng ai để ý. Nàng gõ cửa, một lát sau, cửa hé mở.
“Vào nhanh đi.”
“Tiểu Tráng còn đang chờ ở nhà. Ta chỉ mang chút tóp mỡ sang cho tỷ thôi.”
Nghe vậy, Dương thị cúi nhìn bát trong tay nàng, không kìm được kêu lên:
“Ôi chao, hóa ra mùi thơm lan khắp xóm là từ đây!”
Tiểu Quả cười:
“Tỷ chưa ăn cơm đúng không? Mau mang vào ăn đi.”
Nói xong, nàng đưa bát cho Dương thị, rồi quay người đi ngay. Đây chính là chiếc bát mà lần trước Dương thị dùng để mang đồ ăn sang cho hai mẹ con nàng. Giờ cũng là dịp để nàng trả lại.
Dương thị còn gọi với theo, nhưng Tiểu Quả chẳng ngoái đầu, chạy thẳng về nhà.
Nàng đành bưng bát vào. Vừa đặt xuống, dưới ánh lửa, Dương thị liếc thấy trong tóp mỡ lóe lên ánh bạc. Cẩn thận nhìn kỹ, đúng là một đồng bạc! Nàng sửng sốt:
Lúc nãy do ngoài sân tối quá nên nàng không nhận ra, giờ mới thấy rõ. Nàng thở dài:
“Nha đầu này… sao lại không để dành cho mình chứ?”
Tiếng động khiến bà cụ Dương trong buồng bước ra, tò mò hỏi:
“Có chuyện gì thế, con dâu?”
Dương thị kể lại đầu đuôi. Bà cụ nghe xong thì xúc động nói:
“Đứa nhỏ này thật là chu đáo. Ơn nghĩa này phải trả sao cho hết!.”
“Đúng vậy.” Dương thị và mẹ chồng đồng loạt tấm tắc khen ngợi.
Về phần Tiểu Quả, vừa chạy về tới nơi thì cơm cũng đã chín, chỉ cần xào thêm rau. Nàng múc một muỗng mỡ heo, đổ vào chảo. Dầu nóng, rau xanh được thả vào đảo nhanh tay. Khi rau vừa chín mềm, nàng rắc ít tóp mỡ cùng muối, hương thơm ngào ngạt.
Cơm tối đã sẵn sàng.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tiểu Quả giục Tiểu Tráng dắt lừa ra bên cạnh cho ăn cỏ, còn nàng thì dồn hết sức mình chặt cây. Đây là lần đầu tiên nàng đốn gỗ, vì chưa quen tay nên khá vất vả. Nhưng sau vài lần thử, dần dần nàng cũng nắm được cách làm, động tác trở nên thuần thục hơn hẳn. Chẳng bao lâu sau, số cây cần chặt đã đủ. Lo sợ chưa chắc đã dùng hết, Tiểu Quả còn cẩn thận chặt thêm hơn chục cái để dự phòng. Sau đó, nàng gom hết lại, dùng dây buộc thành từng bó, rồi gọi Tiểu Tráng đánh lừa tới. Hai mẹ con chất hết gỗ lên xe, rồi thong thả trở về nhà.
Trên đường về, Tiểu Quả đã tính sẵn: chiều nay phải dựng hàng rào cho xong, ngày mai thì nàng không có thời gian. Nàng còn phải chuẩn bị nguyên liệu làm mì khoai tây.
Xe vừa về đến sân, Tiểu Quả nhanh chóng dỡ gỗ xuống. Nàng lấy xẻng, từ góc tường bắt đầu đào một đường rãnh vòng cung, đào mãi cho tới gần nhà xí mới dừng. Rãnh khá sâu. Tiểu Tráng đi theo ngay phía sau, vừa đi vừa cắm từng cành cây vào rãnh. Đợi nàng lấp đất lại, hai mẹ con hợp sức, chẳng mấy chốc đã dựng xong một đoạn hàng rào.
Những cành cây cao tới ngang đùi Tiểu Quả. Nàng dễ dàng bước qua, còn Tiểu Tráng phải kiễng chân mới nhìn được sang bên kia. Với chiều cao thế này, gà vịt trong nhà chắc chắn không thể thoát ra ngoài. Tiểu Tráng còn đặt thêm một cái rổ vào góc, lót ít rơm bên dưới, vậy là một ổ đẻ trứng đã hoàn thành. Bên trong chỗ trống rộng rãi, đủ để gà vịt cùng vào đẻ một lúc. Tối đến, dù chúng chen chúc vào chung, vẫn còn thừa chỗ để ngủ.
Tiểu Tráng lấy một cái chậu to dự phòng làm máng nước, còn Tiểu Quả thì gom ít cỏ non ném vào bên trong, rồi lần lượt chuyển từng con gà, vịt sang “ngôi nhà mới” của chúng.
Xong xuôi, nàng lại bắt tay chuẩn bị rán mỡ lợn. Cũng vừa vặn sắp tới giờ cơm chiều.
Tiểu Quả nhanh nhẹn cắt mỡ thành từng khúc nhỏ, cho vào nồi lớn, đổ nước vào đun sôi để chần qua. Sau đó, nàng thay nước mới, lại bỏ phần mỡ đã chần vào nấu tiếp, để lửa lớn. Chờ nước cạn sạch, mỡ sẽ bắt đầu ra dầu. Lúc này, nàng thả vào mấy cánh hoa hồi và ít muối, để tạo hương thơm. Sau đó, nàng lấy bớt củi ra khỏi lò để giữ cho lửa liu riu.
Mỡ lợn khi chiên lên mùi thơm lan tỏa, Tiểu Tráng cứ quẩn quanh trong bếp không rời, miệng liên tục hỏi mẹ đây là món gì, ăn thế nào, nhóm lửa ra sao.
Tiểu Quả biết thừa là bé con thèm, liền dỗ:
“Còn phải chờ một lúc nữa cơ. Con ra ngoài chơi đi, lát nữa xong mẹ gọi.”
Đợi thấy Tiểu Tráng bận rộn cho bò ăn, nàng lập tức xoay người, dùng nhẫn không gian lấy ra một cái móng giò từ tủ lạnh. Móng giò này đủ để nấu một nồi hầm hai người ăn. Lát nữa nàng sẽ xào thêm một đĩa rau với mỡ heo, ăn kèm cơm nóng.
Xác định xong thực đơn, Tiểu Quả đem móng giò thui qua lửa cho cháy sạch lông, rửa sạch, chặt khúc nhỏ, bỏ vào nồi đất. Nàng thêm nước và gia vị, rồi đặt lên bếp hầm liu riu. Lúc này, mỡ heo trong nồi cũng đã ra hết. Tiểu Quả vớt tóp mỡ ra, đổ dầu vào hũ sành, rắc thêm muối để giữ được lâu hơn. Sau đó, nàng lấy một ít tóp mỡ bỏ ra bát, gọi Tiểu Tráng vào ăn.
Nghe tiếng mẹ, Tiểu Tráng liền vất cả nắm cỏ trong tay, chạy vụt vào bếp. Thực ra cậu đã thèm vào từ lâu, chỉ là cố nhịn. Mùi thơm này thật sự không cưỡng nổi. Tiểu Quả lấy một cái bát sạch, đựng đầy tóp mỡ giòn rụm, rồi vào phòng lấy thêm hai lượng bạc, tiện thể xách bát đó mang sang nhà Dương thị.
Lúc ấy trời đã sẩm tối, chẳng ai để ý. Nàng gõ cửa, một lát sau, cửa hé mở.
“Vào nhanh đi.”
“Tiểu Tráng còn đang chờ ở nhà. Ta chỉ mang chút tóp mỡ sang cho tỷ thôi.”
Nghe vậy, Dương thị cúi nhìn bát trong tay nàng, không kìm được kêu lên:
“Ôi chao, hóa ra mùi thơm lan khắp xóm là từ đây!”
Tiểu Quả cười:
“Tỷ chưa ăn cơm đúng không? Mau mang vào ăn đi.”
Nói xong, nàng đưa bát cho Dương thị, rồi quay người đi ngay. Đây chính là chiếc bát mà lần trước Dương thị dùng để mang đồ ăn sang cho hai mẹ con nàng. Giờ cũng là dịp để nàng trả lại.
Dương thị còn gọi với theo, nhưng Tiểu Quả chẳng ngoái đầu, chạy thẳng về nhà.
Nàng đành bưng bát vào. Vừa đặt xuống, dưới ánh lửa, Dương thị liếc thấy trong tóp mỡ lóe lên ánh bạc. Cẩn thận nhìn kỹ, đúng là một đồng bạc! Nàng sửng sốt:
Lúc nãy do ngoài sân tối quá nên nàng không nhận ra, giờ mới thấy rõ. Nàng thở dài:
“Nha đầu này… sao lại không để dành cho mình chứ?”
Tiếng động khiến bà cụ Dương trong buồng bước ra, tò mò hỏi:
“Có chuyện gì thế, con dâu?”
Dương thị kể lại đầu đuôi. Bà cụ nghe xong thì xúc động nói:
“Đứa nhỏ này thật là chu đáo. Ơn nghĩa này phải trả sao cho hết!.”
“Đúng vậy.” Dương thị và mẹ chồng đồng loạt tấm tắc khen ngợi.
Về phần Tiểu Quả, vừa chạy về tới nơi thì cơm cũng đã chín, chỉ cần xào thêm rau. Nàng múc một muỗng mỡ heo, đổ vào chảo. Dầu nóng, rau xanh được thả vào đảo nhanh tay. Khi rau vừa chín mềm, nàng rắc ít tóp mỡ cùng muối, hương thơm ngào ngạt.
Cơm tối đã sẵn sàng.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 42: Làm tóp mỡ
10.0/10 từ 39 lượt.