Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai

Chương 40: Đi mua sắm (2)

47@-

“Cắt cho ta hai thước loại này.” – Tiểu Quả chỉ vào tấm vải trắng kẻ sọc xanh.


Người phụ nữ vui vẻ dặn người cắt vải. Thấy từ nãy đến giờ Tiểu Quả chỉ mua vải may cho trẻ nhỏ, bà không nhịn được mà gợi ý:


“Bên ta có vải hoa cũng rất đẹp, cô có muốn xem thử không?”


Dù sao cũng đang chờ cắt vải, Tiểu Quả nghĩ xem một chút cũng không sao, bèn gật đầu:


“Được, dẫn ta đi xem.”


Người phụ nữ đưa nàng đến quầy, chỉ vào mấy cây vải treo phía trên:


“Đây là loạt vải nhuộm mới từ xưởng đưa tới, màu sắc rực rỡ, hoa văn tươi tắn, sợi cũng tốt, dệt chắc, không dễ xổ chỉ.”


Tiểu Quả nhìn mà mê mẩn. Nghĩ lại trong tủ của mình chẳng có mấy bộ, hơn nữa đều đã cũ, nàng quyết định cũng nên may thêm vài bộ cho bản thân. Nàng gật đầu, chọn hai mẫu vải, mỗi mẫu năm thước.



Khi rời tiệm, cái giỏ đã đầy gần một nửa. Nhìn lại, trong lòng nàng hơi chột dạ - vẫn còn nhiều thứ cần mua, sao mới mua có ngần ấy mà giỏ đã nặng trĩu thế này?


Không chần chừ thêm, Tiểu Quả ghé cửa hàng bán hạt giống mua ít hạt rau, rồi đến sạp thịt heo.


“Thịt heo bao nhiêu tiền một cân?” nàng hỏi.


“Thịt nạc năm văn một cân, thịt vai bảy văn một cân. Xương heo năm văn một cân, mỡ heo hai văn một cân.”


“Vậy lấy cho ta nửa con thịt nạc, thêm hai miếng vai, ba cái móng, năm cân xương và mười cân mỡ.” – Tiểu Quả gọi đủ loại.


Lão hàng thịt thoăn thoắt cắt thịt. Trong lúc chờ, nàng liếc xuống gầm thớt, thấy một chậu lòng heo bỏ lăn lóc, mắt nàng sáng lên:


“Thứ này bao nhiêu một cân?”


“Cái đó bán làm gì, hôi rình, ta sắp quăng đi đây.” — Người bán thịt nhăn mặt ghét bỏ.


Nghe thế, Tiểu Quả mừng thầm. Thời này chưa có kỹ thuật rửa sạch nội tạng, dù có tráng nước bao nhiêu lần cũng không hết mùi, chẳng ai chịu mua. Nhưng với nàng, đây chính là của ngon giá rẻ.



“Vậy bán cho ta đi?”


Người kia nhìn nàng như thể người điên:


“Cô muốn thì cứ lấy.”


Đúng lúc ấy, thịt nàng gọi cũng cắt xong. Lão hàng thịt giúp nàng gói ghém, chất vào giỏ. Tiểu Quả trước tiên trút bớt đồ khô ra, rồi mới xếp thịt cùng lòng heo vào, phía trên lại đặt đồ vải vóc, sách vở, để tránh bẩn.


Tiếp tục đi dọc hàng quán, nàng mua thêm vài đôi giày, lại ghé tiệm lương thực lấy một bao gạo lớn với một bao mì. Đến đây coi như đã sắm sửa xong gần hết.


Ra gần cổng chợ, nàng bắt gặp có người bán gia cầm sống, lập tức quyết định mua thêm vài con. Trong nhà mà có gà vịt, vừa có thịt, vừa có trứng ăn hằng ngày thì còn gì bằng. Thế là nàng chọn năm con gà, hai con vịt.


Khi rời khỏi chợ, không chỉ giỏ nặng trĩu, mà tay nàng còn xách lủng lẳng cả gà vịt bị buộc chân, thêm một cái lồng cỏ lớn mà nàng nhờ người bán bện cho, định mang về làm ổ để gà vịt đẻ trứng.


Tiểu Quả vừa đi vừa cười, hướng về xe lừa. Vốn nàng còn muốn mua thêm ít đồ ăn, nhưng nhìn lại thấy không cách nào chở hết, ngay cả có xe lừa e rằng cũng khó kéo về nổi. Nàng đành thôi, hẹn lần sau mua tiếp. Vừa đi vừa khe khẽ ngân nga một khúc hát, lòng đầy khoan khoái.


Trên đường về, tiếng hát vẫn theo nàng vang vang, như thể nàng đã quên khuấy mất cái không gian kia.



Giờ này chẳng ai lang thang ngoài đường, hầu hết đều đang bận nấu cơm trong nhà. Tiểu Quả vui vẻ đánh xe thẳng về sân nhà mình. Vừa mở cửa, liền thấy Tráng Tráng cùng hai con bê đang tắm nắng trong sân.


Nghe thấy tiếng động, Trang Trang quay đầu lại, reo to:


“Mẹ ơi!”


Thằng bé lao ra như tên bắn, nhào vào lòng nàng. Tiểu Quả ôm chặt lấy con, cười hỏi:


“Sáng nay con đã ăn gì chưa?”


Trang Trang khẽ cụp mắt, thành thật đáp:


“Con chưa ăn… Con muốn chờ mẹ về cùng ăn.”


Nghe thế, lòng Tiểu Quả thoáng nhói.


“Mẹ đã dặn rồi, con phải ăn trước chứ? Mẹ đâu biết khi nào mới về, lỡ đến tối mới về thì con cũng đợi đến tối sao?”



Biết con trai rất hiểu chuyện, nhưng nghĩ đến cảnh nó nhịn đói chờ mình, nàng lại thấy xót xa. May mà hôm nay về sớm, chứ nếu muộn đến tận tối thì con bé bỏng này chẳng phải sẽ nhịn cả ngày sao?


“Mẹ, mẹ đừng giận, lần sau con không thế nữa đâu…” – Tráng Tráng thấy nàng nghiêm giọng, liền ríu rít xin lỗi, mắt hoe hoe đỏ.


Tiểu Quả vội ngồi xuống ôm lấy con, dịu dàng dỗ:


“Mẹ không giận, chỉ là lo cho con thôi. Mẹ sẽ yên tâm hơn nếu con biết tự chăm sóc bản thân. Nghĩ tới việc con nhịn đói chờ mẹ về mới ăn, con có biết mẹ đau lòng đến thế nào không?”


Tráng Tráng dụi đầu vào ngực nàng, khẽ đáp:


“Con hiểu rồi, mẹ. Con sẽ tự lo cho mình.”


Tiểu Quả gật đầu, giọng chan chứa yêu thương:


“Cảm ơn Tráng Tráng, vì đã nhớ tới mẹ mà chờ mẹ về để ăn cùng.”


------------------------------------


Ước gì mị cũng có nhiều tiền mà mua đồ thả ga như cổ, chưa cuối tháng mà nghèo quá tr…… >


Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Story Chương 40: Đi mua sắm (2)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...