Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 38: Không kịp ngơi tay
31@-
“Là cá viên với miến khoai tây,” Tiểu Quả mỉm cười nói với người phụ nữ. “Phu nhân ăn thử một bát nhé!.”
“Cá viên với miến khoai tây?” Người phụ nữ tò mò. Bà chưa từng nghe qua món gì như này.
“Cái gì gọi là cá viên miến khoai tây?”
Tiểu Quả mở nắp thùng, chỉ cho bà ta xem: “Đây là cá viên, là một loại viên thịt làm từ cá trắm cỏ, hoàn toàn chỉ có thịt cá.” Nói xong, nàng gắp hai viên cá ra, cắt thành bốn miếng, bỏ vào rây trong nồi. Nàng lại mở tấm vải phủ bên trên, tiếp tục giới thiệu: “Còn những sợi mỳ trắng này chính là miến khoai tây, làm từ khoai. Ngoài ra còn có sợi mì làm từ bột mì. Nước dùng thì nấu từ xương heo với nấm...”
Tiểu Quả cố tình nói to, vì nàng biết có nhiều người đang nghe ngóng quanh đó. Dân làng chưa từng thấy ai ra chợ bán đồ ăn, nên đều ngại ra mặt, chỉ có người phụ nữ này đến dò hỏi. Quả nhiên, sau khi nàng nói xong, xung quanh liền vang lên tiếng bàn tán nho nhỏ.
Người phụ nữ kia nghe vậy thì hơi rối rắm. Lời thì bà hiểu, nhưng lại không rõ thực chất là gì. Khoai thì bà biết, nhưng khoai lại có thể làm thành mỳ sao? Cá trắm thì bà cũng quen, nhưng sao lại có thể làm thành viên tròn? Liệu có ngon không? Giá bao nhiêu? Nghe có vẻ đắt đỏ. Trong lòng bà nảy ra một loạt câu hỏi.
Thấy bà còn do dự, Tiểu Quả liền nói tiếp: “Phu nhân, thử một bát đi. Một phần mười đồng tiền, bà cứ về nhà lấy bát trống ra đây là được.”
Nói thì nói vậy, chứ thật ra trong lòng Tiểu Quả cũng chưa chắc chắn lắm về giá cả. Trên phố chính, một bát mì chỉ năm đồng, còn nàng lại lấy gấp đôi. Nàng cũng không biết dân ở đây có chấp nhận hay không. Nhưng nhìn nét mặt người phụ nữ kia, nàng lập tức hiểu rằng sẽ không thành vấn đề. Điều này càng khiến nàng chắc chắn rằng dân cư nơi đây quả thực khá giả. Nghĩ vậy, Tiểu Quả cũng yên tâm về giá bán.
Quả nhiên, người phụ nữ kia nghe giá thì thở phào, hào sảng nói: “Cho ta ba bát. Một bát nấm, hai bát xương, bát nấm thì cho thêm ớt. Ta trả tiền trước, rồi chạy về lấy bát.” Dứt lời, bà đưa tiền xong liền vội vã quay người đi.
Tiểu Quả vui vẻ nhận lấy, bắt đầu bỏ cá viên và miến vào nồi. Khi mì sắp chín, người phụ nữ đã quay lại với ba cái bát trong tay. Sau lưng bà còn có rất nhiều người khác, ai cũng ôm vài cái bát, rảo bước về phía Tiểu Quả.
Nàng nhanh chóng múc cho bà ta trước, rồi những người còn lại liền ùa tới đặt hàng rối rít:
“Ta muốn hai bát.”
“Cho ta bốn bát.”
“Bát nấm thì nhớ cho thêm ớt nhé.”
“Ba bát nước xương cho ta...”
Tiểu Quả mừng rỡ trong lòng, biết chắc hôm nay sẽ kiếm được một khoản. Nàng vừa nhận tiền vừa tất bật chế biến.
Tiếng ồn ào náo nhiệt đã thu hút cả những người ở con phố kế bên. Họ tò mò kéo đến xem. Thấy có người bán đồ ăn, ai cũng mua một bát nếm thử, vừa vì hiếu kỳ, vừa vì giá cả hợp lý.
Đến khi nếm thử, ai nấy đều bị hương vị hấp dẫn: cá viên dai giòn, miến dẻo dai, rau xanh tươi mát, tất cả hòa cùng vị ngọt đậm đà của nước dùng, tạo thành một hương vị khó tả. Ăn xong, họ lại không kìm được mà gọi thêm bát nữa.
Tiểu Quả tất bật bán liên tục, cố gắng múc nhanh hết sức có thể. Nhưng đến lúc chuẩn bị múc tiếp thì phát hiện nguyên liệu đã cạn. Nàng đành lớn tiếng thông báo:
“Mọi người, thật ngại quá, phần cuối cùng đã bán hết rồi, hôm nay xin tạm đóng hàng.”
“Sao lại thế? Ta còn chưa kịp gọi mà.”
“Đúng đó, ta cũng định mua mì.”
“Tiểu nương tử, ta quay lại rồi đây, ta muốn mua thêm hai bát nữa.”
“Ta vừa đến, mới ngửi thấy mùi đã thèm mà chưa thấy được nồi canh. Chẳng phải như thế là tra tấn sao?”
“Phải đó, ta từ con phố kế bên chạy tới, còn chưa tới lượt mà đã hết rồi, ôi chao... ”
“Khi nào cô lại mở hàng nữa? Có quay lại chỗ này không?”
Để trấn an mọi người, Tiểu Quả mỉm cười nói:
“Xin lỗi bà con, hôm nay thật sự đã hết sạch rồi. Ai đặc biệt tới đây mà chưa ăn được thì mong bỏ qua cho. Lần tới ta vẫn sẽ mở hàng ở đây, và chắc chắn sẽ chuẩn bị nhiều hơn. Ai hôm nay chưa kịp mua thì lần sau hãy đến sớm một chút nhé.”
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
“Là cá viên với miến khoai tây,” Tiểu Quả mỉm cười nói với người phụ nữ. “Phu nhân ăn thử một bát nhé!.”
“Cá viên với miến khoai tây?” Người phụ nữ tò mò. Bà chưa từng nghe qua món gì như này.
“Cái gì gọi là cá viên miến khoai tây?”
Tiểu Quả mở nắp thùng, chỉ cho bà ta xem: “Đây là cá viên, là một loại viên thịt làm từ cá trắm cỏ, hoàn toàn chỉ có thịt cá.” Nói xong, nàng gắp hai viên cá ra, cắt thành bốn miếng, bỏ vào rây trong nồi. Nàng lại mở tấm vải phủ bên trên, tiếp tục giới thiệu: “Còn những sợi mỳ trắng này chính là miến khoai tây, làm từ khoai. Ngoài ra còn có sợi mì làm từ bột mì. Nước dùng thì nấu từ xương heo với nấm...”
Tiểu Quả cố tình nói to, vì nàng biết có nhiều người đang nghe ngóng quanh đó. Dân làng chưa từng thấy ai ra chợ bán đồ ăn, nên đều ngại ra mặt, chỉ có người phụ nữ này đến dò hỏi. Quả nhiên, sau khi nàng nói xong, xung quanh liền vang lên tiếng bàn tán nho nhỏ.
Người phụ nữ kia nghe vậy thì hơi rối rắm. Lời thì bà hiểu, nhưng lại không rõ thực chất là gì. Khoai thì bà biết, nhưng khoai lại có thể làm thành mỳ sao? Cá trắm thì bà cũng quen, nhưng sao lại có thể làm thành viên tròn? Liệu có ngon không? Giá bao nhiêu? Nghe có vẻ đắt đỏ. Trong lòng bà nảy ra một loạt câu hỏi.
Thấy bà còn do dự, Tiểu Quả liền nói tiếp: “Phu nhân, thử một bát đi. Một phần mười đồng tiền, bà cứ về nhà lấy bát trống ra đây là được.”
Nói thì nói vậy, chứ thật ra trong lòng Tiểu Quả cũng chưa chắc chắn lắm về giá cả. Trên phố chính, một bát mì chỉ năm đồng, còn nàng lại lấy gấp đôi. Nàng cũng không biết dân ở đây có chấp nhận hay không. Nhưng nhìn nét mặt người phụ nữ kia, nàng lập tức hiểu rằng sẽ không thành vấn đề. Điều này càng khiến nàng chắc chắn rằng dân cư nơi đây quả thực khá giả. Nghĩ vậy, Tiểu Quả cũng yên tâm về giá bán.
Quả nhiên, người phụ nữ kia nghe giá thì thở phào, hào sảng nói: “Cho ta ba bát. Một bát nấm, hai bát xương, bát nấm thì cho thêm ớt. Ta trả tiền trước, rồi chạy về lấy bát.” Dứt lời, bà đưa tiền xong liền vội vã quay người đi.
Tiểu Quả vui vẻ nhận lấy, bắt đầu bỏ cá viên và miến vào nồi. Khi mì sắp chín, người phụ nữ đã quay lại với ba cái bát trong tay. Sau lưng bà còn có rất nhiều người khác, ai cũng ôm vài cái bát, rảo bước về phía Tiểu Quả.
Nàng nhanh chóng múc cho bà ta trước, rồi những người còn lại liền ùa tới đặt hàng rối rít:
“Ta muốn hai bát.”
“Cho ta bốn bát.”
“Bát nấm thì nhớ cho thêm ớt nhé.”
“Ba bát nước xương cho ta...”
Tiểu Quả mừng rỡ trong lòng, biết chắc hôm nay sẽ kiếm được một khoản. Nàng vừa nhận tiền vừa tất bật chế biến.
Tiếng ồn ào náo nhiệt đã thu hút cả những người ở con phố kế bên. Họ tò mò kéo đến xem. Thấy có người bán đồ ăn, ai cũng mua một bát nếm thử, vừa vì hiếu kỳ, vừa vì giá cả hợp lý.
Đến khi nếm thử, ai nấy đều bị hương vị hấp dẫn: cá viên dai giòn, miến dẻo dai, rau xanh tươi mát, tất cả hòa cùng vị ngọt đậm đà của nước dùng, tạo thành một hương vị khó tả. Ăn xong, họ lại không kìm được mà gọi thêm bát nữa.
Tiểu Quả tất bật bán liên tục, cố gắng múc nhanh hết sức có thể. Nhưng đến lúc chuẩn bị múc tiếp thì phát hiện nguyên liệu đã cạn. Nàng đành lớn tiếng thông báo:
“Mọi người, thật ngại quá, phần cuối cùng đã bán hết rồi, hôm nay xin tạm đóng hàng.”
“Sao lại thế? Ta còn chưa kịp gọi mà.”
“Đúng đó, ta cũng định mua mì.”
“Tiểu nương tử, ta quay lại rồi đây, ta muốn mua thêm hai bát nữa.”
“Ta vừa đến, mới ngửi thấy mùi đã thèm mà chưa thấy được nồi canh. Chẳng phải như thế là tra tấn sao?”
“Phải đó, ta từ con phố kế bên chạy tới, còn chưa tới lượt mà đã hết rồi, ôi chao... ”
“Khi nào cô lại mở hàng nữa? Có quay lại chỗ này không?”
Để trấn an mọi người, Tiểu Quả mỉm cười nói:
“Xin lỗi bà con, hôm nay thật sự đã hết sạch rồi. Ai đặc biệt tới đây mà chưa ăn được thì mong bỏ qua cho. Lần tới ta vẫn sẽ mở hàng ở đây, và chắc chắn sẽ chuẩn bị nhiều hơn. Ai hôm nay chưa kịp mua thì lần sau hãy đến sớm một chút nhé.”
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 38: Không kịp ngơi tay
10.0/10 từ 39 lượt.