Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 30: Phá tổ ong
26@-
Tiểu Quả vui mừng kéo dây leo ra. Với một cú giật mạnh, cả gốc cây hiện rõ, từng củ khoai to nhỏ treo lủng lẳng. Đây chính là khoai tây núi.
Tiểu Quả nhìn quanh những củ khoai mọc trong lớp đất màu mỡ ẩm ướt mà lòng phấn khởi. Sườn núi chỗ này phủ đầy dây leo. Nàng vội đánh dấu để lần sau còn tìm lại. Nơi này nằm ở hướng ngược hẳn với lối đi thường ngày của nàng, nên trước giờ chưa từng phát hiện. May mắn hôm nay lại vô tình bắt gặp.
Tiểu Quả muốn đào ít củ đem về ngay, nhưng gùi đã đầy. Nàng đành ngậm ngùi quay về trước.
Quyết định xong, Tiểu Quả dắt Tiểu Tráng về nhà. Tiểu Tráng chẳng hiểu vì sao mẹ lại vui đến thế, nhưng thấy mẹ vui bản thân bé cũng thấy vui lây. Cậu bé thầm nhủ sẽ không để mình trở thành gánh nặng cho mẹ. Vì vậy, khi mẹ ngỏ ý giúp, nó nhất quyết từ chối, tự đeo chiếc gùi nhỏ, lon ton đi theo sau mẹ.
Về đến nhà, Tiểu Quả thả cá vào chậu nước cho chúng bơi. Sau đó, nàng trút hết cỏ trong gùi ra. Tiểu Tráng được giao nhiệm vụ “canh cá” – phòng trường hợp chúng nhảy ra ngoài. Xong xuôi, Tiểu Quả lại tất tả đi lên núi đào khoai.
Tiểu Tráng ngồi ngoan trước chậu, mắt không rời khỏi mấy con cá. Bé con nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ mẹ giao.
Tiểu Quả đi nhanh lên sườn núi lúc nãy, lấy cuốc nhỏ đào từng đoạn dây khoai. Nàng chăm chú đào, chẳng mấy chốc gùi đã đầy ắp. Tiểu Quả lau mồ hôi, trong lòng sung sướng: ‘Vừa mệt vừa vui.’ Với chỗ khoai này, nàng lại có thêm công thức mới cho món chả cá.
Đào xong, nàng cẩn thận lấp đất che lại phần khoai còn sót, rồi mang gùi xuống núi.
Vừa về đến cửa, một giọng đàn bà chanh chua vang lên sau lưng:
“Ối chà, hóa ra ngươi đói đến mức ăn cỏ thật! Sớm nói một tiếng thì ta còn giúp, người cùng làng cả mà. Aiya, sao không nói sớm…”
Tiểu Quả nghe liền nhận ra:
Nàng chẳng vội bước vào, mà quay lại nhìn người đàn bà kia:
“Ôi chao, thì ra là Triệu Địch. Ta còn tưởng giữa ban ngày ban mặt lại gặp quỷ chứ.” Nói xong, nàng che miệng cười khúc khích.
Lý Triệu Địch tức đến xanh mặt, trông chẳng khác gì ma quỷ thật. Tiểu Quả càng cười mỉa. Ả ta hừ mạnh:
“Lão Lưu nhà ta vừa được thăng chức, gọi là cái gì nhỉ… à quên mất. Mỗi tháng được hẳn năm lượng bạc! Lão Lưu nhà ta… lão Lưu nhà ta…”
Cứ thế, Lý Triệu Địch thao thao bất tuyệt, nhắc mãi hai chữ “lão Lưu nhà ta”. Tiểu Quả đứng nghe, còn vỗ tay phụ họa, ra vẻ hứng thú. Nhìn dáng vẻ thản nhiên của nàng, Lý Triệu Địch nghẹn họng, chẳng biết khoe tiếp thế nào. Trong lòng rủa thầm Tiểu Quả, càng nói càng thấy mình bị coi thường. Cuối cùng không chịu nổi, ả ta đành bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Tiểu Quả đảo mắt, nhặt một hòn đá vừa tay, ngắm về phía một tổ ong cách Lý Triệu Địch không xa. Nàng lẩm nhẩm:
“Ba… hai… một…”
“Bộp!”
Hòn đá trúng ngay tổ ong. Cả tổ rơi đúng xuống đầu Lý Triệu Địch. Ả ta đưa tay sờ, lập tức lũ ong ào ra vo ve. Lý Triệu Địch ôm đầu, hét lên rồi chạy bán sống bán chết.
Tiểu Quả khoanh tay nhìn, nhếch môi khoái chí. Tổ ong cũng nhỏ thôi, mấy vết đốt không chết người, nhưng đủ cho ả ta khốn khổ vài bữa.
Đúng lúc đó, Tiểu Tráng nghe ồn ào nên chạy ra. Thấy cảnh Lý Triệu Địch chạy thục mạng, nó phá lên cười.
“Cái người xấu xa này lúc nào cũng đến chọc tức mẹ, để mẹ buồn rầu. Đúng là kẻ xấu!” Tiểu Tráng nghĩ thầm.
Tiểu Quả vốn không định để con nhìn thấy, nhưng thấy Tiểu Tráng cười vui, nàng cũng bật cười, rồi nắm tay con dắt vào nhà.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tiểu Quả vui mừng kéo dây leo ra. Với một cú giật mạnh, cả gốc cây hiện rõ, từng củ khoai to nhỏ treo lủng lẳng. Đây chính là khoai tây núi.
Tiểu Quả nhìn quanh những củ khoai mọc trong lớp đất màu mỡ ẩm ướt mà lòng phấn khởi. Sườn núi chỗ này phủ đầy dây leo. Nàng vội đánh dấu để lần sau còn tìm lại. Nơi này nằm ở hướng ngược hẳn với lối đi thường ngày của nàng, nên trước giờ chưa từng phát hiện. May mắn hôm nay lại vô tình bắt gặp.
Tiểu Quả muốn đào ít củ đem về ngay, nhưng gùi đã đầy. Nàng đành ngậm ngùi quay về trước.
Quyết định xong, Tiểu Quả dắt Tiểu Tráng về nhà. Tiểu Tráng chẳng hiểu vì sao mẹ lại vui đến thế, nhưng thấy mẹ vui bản thân bé cũng thấy vui lây. Cậu bé thầm nhủ sẽ không để mình trở thành gánh nặng cho mẹ. Vì vậy, khi mẹ ngỏ ý giúp, nó nhất quyết từ chối, tự đeo chiếc gùi nhỏ, lon ton đi theo sau mẹ.
Về đến nhà, Tiểu Quả thả cá vào chậu nước cho chúng bơi. Sau đó, nàng trút hết cỏ trong gùi ra. Tiểu Tráng được giao nhiệm vụ “canh cá” – phòng trường hợp chúng nhảy ra ngoài. Xong xuôi, Tiểu Quả lại tất tả đi lên núi đào khoai.
Tiểu Tráng ngồi ngoan trước chậu, mắt không rời khỏi mấy con cá. Bé con nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ mẹ giao.
Tiểu Quả đi nhanh lên sườn núi lúc nãy, lấy cuốc nhỏ đào từng đoạn dây khoai. Nàng chăm chú đào, chẳng mấy chốc gùi đã đầy ắp. Tiểu Quả lau mồ hôi, trong lòng sung sướng: ‘Vừa mệt vừa vui.’ Với chỗ khoai này, nàng lại có thêm công thức mới cho món chả cá.
Đào xong, nàng cẩn thận lấp đất che lại phần khoai còn sót, rồi mang gùi xuống núi.
Vừa về đến cửa, một giọng đàn bà chanh chua vang lên sau lưng:
“Ối chà, hóa ra ngươi đói đến mức ăn cỏ thật! Sớm nói một tiếng thì ta còn giúp, người cùng làng cả mà. Aiya, sao không nói sớm…”
Tiểu Quả nghe liền nhận ra:
Nàng chẳng vội bước vào, mà quay lại nhìn người đàn bà kia:
“Ôi chao, thì ra là Triệu Địch. Ta còn tưởng giữa ban ngày ban mặt lại gặp quỷ chứ.” Nói xong, nàng che miệng cười khúc khích.
Lý Triệu Địch tức đến xanh mặt, trông chẳng khác gì ma quỷ thật. Tiểu Quả càng cười mỉa. Ả ta hừ mạnh:
“Lão Lưu nhà ta vừa được thăng chức, gọi là cái gì nhỉ… à quên mất. Mỗi tháng được hẳn năm lượng bạc! Lão Lưu nhà ta… lão Lưu nhà ta…”
Cứ thế, Lý Triệu Địch thao thao bất tuyệt, nhắc mãi hai chữ “lão Lưu nhà ta”. Tiểu Quả đứng nghe, còn vỗ tay phụ họa, ra vẻ hứng thú. Nhìn dáng vẻ thản nhiên của nàng, Lý Triệu Địch nghẹn họng, chẳng biết khoe tiếp thế nào. Trong lòng rủa thầm Tiểu Quả, càng nói càng thấy mình bị coi thường. Cuối cùng không chịu nổi, ả ta đành bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Tiểu Quả đảo mắt, nhặt một hòn đá vừa tay, ngắm về phía một tổ ong cách Lý Triệu Địch không xa. Nàng lẩm nhẩm:
“Ba… hai… một…”
“Bộp!”
Hòn đá trúng ngay tổ ong. Cả tổ rơi đúng xuống đầu Lý Triệu Địch. Ả ta đưa tay sờ, lập tức lũ ong ào ra vo ve. Lý Triệu Địch ôm đầu, hét lên rồi chạy bán sống bán chết.
Tiểu Quả khoanh tay nhìn, nhếch môi khoái chí. Tổ ong cũng nhỏ thôi, mấy vết đốt không chết người, nhưng đủ cho ả ta khốn khổ vài bữa.
Đúng lúc đó, Tiểu Tráng nghe ồn ào nên chạy ra. Thấy cảnh Lý Triệu Địch chạy thục mạng, nó phá lên cười.
“Cái người xấu xa này lúc nào cũng đến chọc tức mẹ, để mẹ buồn rầu. Đúng là kẻ xấu!” Tiểu Tráng nghĩ thầm.
Tiểu Quả vốn không định để con nhìn thấy, nhưng thấy Tiểu Tráng cười vui, nàng cũng bật cười, rồi nắm tay con dắt vào nhà.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 30: Phá tổ ong
10.0/10 từ 39 lượt.