Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai

Chương 3: Mẹ ơi? - 2

15@-

Những lời nói ấy như đá đè nặng lên vai Tiểu Quả. Trong lòng cô hiểu rõ: số người toàn mạng trở về sau chiến trận ít ỏi đến nhường nào. Vừa mới thành thân chồng đã bị bắt đi, giờ bên cạnh cô chỉ còn mẹ chồng. Nghĩ đến khả năng mong manh kia, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, lòng hoang mang: liệu… chỉ sau một đêm, có thể không?


Sau khi đàn ông trong thôn bị bắt đi lính, gia đình họ sẽ được phát mỗi tháng một lượng bạc làm trợ cấp. Số tiền đó cũng là bằng chứng họ còn sống, vẫn đang chinh chiến nơi xa. Tần Tiểu Quả bám víu vào khoản tiền ấy như một niềm an ủi. Chỉ cần hàng tháng còn nhận được bạc, tức là chồng cô vẫn còn sống. Nó cũng trở thành tia hy vọng cho mọi gia đình trong thôn làng.



Nhờ vận may và lời cầu khẩn của mẹ chồng, Tiểu Quả thật sự mang thai sau đêm tân hôn. Với bà, trong cảnh tang thương, đây là niềm an ủi lớn lao. Suốt thời kỳ mang thai, Tiểu Quả không phải làm việc nặng nhọc, chỉ chuyên tâm dưỡng thai.


Ngày sinh đến, cô hạ sinh một bé trai mũm mĩm, khỏe mạnh. Sự ra đời của đứa trẻ khiến mẹ chồng vui sướng đến mức cười suốt ba ngày liền. Đứa bé lớn lên từng ngày, khoản bạc từ quân doanh cũng đều đặn gửi về hàng tháng. Cuộc sống dần dần khá hơn.


Nhưng rồi một ngày, bạc không còn được gửi đến nữa. Hiểu được ý nghĩa của chuyện này, mẹ chồng liền đổ bệnh. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, bà vẫn không chịu nổi tin dữ. Đúng lúc nạn đói hoành hành, bà không chịu nổi, liền qua đời không lâu sau đó.



Tiểu Quả chẳng có một xu dính túi. Cô còn một đứa con trai ba tuổi cần chăm sóc. Hai mẹ con sống lay lắt qua ngày, dần dần đứa trẻ trở nên gầy gò, thiếu ăn. Để dành phần cho con, Tiểu Quả thường nhịn ăn ba bốn ngày liền, cơ thể nhanh chóng suy nhược.


Một thời gian sau, hạn hán chấm dứt, mưa rơi xuống, sông ngòi đầy nước, đất đai hồi sinh. Cuộc sống trong thôn bắt đầu khởi sắc.


Thế nhưng, một buổi sáng, khi chuẩn bị ra ngoài kiếm thức ăn, Tiểu Quả trượt chân, ngã quỵ và chết ngay tại chỗ.



 Thấy mẹ mình có dấu hiệu tỉnh lại, đứa trẻ ngồi bên giường òa khóc, hét lên mừng rỡ:
“Mẹ! Hu hu… tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ơi… hu hu…”


Không chịu nổi tiếng khóc xé lòng, Tiểu Quả chậm rãi mở mắt, mệt mỏi quay đầu nhìn đứa bé đang ôm chặt lấy mình. Cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng tỉnh táo hẳn:


“Con khỉ nhỏ đen thui này từ đâu ra vậy?”


Đứa bé mím môi, nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào gọi:
“Mẹ ơi…”



Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Story Chương 3: Mẹ ơi? - 2
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...