Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 24
35@-
Tráng Tráng ăn no đến mức bụng căng tròn. Tiểu Quả sợ con khó tiêu, bèn dắt cậu bé đi dạo quanh nhà cho dễ tiêu hóa.
Hai con bò con lớn nhanh, trông khỏe mạnh. Lúc này chúng đang cúi đầu nhởn nhơ ăn cỏ. Mẹ con Tiểu Quả vào phòng nô đùa với chúng một lúc, rồi quay ra, vẫn thấy mưa rơi lất phất ngoài hiên. Xa xa, những thửa ruộng rau ngập nước. May mà lúc gieo hạt, nàng đã vùi sâu xuống đất, bằng không, mưa lớn thế này đã cuốn trôi sạch.
Sau khi vận động, bụng Tráng Tráng cũng tiêu bớt. Căng da bụng chùng da mắt, cậu bé lại thấy buồn ngủ. Thế nhưng Tráng Tráng cố chống cơn ngái ngủ, vì muốn nghe mẹ kể chuyện. Càng nghe, mắt cậu càng díp lại. Cuối cùng, mí mắt nặng trĩu khép dần, và cậu ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ.
Tiểu Quả ngừng kể, nhẹ nhàng bế con về giường. Nàng nằm xuống cạnh con, ôm lấy cậu bé. Đêm qua nàng ngủ chẳng được bao nhiêu, sáng nay lại làm việc liên tục. Giờ đây, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong căn nhà nhỏ của làng chài, một người đàn ông đứng lặng, canh chừng người đang ngủ mê man trên giường. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, khiến hắn sững lại, mắt cảnh giác nhìn về phía đó.
“Lý huynh, là ta. Ta tới thay thuốc.” Giọng nữ vang lên, dịu dàng.
Lý Thủ Cát đặt con dao xuống, mở cửa:
“Cảm ơn Dư cô nương.”
Dư Chi Chi mỉm cười e thẹn, bước qua người canh gác, tiến vào trong. Vừa trông thấy người đàn ông nằm trên giường, tim nàng lại đập rộn. Trong ánh mắt nàng, ngọn lửa si mê kìm nén bấy lâu lập tức cháy bùng, không thể giấu nổi.
Lý Thủ Cát ho khẽ một tiếng.
“Khụ…”
Dư Chi Chi hoàn hồn, siết chặt khay thuốc trong tay, rồi chậm rãi tiến lại gần giường. Nàng cẩn thận tháo lớp băng thấm máu, thay bằng miếng gạc mới đã tẩm thuốc. Động tác chậm rãi, tỉ mỉ, chẳng phải vì khó khăn gì, mà chỉ vì muốn kéo dài khoảng khắc được ở gần người kia.
Có lẽ vì ánh mắt quá cháy bỏng của Dư Chi Chi, người đàn ông hôn mê khẽ động đậy, lẩm bẩm vài tiếng. Lý Thủ Cát vội bước lên, căng tai lắng nghe.
“Mẹ… Tiểu Quả… mẹ…” Người kia mơ màng gọi, tựa như đang gặp ác mộng, rồi lại rơi vào giấc ngủ sâu.
Dư Chi Chi ở ngay bên cạnh nhưng chẳng hiểu gì. Lý Thủ Cát thì nghe rõ mồn một, khẽ thở dài:
Tiểu Quả và Tráng Tráng ngủ say đến tận chiều. Khi tỉnh dậy, hai mẹ con duỗi lưng cùng một lúc, động tác và nét mặt giống hệt nhau, đến cả cách trở mình cũng đồng điệu. Tiểu Quả bật cười, cảm thán trong lòng: cuộc sống nhàn nhã thế này, quả thực xa xỉ quá mức—ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn.
Vừa tỉnh dậy, nàng đã nghĩ tới chuyện chuẩn bị cơm tối. Lúc nào cũng vậy, ăn ngủ lặp lại, mà lại khiến người ta say mê khó dứt.
Tiểu Quả ra bếp, tận dụng nước dùng gà còn lại từ bữa trưa để nấu mì. Hai mẹ con mỗi người một bát lớn, ăn xong, đến khi đi ngủ, Tráng Tráng lại níu áo mẹ đòi nghe kể chuyện. Tiểu Quả nghĩ ngợi một lát, rồi quyết định kể cho con nghe những câu chuyện mang tính giáo dục. Dù sao, ở hiện đại, trẻ ba tuổi cũng vừa tầm để bắt đầu học những điều đầu tiên về nhân sinh.
“Được rồi, hôm nay mẹ kể cho con nghe chuyện Ba người và một con nhện sau mưa nhé.”
Nghe đến đây, Tráng Tráng lập tức lăn người chui vào lòng mẹ, đôi mắt tròn xoe sáng rực. Tiểu Quả bật cười, bắt đầu kể:
“Sau cơn mưa, một con nhện gắng gượng bò lên bức tường để trở về chiếc lưới rách nát. Nhưng tường ướt quá, cứ bò được một đoạn, nó lại trượt xuống. Thế là nó thử đi thử lại.
Người thứ nhất trông thấy, bèn than thở: ‘Đời ta cũng như con nhện này thôi, mệt mỏi mà vô ích.’ Nghĩ vậy, ông ta càng thêm chán nản.
Người thứ hai thấy vậy, liền cười nhạt: ‘Con nhện này ngốc quá. Sao nó không đi đường vòng qua chỗ khô ráo? Ta không thể dại dột như thế.’ Từ đó, ông ta trở nên khôn ngoan hơn.
Giọng kể sinh động của Tiểu Quả khiến Tráng Tráng nghe mà cười nghiêng ngả. Khi thì nàng trầm giọng, khi thì lại cao vút, làm câu chuyện thêm phần thú vị.
Nghe xong, nàng hỏi con:
“Con có hiểu điều mẹ muốn nói qua câu chuyện này không?”
Tráng Tráng nghiêng đầu, bối rối. Trong mắt cậu, chỉ thấy mẹ kể chuyện thật vui, còn bài học thì… khó hiểu quá. Nghĩ một hồi lâu, cậu lí nhí:
“Chắc là… không nên như người thứ nhất, nhìn đâu cũng thấy buồn chán?”
Tiểu Quả bật cười, hôn nhẹ lên má con:
“Con nói đúng lắm. Cùng một việc, mỗi người lại nhìn khác nhau. Người bi quan chỉ thấy điều tăm tối, còn người lạc quan thì luôn tìm được một lối đi khác.”
Thấy con trai vẫn mơ hồ, nàng kiên nhẫn giải thích:
“Ý câu chuyện là chúng ta phải học cách sống tích cực, biết tìm cách vượt qua những chuyện không vui. Như vậy, ta mới vừa hạnh phúc, vừa dễ dàng thành công hơn.”
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tráng Tráng ăn no đến mức bụng căng tròn. Tiểu Quả sợ con khó tiêu, bèn dắt cậu bé đi dạo quanh nhà cho dễ tiêu hóa.
Hai con bò con lớn nhanh, trông khỏe mạnh. Lúc này chúng đang cúi đầu nhởn nhơ ăn cỏ. Mẹ con Tiểu Quả vào phòng nô đùa với chúng một lúc, rồi quay ra, vẫn thấy mưa rơi lất phất ngoài hiên. Xa xa, những thửa ruộng rau ngập nước. May mà lúc gieo hạt, nàng đã vùi sâu xuống đất, bằng không, mưa lớn thế này đã cuốn trôi sạch.
Sau khi vận động, bụng Tráng Tráng cũng tiêu bớt. Căng da bụng chùng da mắt, cậu bé lại thấy buồn ngủ. Thế nhưng Tráng Tráng cố chống cơn ngái ngủ, vì muốn nghe mẹ kể chuyện. Càng nghe, mắt cậu càng díp lại. Cuối cùng, mí mắt nặng trĩu khép dần, và cậu ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ.
Tiểu Quả ngừng kể, nhẹ nhàng bế con về giường. Nàng nằm xuống cạnh con, ôm lấy cậu bé. Đêm qua nàng ngủ chẳng được bao nhiêu, sáng nay lại làm việc liên tục. Giờ đây, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong căn nhà nhỏ của làng chài, một người đàn ông đứng lặng, canh chừng người đang ngủ mê man trên giường. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, khiến hắn sững lại, mắt cảnh giác nhìn về phía đó.
“Lý huynh, là ta. Ta tới thay thuốc.” Giọng nữ vang lên, dịu dàng.
Lý Thủ Cát đặt con dao xuống, mở cửa:
“Cảm ơn Dư cô nương.”
Dư Chi Chi mỉm cười e thẹn, bước qua người canh gác, tiến vào trong. Vừa trông thấy người đàn ông nằm trên giường, tim nàng lại đập rộn. Trong ánh mắt nàng, ngọn lửa si mê kìm nén bấy lâu lập tức cháy bùng, không thể giấu nổi.
Lý Thủ Cát ho khẽ một tiếng.
“Khụ…”
Dư Chi Chi hoàn hồn, siết chặt khay thuốc trong tay, rồi chậm rãi tiến lại gần giường. Nàng cẩn thận tháo lớp băng thấm máu, thay bằng miếng gạc mới đã tẩm thuốc. Động tác chậm rãi, tỉ mỉ, chẳng phải vì khó khăn gì, mà chỉ vì muốn kéo dài khoảng khắc được ở gần người kia.
Có lẽ vì ánh mắt quá cháy bỏng của Dư Chi Chi, người đàn ông hôn mê khẽ động đậy, lẩm bẩm vài tiếng. Lý Thủ Cát vội bước lên, căng tai lắng nghe.
“Mẹ… Tiểu Quả… mẹ…” Người kia mơ màng gọi, tựa như đang gặp ác mộng, rồi lại rơi vào giấc ngủ sâu.
Dư Chi Chi ở ngay bên cạnh nhưng chẳng hiểu gì. Lý Thủ Cát thì nghe rõ mồn một, khẽ thở dài:
Tiểu Quả và Tráng Tráng ngủ say đến tận chiều. Khi tỉnh dậy, hai mẹ con duỗi lưng cùng một lúc, động tác và nét mặt giống hệt nhau, đến cả cách trở mình cũng đồng điệu. Tiểu Quả bật cười, cảm thán trong lòng: cuộc sống nhàn nhã thế này, quả thực xa xỉ quá mức—ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn.
Vừa tỉnh dậy, nàng đã nghĩ tới chuyện chuẩn bị cơm tối. Lúc nào cũng vậy, ăn ngủ lặp lại, mà lại khiến người ta say mê khó dứt.
Tiểu Quả ra bếp, tận dụng nước dùng gà còn lại từ bữa trưa để nấu mì. Hai mẹ con mỗi người một bát lớn, ăn xong, đến khi đi ngủ, Tráng Tráng lại níu áo mẹ đòi nghe kể chuyện. Tiểu Quả nghĩ ngợi một lát, rồi quyết định kể cho con nghe những câu chuyện mang tính giáo dục. Dù sao, ở hiện đại, trẻ ba tuổi cũng vừa tầm để bắt đầu học những điều đầu tiên về nhân sinh.
“Được rồi, hôm nay mẹ kể cho con nghe chuyện Ba người và một con nhện sau mưa nhé.”
Nghe đến đây, Tráng Tráng lập tức lăn người chui vào lòng mẹ, đôi mắt tròn xoe sáng rực. Tiểu Quả bật cười, bắt đầu kể:
“Sau cơn mưa, một con nhện gắng gượng bò lên bức tường để trở về chiếc lưới rách nát. Nhưng tường ướt quá, cứ bò được một đoạn, nó lại trượt xuống. Thế là nó thử đi thử lại.
Người thứ nhất trông thấy, bèn than thở: ‘Đời ta cũng như con nhện này thôi, mệt mỏi mà vô ích.’ Nghĩ vậy, ông ta càng thêm chán nản.
Người thứ hai thấy vậy, liền cười nhạt: ‘Con nhện này ngốc quá. Sao nó không đi đường vòng qua chỗ khô ráo? Ta không thể dại dột như thế.’ Từ đó, ông ta trở nên khôn ngoan hơn.
Giọng kể sinh động của Tiểu Quả khiến Tráng Tráng nghe mà cười nghiêng ngả. Khi thì nàng trầm giọng, khi thì lại cao vút, làm câu chuyện thêm phần thú vị.
Nghe xong, nàng hỏi con:
“Con có hiểu điều mẹ muốn nói qua câu chuyện này không?”
Tráng Tráng nghiêng đầu, bối rối. Trong mắt cậu, chỉ thấy mẹ kể chuyện thật vui, còn bài học thì… khó hiểu quá. Nghĩ một hồi lâu, cậu lí nhí:
“Chắc là… không nên như người thứ nhất, nhìn đâu cũng thấy buồn chán?”
Tiểu Quả bật cười, hôn nhẹ lên má con:
“Con nói đúng lắm. Cùng một việc, mỗi người lại nhìn khác nhau. Người bi quan chỉ thấy điều tăm tối, còn người lạc quan thì luôn tìm được một lối đi khác.”
Thấy con trai vẫn mơ hồ, nàng kiên nhẫn giải thích:
“Ý câu chuyện là chúng ta phải học cách sống tích cực, biết tìm cách vượt qua những chuyện không vui. Như vậy, ta mới vừa hạnh phúc, vừa dễ dàng thành công hơn.”
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 24
10.0/10 từ 39 lượt.