Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 12: Hứa không được lên núi
34@-
Đã lâu rồi Tiểu Tráng chưa được đi chơi cùng mẹ, nên thằng bé cứ ríu rít nắm tay nàng, vừa đi vừa nhảy chân sáo, vui sướng không ngớt.
Hai mẹ con ra khỏi nhà vào khoảng giờ Thân. Nếu tính theo thời hiện đại thì đã hơn ba giờ chiều. Lúc này đa phần mọi người trong thôn đều đang gieo hạt giống ở ngoài đồng. Hạt giống được phân phát dựa vào số nhân khẩu từng nhà: mỗi người một túi. Ngoại trừ nhà Tiểu Quả, hầu hết các hộ đều có ít nhất bốn miệng ăn chung mái nhà. Thời bấy giờ chủ yếu là việc đồng áng, nên khi trời vừa sập tối là người ta lại lên giường đi ngủ. Bởi vậy mà trẻ con trong thôn sinh ra càng ngày càng đông. Nhà nào càng nghèo lại càng đông con.
Giờ này, trong làng khá yên tĩnh. Tiểu Quả vừa dắt Tiểu Tráng đi dọc bờ ruộng, vừa nhìn bóng dáng những người vẫn đang cặm cụi làm việc. Đa số các hộ giờ chỉ còn phụ nữ, trẻ con và người già. Không có sức lao động của đàn ông, thêm vào đó mấy năm nay thời tiết xấu, mùa màng thất bát liên tiếp. Nếu không vì những nguyên nhân ấy, đất đai màu mỡ của thôn Đào Hoa sao lại biến thành cánh đồng hoang vu đến thế.
Ngắm cảnh thiên nhiên xung quanh, Tiểu Quả chợt nhìn thấy một ngọn núi ở không xa. Trong lòng nàng thoáng lóe lên ý nghĩ: chẳng phải trong mấy tiểu thuyết xuyên thư, nữ chính thường lên núi nhặt được báu vật, rồi nhờ đó kiếm tiền sao? Hay là mình cũng thử đi một chuyến?
Đang ngẫm nghĩ, nàng bỗng nghe có tiếng gọi từ phía sau:
“Tiểu Quả!”
Khi nhìn thấy người gọi, Tiểu Quả liền nở nụ cười:
“Dương tỷ!”
Thì ra Dương thị vừa dẫn hai đứa nhỏ ra đồng gieo hạt. Gần xong việc thì bắt gặp Tiểu Quả nên dừng lại hỏi thăm.
“Muội gieo xong hạt rồi chứ?”
Tiểu Quả vội đáp:
“Nhà muội ít người, hạt giống được chia cũng chả nhiều. Nửa ngày là gieo xong cả rồi. Hai mẹ con chỉ đi ngang qua xem thử thôi, tỷ có cần giúp gì không?”
Dương thị cười xòa:
“Người đông việc cũng chẳng hết trong một sớm một chiều được.”
Nói chuyện với nhau một lúc, Tiểu Tráng nhìn thấy Tiểu Hổ và Tiểu Hoa đi cùng mẹ, liền nhanh nhảu chạy tới nhập bọn. Ba đứa trẻ ríu rít chạy nhảy phía trước, để mặc hai người lớn thong thả đi sau.
“Cảm ơn Dương tỷ vì chỗ tiền hôm nọ. Có tỷ giúp đỡ, mẹ con muội mới có thể cầm cự được đến giờ.”
Dương thị lập tức giả bộ cau mày:
“Khách sáo như vậy làm gì! Ta coi muội như người nhà, chút tiền này chẳng là gì.”
Nghe vậy, lòng Tiểu Quả chợt dâng lên một cảm giác ấm áp. Nàng gật đầu lia lịa:
“Tỷ nói phải! Sau này muội không nói thế nữa.”
Hai người nhìn nhau cười. Dương thị có đôi mắt to tròn, chân mày rậm, lúc nào cũng mang theo nụ cười hiền hậu. Làn da ngăm đen, dáng người đầy đặn càng làm toát lên vẻ chất phác, gần gũi.
Chợt nhớ lần trước Dương thị có nói tới chuyện lên huyện, Tiểu Quả bèn hỏi:
“Dương tỷ, làm thế nào để lên huyện vậy? Muội định lên đó mua ít rau giống.”
Dương thị giải thích:
“Mỗi tháng vào ngày chẵn đều có xe ngựa đi huyện. Lúc đó trong huyện có hội, chỉ cần ra đầu thôn chờ từ lúc trời tờ mờ sáng là được. Giá một chuyến là một đồng tiền thôi.”
Tiểu Quả gật gù, lại nhớ đến ngọn núi vừa thấy, liền hỏi tiếp:
“À đúng rồi, quanh ngọn núi kia có thứ gì ăn được không?”
Dương thị ngẫm nghĩ rồi nói:
“Trước kia thì có. Khi đàn ông còn ở nhà, họ thường vào núi săn bắn. Nhưng giờ thôn chẳng còn ai dám lên nữa. Cùng lắm chỉ quanh quẩn dưới chân núi. Trên đó có sói đấy.”
Nhắc đến loài sói, nàng thoáng rùng mình, dặn dò thật nghiêm giọng:
“Muội đừng có mà liều, trên núi rất nguy hiểm. Chẳng những sói, còn hổ báo nữa cơ!”
Dương thị lo đến mức bắt Tiểu Quả phải hứa đi hứa lại mấy lần mới chịu yên tâm. Trước khi về nhà, còn quay lại dặn dò thêm một lượt. Nhìn dáng vẻ lo lắng ấy, Tiểu Quả chỉ biết bật cười, đành hứa chắc nịch với nàng.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đã lâu rồi Tiểu Tráng chưa được đi chơi cùng mẹ, nên thằng bé cứ ríu rít nắm tay nàng, vừa đi vừa nhảy chân sáo, vui sướng không ngớt.
Hai mẹ con ra khỏi nhà vào khoảng giờ Thân. Nếu tính theo thời hiện đại thì đã hơn ba giờ chiều. Lúc này đa phần mọi người trong thôn đều đang gieo hạt giống ở ngoài đồng. Hạt giống được phân phát dựa vào số nhân khẩu từng nhà: mỗi người một túi. Ngoại trừ nhà Tiểu Quả, hầu hết các hộ đều có ít nhất bốn miệng ăn chung mái nhà. Thời bấy giờ chủ yếu là việc đồng áng, nên khi trời vừa sập tối là người ta lại lên giường đi ngủ. Bởi vậy mà trẻ con trong thôn sinh ra càng ngày càng đông. Nhà nào càng nghèo lại càng đông con.
Giờ này, trong làng khá yên tĩnh. Tiểu Quả vừa dắt Tiểu Tráng đi dọc bờ ruộng, vừa nhìn bóng dáng những người vẫn đang cặm cụi làm việc. Đa số các hộ giờ chỉ còn phụ nữ, trẻ con và người già. Không có sức lao động của đàn ông, thêm vào đó mấy năm nay thời tiết xấu, mùa màng thất bát liên tiếp. Nếu không vì những nguyên nhân ấy, đất đai màu mỡ của thôn Đào Hoa sao lại biến thành cánh đồng hoang vu đến thế.
Ngắm cảnh thiên nhiên xung quanh, Tiểu Quả chợt nhìn thấy một ngọn núi ở không xa. Trong lòng nàng thoáng lóe lên ý nghĩ: chẳng phải trong mấy tiểu thuyết xuyên thư, nữ chính thường lên núi nhặt được báu vật, rồi nhờ đó kiếm tiền sao? Hay là mình cũng thử đi một chuyến?
Đang ngẫm nghĩ, nàng bỗng nghe có tiếng gọi từ phía sau:
“Tiểu Quả!”
Khi nhìn thấy người gọi, Tiểu Quả liền nở nụ cười:
“Dương tỷ!”
Thì ra Dương thị vừa dẫn hai đứa nhỏ ra đồng gieo hạt. Gần xong việc thì bắt gặp Tiểu Quả nên dừng lại hỏi thăm.
“Muội gieo xong hạt rồi chứ?”
Tiểu Quả vội đáp:
“Nhà muội ít người, hạt giống được chia cũng chả nhiều. Nửa ngày là gieo xong cả rồi. Hai mẹ con chỉ đi ngang qua xem thử thôi, tỷ có cần giúp gì không?”
Dương thị cười xòa:
“Người đông việc cũng chẳng hết trong một sớm một chiều được.”
Nói chuyện với nhau một lúc, Tiểu Tráng nhìn thấy Tiểu Hổ và Tiểu Hoa đi cùng mẹ, liền nhanh nhảu chạy tới nhập bọn. Ba đứa trẻ ríu rít chạy nhảy phía trước, để mặc hai người lớn thong thả đi sau.
“Cảm ơn Dương tỷ vì chỗ tiền hôm nọ. Có tỷ giúp đỡ, mẹ con muội mới có thể cầm cự được đến giờ.”
Dương thị lập tức giả bộ cau mày:
“Khách sáo như vậy làm gì! Ta coi muội như người nhà, chút tiền này chẳng là gì.”
Nghe vậy, lòng Tiểu Quả chợt dâng lên một cảm giác ấm áp. Nàng gật đầu lia lịa:
“Tỷ nói phải! Sau này muội không nói thế nữa.”
Hai người nhìn nhau cười. Dương thị có đôi mắt to tròn, chân mày rậm, lúc nào cũng mang theo nụ cười hiền hậu. Làn da ngăm đen, dáng người đầy đặn càng làm toát lên vẻ chất phác, gần gũi.
Chợt nhớ lần trước Dương thị có nói tới chuyện lên huyện, Tiểu Quả bèn hỏi:
“Dương tỷ, làm thế nào để lên huyện vậy? Muội định lên đó mua ít rau giống.”
Dương thị giải thích:
“Mỗi tháng vào ngày chẵn đều có xe ngựa đi huyện. Lúc đó trong huyện có hội, chỉ cần ra đầu thôn chờ từ lúc trời tờ mờ sáng là được. Giá một chuyến là một đồng tiền thôi.”
Tiểu Quả gật gù, lại nhớ đến ngọn núi vừa thấy, liền hỏi tiếp:
“À đúng rồi, quanh ngọn núi kia có thứ gì ăn được không?”
Dương thị ngẫm nghĩ rồi nói:
“Trước kia thì có. Khi đàn ông còn ở nhà, họ thường vào núi săn bắn. Nhưng giờ thôn chẳng còn ai dám lên nữa. Cùng lắm chỉ quanh quẩn dưới chân núi. Trên đó có sói đấy.”
Nhắc đến loài sói, nàng thoáng rùng mình, dặn dò thật nghiêm giọng:
“Muội đừng có mà liều, trên núi rất nguy hiểm. Chẳng những sói, còn hổ báo nữa cơ!”
Dương thị lo đến mức bắt Tiểu Quả phải hứa đi hứa lại mấy lần mới chịu yên tâm. Trước khi về nhà, còn quay lại dặn dò thêm một lượt. Nhìn dáng vẻ lo lắng ấy, Tiểu Quả chỉ biết bật cười, đành hứa chắc nịch với nàng.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 12: Hứa không được lên núi
10.0/10 từ 39 lượt.