Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 10: Gieo hạt
35@-
Tiểu Quả còn chưa kịp từ chối thì Dương thị đã nhanh tay nhét túi đồ vào tay nàng, rồi xách giỏ chạy đi mất. Vừa chạy vừa còn ngoái lại vẫy tay.
“Muội mau vào nhà đi!”
Tiểu Quả ôm túi đồ, đứng nhìn bóng dáng Dương thị khuất dần mà trong lòng dâng lên một luồng ấm áp khó tả. Nàng âm thầm hạ quyết tâm: sau này nhất định phải báo đáp tấm chân tình này.
Vừa khép cửa lại, Tiểu Tráng đã lon ton chạy ra, mắt sáng lấp lánh:
“Mẹ ơi, có phải thím Dương đến không? Có phải nàng lại mang đồ ăn cho chúng ta nữa không?”
“Ừ, lần này thím mang cho rất nhiều thứ.”
Trong lòng Tiểu Quả chợt dậy sóng. Nàng nhớ năm xưa, nhà họ Dương nghèo đến mức bữa đói bữa no, cũng nhờ các bậc trưởng bối nhà họ Giang thường dang tay cưu mang, giúp họ vượt qua ngày khó. Ân nghĩa ấy, nhà họ Dương vẫn luôn khắc cốt ghi tâm. Đến nay khi Giang Đan Hà mất nơi sa trường, mẹ chồng qua đời, chỉ còn nàng và Tiểu Tráng bơ vơ, thì nhà họ Dương lại hết lòng che chở, quan tâm. Nghĩ đến đó, Tiểu Quả chỉ thấy lòng mình tràn ngập cảm kích, thầm nhủ sẽ ghi nhớ mãi ân tình này, chờ ngày có thể đền đáp gấp bội.
Hai mẹ con cùng nhau đem đồ vào bếp. Tiểu Tráng đang đặt túi xuống thì bỗng sờ thấy bên trong có vật gì cưng cứng. Bé con ngạc nhiên đưa cho mẹ:
“Mẹ ơi, cái này là gì thế?”
Tiểu Quả mở túi nhỏ ra, thấy bên trong là những đồng tiền đồng – tổng cộng ba mươi đồng. Lòng nàng chấn động, lập tức hiểu ra, hẳn là Dương thị đã lặng lẽ giấu vào giữa đống lương thực.
Bàn tay nắm chặt mấy đồng tiền đồng mà sống mũi nàng cay cay. Từ ngày Giang Đan Hà tử trận, quân phủ không còn phát lương bổng nữa, số tiền tích góp cũng đã cạn sạch trong tang sự của mẹ chồng. Dương thị ắt hẳn hiểu rõ tình cảnh của mẹ con nàng nên mới âm thầm làm vậy.
Thoạt đầu, Tiểu Quả định mang trả , nhưng nghĩ lại, trong tay nàng lúc này không có lấy một đồng. Nếu muốn làm ăn, muốn có vốn xoay sở, nàng buộc phải giữ lại. Nàng lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, thầm hứa với lòng: sau này sẽ trả lại gấp đôi cho Dương tỷ.
Thu dọn mọi thứ xong, Tiểu Quả dắt Tiểu Tráng ra đồng, định xem dân làng đã ai bắt đầu gieo hạt chưa. Quả nhiên, ngoài ruộng đã có người cặm cụi. Gặp ai, nàng cũng cười chào, rồi theo lối mòn đi về phía mảnh ruộng được chia cho nhà mình. Người ở thửa đất kế bên còn nhắc: hai hôm nữa có thể sẽ có mưa, nên tranh thủ gieo hạt sớm, đến lúc mưa xuống, đất ngấm nước, hạt giống sẽ dễ nảy mầm.
Tiểu Quả nghe thấy rất có lý. Trong tay nàng chỉ có hai phần hạt giống, gieo cũng không tốn nhiều thời gian. Lúc này trời vẫn còn sớm, nàng quay sang hỏi Tiểu Tráng:
“Chúng ta gieo luôn bây giờ nhé?”
Hai mẹ con liền vội quay về lấy cuốc. Ra đến ruộng, Tiểu Quả cầm cuốc xới đất, Tiểu Tráng theo sau vãi hạt.
Tiểu Quả làm việc ngày một nhanh, để mặc con trai gieo theo nhịp riêng. Khi nàng xới xong luống đất, liền nhận lại hạt giống từ tay Tiểu Tráng rồi dịu dàng dặn:
“Con ngồi nghỉ ở kia, đừng chạy lung tung.”
Tiểu Tráng ngoan ngoãn ngồi xuống mép ruộng, đôi mắt tròn xoe dõi theo từng động tác của mẹ. Nhìn thấy con ngồi yên, Tiểu Quả yên tâm, càng nhanh tay rải hạt.
Điều kỳ lạ là suốt quá trình làm việc, nàng không hề thấy mệt mỏi. Có lẽ phần năng lực chữa lành của kiếp trước vẫn còn ẩn sâu trong linh hồn, khiến thể lực nàng hồi phục nhanh chóng. Khi gieo xong hết số hạt, nàng ngẩng đầu nhìn lại, vừa khéo phủ kín cả thửa ruộng.
Nhà họ Giang vốn là dân mới đến, nên chỉ được phân cho một khoảnh đất nhỏ. So với những hộ khác, quả thật ít hơn nhiều, nhưng trong mắt Tiểu Quả, ngần ấy đã vừa vặn. Đủ cho hai mẹ con sống qua ngày, thế cũng đủ rồi.
Đặt cuốc xuống, Tiểu Quả xoa lưng đứng dậy, bước tới chỗ Tiểu Tráng:
“Về nhà thôi con.”
“Con có đói bụng không?”
Thằng bé mải làm việc nên chẳng nhận ra trời đã đứng bóng. Xung quanh, dân làng cũng đã thu dọn về ăn cơm cả.
Bé con lắc đầu, giọng chững chạc:
“Con không đói đâu. Mẹ mới vất vả. Lát nữa về nhà, con sẽ xoa lưng cho mẹ.”
Nghe con nói, tim Tiểu Quả mềm nhũn, niềm vui lan tỏa khắp ngực.
“Chỉ cần nghe con nói vậy thôi, mẹ liền thấy khỏe hẳn ra, có mệt cũng chẳng còn thấy mệt nữa.”
Tiểu Tráng ngượng nghịu đỏ bừng mặt, khẽ nghĩ thầm: Mẹ thật là tốt.
Đúng lúc đó, bụng thằng bé réo lên “ục” một tiếng. Nó vội đưa tay che bụng, cười lúng túng nhìn mẹ. Khuôn mặt vốn đã đỏ nay càng đỏ lựng. Tiểu Quả bật cười, cúi xuống véo nhẹ chóp mũi con. Nàng thừa biết, chắc bụng nó đã réo từ nãy giờ rồi.
Hai mẹ con tay nắm tay, thong thả trở về. Về đến sân, Tiểu Quả múc một thau nước giếng rửa sạch tay, gọi Tiểu Tráng lại rửa cùng. Sau đó, nàng quay vào bếp, vừa bước vừa nghĩ xem hôm nay sẽ nấu món gì cho bữa trưa.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tiểu Quả còn chưa kịp từ chối thì Dương thị đã nhanh tay nhét túi đồ vào tay nàng, rồi xách giỏ chạy đi mất. Vừa chạy vừa còn ngoái lại vẫy tay.
“Muội mau vào nhà đi!”
Tiểu Quả ôm túi đồ, đứng nhìn bóng dáng Dương thị khuất dần mà trong lòng dâng lên một luồng ấm áp khó tả. Nàng âm thầm hạ quyết tâm: sau này nhất định phải báo đáp tấm chân tình này.
Vừa khép cửa lại, Tiểu Tráng đã lon ton chạy ra, mắt sáng lấp lánh:
“Mẹ ơi, có phải thím Dương đến không? Có phải nàng lại mang đồ ăn cho chúng ta nữa không?”
“Ừ, lần này thím mang cho rất nhiều thứ.”
Trong lòng Tiểu Quả chợt dậy sóng. Nàng nhớ năm xưa, nhà họ Dương nghèo đến mức bữa đói bữa no, cũng nhờ các bậc trưởng bối nhà họ Giang thường dang tay cưu mang, giúp họ vượt qua ngày khó. Ân nghĩa ấy, nhà họ Dương vẫn luôn khắc cốt ghi tâm. Đến nay khi Giang Đan Hà mất nơi sa trường, mẹ chồng qua đời, chỉ còn nàng và Tiểu Tráng bơ vơ, thì nhà họ Dương lại hết lòng che chở, quan tâm. Nghĩ đến đó, Tiểu Quả chỉ thấy lòng mình tràn ngập cảm kích, thầm nhủ sẽ ghi nhớ mãi ân tình này, chờ ngày có thể đền đáp gấp bội.
Hai mẹ con cùng nhau đem đồ vào bếp. Tiểu Tráng đang đặt túi xuống thì bỗng sờ thấy bên trong có vật gì cưng cứng. Bé con ngạc nhiên đưa cho mẹ:
“Mẹ ơi, cái này là gì thế?”
Tiểu Quả mở túi nhỏ ra, thấy bên trong là những đồng tiền đồng – tổng cộng ba mươi đồng. Lòng nàng chấn động, lập tức hiểu ra, hẳn là Dương thị đã lặng lẽ giấu vào giữa đống lương thực.
Bàn tay nắm chặt mấy đồng tiền đồng mà sống mũi nàng cay cay. Từ ngày Giang Đan Hà tử trận, quân phủ không còn phát lương bổng nữa, số tiền tích góp cũng đã cạn sạch trong tang sự của mẹ chồng. Dương thị ắt hẳn hiểu rõ tình cảnh của mẹ con nàng nên mới âm thầm làm vậy.
Thoạt đầu, Tiểu Quả định mang trả , nhưng nghĩ lại, trong tay nàng lúc này không có lấy một đồng. Nếu muốn làm ăn, muốn có vốn xoay sở, nàng buộc phải giữ lại. Nàng lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, thầm hứa với lòng: sau này sẽ trả lại gấp đôi cho Dương tỷ.
Thu dọn mọi thứ xong, Tiểu Quả dắt Tiểu Tráng ra đồng, định xem dân làng đã ai bắt đầu gieo hạt chưa. Quả nhiên, ngoài ruộng đã có người cặm cụi. Gặp ai, nàng cũng cười chào, rồi theo lối mòn đi về phía mảnh ruộng được chia cho nhà mình. Người ở thửa đất kế bên còn nhắc: hai hôm nữa có thể sẽ có mưa, nên tranh thủ gieo hạt sớm, đến lúc mưa xuống, đất ngấm nước, hạt giống sẽ dễ nảy mầm.
Tiểu Quả nghe thấy rất có lý. Trong tay nàng chỉ có hai phần hạt giống, gieo cũng không tốn nhiều thời gian. Lúc này trời vẫn còn sớm, nàng quay sang hỏi Tiểu Tráng:
“Chúng ta gieo luôn bây giờ nhé?”
Hai mẹ con liền vội quay về lấy cuốc. Ra đến ruộng, Tiểu Quả cầm cuốc xới đất, Tiểu Tráng theo sau vãi hạt.
Tiểu Quả làm việc ngày một nhanh, để mặc con trai gieo theo nhịp riêng. Khi nàng xới xong luống đất, liền nhận lại hạt giống từ tay Tiểu Tráng rồi dịu dàng dặn:
“Con ngồi nghỉ ở kia, đừng chạy lung tung.”
Tiểu Tráng ngoan ngoãn ngồi xuống mép ruộng, đôi mắt tròn xoe dõi theo từng động tác của mẹ. Nhìn thấy con ngồi yên, Tiểu Quả yên tâm, càng nhanh tay rải hạt.
Điều kỳ lạ là suốt quá trình làm việc, nàng không hề thấy mệt mỏi. Có lẽ phần năng lực chữa lành của kiếp trước vẫn còn ẩn sâu trong linh hồn, khiến thể lực nàng hồi phục nhanh chóng. Khi gieo xong hết số hạt, nàng ngẩng đầu nhìn lại, vừa khéo phủ kín cả thửa ruộng.
Nhà họ Giang vốn là dân mới đến, nên chỉ được phân cho một khoảnh đất nhỏ. So với những hộ khác, quả thật ít hơn nhiều, nhưng trong mắt Tiểu Quả, ngần ấy đã vừa vặn. Đủ cho hai mẹ con sống qua ngày, thế cũng đủ rồi.
Đặt cuốc xuống, Tiểu Quả xoa lưng đứng dậy, bước tới chỗ Tiểu Tráng:
“Về nhà thôi con.”
“Con có đói bụng không?”
Thằng bé mải làm việc nên chẳng nhận ra trời đã đứng bóng. Xung quanh, dân làng cũng đã thu dọn về ăn cơm cả.
Bé con lắc đầu, giọng chững chạc:
“Con không đói đâu. Mẹ mới vất vả. Lát nữa về nhà, con sẽ xoa lưng cho mẹ.”
Nghe con nói, tim Tiểu Quả mềm nhũn, niềm vui lan tỏa khắp ngực.
“Chỉ cần nghe con nói vậy thôi, mẹ liền thấy khỏe hẳn ra, có mệt cũng chẳng còn thấy mệt nữa.”
Tiểu Tráng ngượng nghịu đỏ bừng mặt, khẽ nghĩ thầm: Mẹ thật là tốt.
Đúng lúc đó, bụng thằng bé réo lên “ục” một tiếng. Nó vội đưa tay che bụng, cười lúng túng nhìn mẹ. Khuôn mặt vốn đã đỏ nay càng đỏ lựng. Tiểu Quả bật cười, cúi xuống véo nhẹ chóp mũi con. Nàng thừa biết, chắc bụng nó đã réo từ nãy giờ rồi.
Hai mẹ con tay nắm tay, thong thả trở về. Về đến sân, Tiểu Quả múc một thau nước giếng rửa sạch tay, gọi Tiểu Tráng lại rửa cùng. Sau đó, nàng quay vào bếp, vừa bước vừa nghĩ xem hôm nay sẽ nấu món gì cho bữa trưa.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 10: Gieo hạt
10.0/10 từ 39 lượt.