Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 74: Lai giống lúa
Lại thông qua hồ chứa, dần dần tưới cho vạn mẫu ruộng tốt.
Dưới sự chỉ huy của Giang Siêu, các bộ phận của bánh xe nước dần được lắp ráp vào với nhau.
Những người không tham gia lắp ráp ở xung quanh đều nín thở mà nhìn, ai nấy đều muốn chứng kiến sự ra đời kì diệu của cái bánh xe nước này.
Rất nhanh, bộ phận cuối cùng được lắp ráp thành công, tất cả mọi người đều hoan hô mừng rỡ.
Cùng lúc đó, Giang Siêu chọn một nhóm người, bắt đầu lần dẫn nước đầu tiên.
Tất cả mọi người của ba đại thị tộc đều tranh nhau muốn làm nhóm người đều tiên đạp nước, có thể nói đây chính là vinh dự.
Nhưng mà, thấy các tộc đều nhiệt tình như thế, bọn họ lại bắt đầu nhường nhau. Tình huống như thế này khiến Giang Siêu phải gật đầu.
Ba thị tộc này đã tương thân tương ái, chung sống hài hòa rồi.
Giang Siêu không hề bên trọng bên khinh, chọn từ mỗi tộc ra ba người đạp bánh xe. Thật ra bánh xe nước này chỉ cần chín người là đủ rồi.
Đến khi vận hành, thậm chí còn có thể giảm bớt mấy người. Nhưng mà, chín người cùng nhau đạp thì sẽ nhẹ hơn nhiều.
Chín người cùng vào vị trí, Giang Siêu ra lệnh, họ đầu đứng vào vị trí của mình, ra sức đạp guồng nước to lớn.
Bánh xe nước khổng lồ đường kính tới mười hai thước chậm rãi chuyển động, những cái gàu nước trên đầu bánh xe múc nước rồi chậm rãi nâng lên.
Sau đó, gàu nước lên tới không trung, khi lên tới đỉnh thì rót nước vào cái máng bên dưới, nước theo cái máng đó đi vào mương nước, cuối cùng chảy vào hồ chứa.
Khi nước trong cái gàu đầu tiên rơi xuống máng nước, mọi người đều sốt săng nhìn xem, nhất thời còn nhảy lên hoan hô.
Bọn họ biết, bánh xe nước đã dẫn nước thành công rồi. Lượng nước mà một cái gàu múc lên còn nhiều hơn lượng nước hai người gánh.
Trên bánh xe nước có tới mấy chục cái gàu như thế. Bánh xe nước khổng lồ chuyển động một vòng, tương đương với hai ba trăm người múc nước nửa ngày.
Đã vậy, dưới sự vận động của bánh răng, cái bánh xe nước khổng lồ đi một vòng chỉ mất mười mấy phút.
Mặc dù người đạp bánh xe nước phải cố hết sức nhưng lại đạp được ít nhất mấy canh giờ. Như vậy, bánh xe nước có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân lực và vật lực.
Khi bánh xe nước chạy xong một vòng, mọi người đều biết tới điểm mạnh của nó. Sau này, việc tưới tiêu cho ruộng lúa đã được giải quyết rồi, còn là giải quyết một cách tốt đẹp nữa.
Ánh mắt mọi người nhìn Giang Siêu đều tràn ngập cảm kích, hắn đã làm cho tộc Dạ Lang một chuyện lớn, cũng làm cho họ không ít chuyện tốt.
Trong mắt họ, Giang Siêu chính là ân nhân của họ.
Mặc dù sau đó mọi người đều rất mệt, nhưng lại không ai muốn rời đi, ai cũng nồng nhiệt nhìn bánh xe nước vận chuyển.
Lúc này, nếu có người dám đụng vào bánh xe nước, có lẽ người của tộc Dạ Lang sẽ liều mạng với cả đó.
Giang Siêu nhìn cái bánh xe nước to lớn trước mặt, cũng không khỏi khâm phục sự đoàn kết, đồng tâm hiệp lực của tộc Dạ Lang.
Chỉ mất thời gian khoảng một ngày một đêm, mọi người không hề nghỉ ngơi, hai ba ngàn người cùng nhau làm, cuối cùng đã hoàn thành công trình vĩ đại này.
Mặc dù đã một ngày một đêm không ngủ, nhưng Giang Siêu vẫn thấy tinh thần phấn chấn.
Có thể thấy tộc Dạ Lang chung sống hòa thuận, hắn vui vẻ từ tận đáy lòng.
Còn việc thu phục tộc Dạ Lang, Giang Siêu lại hơi do dự.
Qua hai ngày sống chung, hắn tràn đầy hảo cảm với dân tộc này. Mọi người ở đây rất chân thành, không lừa gạt kẻ ngu.
Một dân tộc chất phác như thế, hắn không muốn thấy họ lại bị triều đình đầu độc.
Nhưng mà, chính hắn lại sẽ gặp họa sát thân. Không giải quyết được tộc Dạ Lang, hắn trở về chỉ có đường chết mà thôi.
Trên mặt Giang Siêu lộ ra vẻ lo lắng, hắn đi xuống khỏi bánh xe nước, nhìn mấy vạn mẫu ruộng tốt phía trước, trên đó được trồng đầy mạ.
Đột nhiên, hắn hơi giật mình, đưa mắt nhìn hai người cũng đang nhìn ruộng mạ.
Một người nho nhỏ trong đó đang chỉ vào một gốc mạ, nói với người khôi ngô còn lại.
Giang Siêu mỉm cười chuẩn bị đi tới, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của Đông Ly Nguyệt.
“Thải Nhi và Khoát thúc thích nhất là nghiên cứu mạ. Khoát thúc vẫn luôn muốn trồng được loại lúa có sản lượng cao nhất, đáng tiếc là nghiên cứu nhiều năm, vẫn không có tiến triển gì. Thải Nhi đi theo Khoát thúc lâu dài, cũng thích nghiên cứu hạt lúa.”
Giang Siêu quay đầu nhìn về phía Đông Ly Nguyệt, nàng đang nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc. Xem ra, nàng vẫn luôn chú ý đến hắn.
Nghe vậy, Giang Siêu thầm giật mình. Hắn cười nói với Đông Ly Nguyệt: “Chúng ta đi qua xem sao.”
Đông Ly Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, đi tới cạnh Giang Siêu, đi ngang hàng với hắn về phía trước.
Cũng may đường bờ ruộng lớn, nếu không, hai người đi song song, e là sẽ phải chen nhau.
Nhưng dù đường lớn, cũng không đủ lớn để hai người đi ngang được.
Đi về phía trước, có lúc hai người phải dựa gần vào nhau, mùi thơm thuộc về phái nữ bay vào mũi Giang Siêu.
Lòng hắn hơi khác thường, hắn liếc nhìn nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, hơi lúng túng.
Trái lại, Đông Ly Nguyệt không thể hiện gì, biểu cảm vẫn rất bình thường, nhưng mà chóp mũi nàng lại có mồ hôi.
Có lẽ nàng cũng căng thẳng, nhưng luôn cố gắng bình tĩnh.
Giang Siêu mơ hồ có cảm giác, đã như thế mà nàng còn đi song song với mình, nhất định là cố ý.
“Đúng rồi, Giang công tử, trước kia Thải Nhi có nói, không biết khi nào ngươi tiện chia sẻ cách điều chế loại linh dược kia... Chúng ta cùng nhau nghiên cứu cách điều chế linh dược đó.”
Vừa đi, Đông Ly Nguyệt vừa nói với Giang Siêu, trong mắt lộ ra chút mong đợi. Ý nàng chỉ thuốc kháng sinh mà Giang Siêu sử dụng.
Giang Siêu nghe vậy, khẽ mỉm cười. Hắn vốn cũng không định giấu giếm, chỉ cần là người thích nghiên cứu về nó, hắn sẽ dốc sức truyền đạt.
“Ừ, sau này ta sẽ đưa cách điều chế cho cô, còn cả cách luyện chế nữa. Có thời gian, chúng ta cùng nghiên cứu thêm.”
Lúc nói chuyện, hai người đã tới gần chỗ Đông Ly Khoát và Đông Ly Thải.
Xa xa, Giang Siêu nghe thấy tiếng nói chuyện của hai cha con.
“Cha, người xem, cây mạ này mập hơn cây bên cạnh, nhất định là giống tốt, nếu có thể giữ được giống này, sang năm nhất định có thể được mùa lúa lớn”
“Nha đầu, chọn cây tốt làm giống là đúng, nhưng năm trước chúng ta đã chọn loại lúa tốt nhất rồi, nhưng sản lượng lại không bằng trước. Chuyện chọn giống tốt này vẫn không được”
“Cha, nhất định là được mà, chúng ta chỉ là không tìm được phương pháp thôi, nếu có phương pháp, hạt lúa của chúng ta nhất định sẽ đủ cho người tộc Dạ Lang ăn no”
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê