Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 4: Mạng sống vô giá trị hơn cỏ

129@-

“Lần này chỉ là một bài học. Lần sau ông còn dám ức hiếp. người phụ nữ của ta, thì một dao này sẽ chém lên cổ ông!” Giang Siêu lạnh lùng nói với Tô Đại Toàn.

Tô Đại Toàn vô thức gật đầu, rồi lại như nghĩ tới gì đó, đổi sang lắc lắc đầu.

“Cút đi!” Giang Siêu quát băng giọng điệu lạnh nhạt.

Tô Đại Toàn và Lưu Xuân Hoa rùng mình, giấy giụa bò lên, hoảng sợ xoay người bỏ chạy, không còn vẻ hung hăng càn quấy lúc mới đến.

Mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu với một ánh mắt khác, có sợ hãi, có bị dọa, có nhiều hơn nữa là ngạc nhiên.

Giang Siêu biết sau chuyện lần này, chắc là trong thôn sẽ không còn ai dám bắt nạt bọn họ.

“Đi thôi... vào nhà, đói bụng chưa, ta hầm canh gà rồi, đợi lát nữa cô và Tiểu Thảo húp nước canh trước rồi hãy ăn thịt gà”

Giang Siêu cười dịu dàng với Tô Miên Miên đang hoảng hốt lại sợ hãi. Hắn đi lên định kéo tay nàng.

Tô Miên Miên sợ tới mức vô thức lùi ra sau, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt căng thẳng.

Nguyên chủ quen với chuyện đánh chửi Tô Miên Miên, hiện giờ Giang Siêu lại trở nên dịu dàng như vậy, làm cho Tô Miên Miên rất không quen.

Giang Siêu cười bất đắc dĩ, đi tới trước bệ bếp, múc hai bát canh gà đi vào phòng.

Tô Miên Miên chần chừ nhìn trong phòng, do do dự dự rồi mới từ từ đi theo vào.

Lúc này Tô Tiểu Thảo đã tỉnh. Ngoài sân ồn ào lớn đến vậy, con bé không tỉnh lại mới là lạ, chẳng qua là yếu ớt đến mức không dậy nổi thôi.



Thấy Giang Siêu đi vào, trong mắt con bé lộ ra vẻ sợ hãi, muốn ngồi dậy nhưng mà giấy giụa vài cái vẫn không lên được, cho nên sốt ruột đến ch ảy nước mắt.

Ngủ giường Giang Siêu là phải bị đánh. Con bé bị đánh sợ luôn rồi...

“Đừng sợ, sau này ca ca không đánh muội nữa!” Giang Siêu đặt bát sang một bên, mỉm cười xoa nhẹ đầu Tô Tiểu Thảo, rồi đỡ con bé dựa lên tường, đắp chăn ngay ngắn.

Sau đó, hẳn cầm bát lên, múc một muỗng canh gà thổi nguội, đút đến bên miệng Tô Tiểu Thảo. Tô Tiểu Thảo giật mình né ra sau.

Nhưng khi nhìn thấy mặt mày mang cười của Giang Siêu, con bé lại do dự.

Cho đến khi Giang Siêu đưa muỗng để sát miệng con bé, con bé mới dám dè dặt mà húp thử một ngụm.

Tô Miên Miên vừa mới đi vào, căng thẳng mà nhìn cảnh này. Nàng không dám lên tiếng, sợ chọc giận Giang Siêu, gây họa cho muội muội mình.

“Cẩn thận nóng...” Giang Siêu dịu dàng nói với Tô Tiểu Thảo.

Nói xong, hẳn lại múc một muỗng thổi nguội đút qua.

Tô Tiểu Thảo thử húp thêm một ngụm. Sau khi chäc chắn là Giang Siêu thật lòng đút mình, nước mắt chợt tràn ra bờ mi.

Trước kia Giang Siêu muốn đánh thì đánh, chưa từng đối xử dịu dàng với cô bé như bây giờ. Cô bé rất thích loại cảm giác này, nhưng lại không dám tiếp nhận.

“Cô đứng đó làm gì, mau ăn bát kia đi, không ăn thì làm sao khỏe lên được. Cô còn muốn chăm sóc muội muội nữa đấy!



Nghe vậy, Tô Miên Miên ngơ ngẩn nhìn Giang Siêu, trong lòng nảy lên cảm giác phức tạp. Nàng đi tới nói với Giang Siêu: “Ta không đói bụng, để ta đút Tiểu Thảo, ngươi đi ăn đi...”

Nàng giơ tay muốn cầm cái bát trên tay Giang Siêu.

Giang Siêu của hiện giờ làm nàng cảm nhận được ấm áp, cũng làm nàng thấy được ánh bình minh từ trong địa ngục.

Nhưng nàng lại sợ ánh bình minh này sẽ đột nhiên biến mất. Vậy nên nàng còn rất cẩn thận.

“Đã hai ngày rồi cô không ăn đúng không, sao có thể không đói bụng được, nghe lời, lập tức đi ăn, bằng không ta sẽ... tức giận!”

Giang Siêu nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ xụ mặt.

Hản biết nếu mình không hung dữ lên một chút thì Tô Miên Miên chắc chắn sẽ không dám ăn trước.

Thấy Giang Siêu nghiêm mặt, Tô Miên Miên hoảng sợ bưng bát lên, cẩn thận múc từng muỗng canh nóng hổi bỏ vào. trong miệng.

Tuy rằng không nêm bất cứ gia vị nào, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất ngọt.

Ngay khoảnh khắc này, nước mắt như sông vỡ bờ tràn ra.

Nhìn hai tỷ muội nước mắt đầy mặt, Giang Siêu thầm thở dài.

Muốn sống sót ở thời đại này không dễ chút nào. Số phận của người nghèo, có đôi khi còn rẻ tiền hơn cả cỏ cây.



“Lát nữa ca ca vào thành, Tiểu Thảo muốn ăn gì thì có thể nói với ca ca..” Giang Siêu dịu dàng xoa đầu Tô Tiểu Thảo.

Tô Tiểu Thảo nghe vậy, há miệng th ở dốc, nhưng vẫn nhút nhát không dám lên tiếng.

Giang Siêu thở dài, trong khoảng thời gian ngắn muốn làm cho hai tỷ muội biết mình đã thay đổi là không thể nào, đành phải từ từ thôi.

“Ca... ca, Tiểu Thảo... tự mình... ăn... muội..” Lúc này, Tiểu Thảo sợ hãi nói với Giang Siêu.

Giang Siêu đút cô bé làm cho cô bé cảm thấy rất không quen, còn rất sợ hãi. Cô bé sợ Giang Siêu sẽ đột nhiên không vui rồi đánh mình.

Giang Siêu nhìn Tô Tiểu Thảo một cái rồi cười đưa bát cho cô bé. Tô Tiểu Thảo cầm bát, dè dặt mà nhìn Giang Siêu, thử húp một ngụm canh.

Giang Siêu läc läc đầu, đi ra ngoài, nếu mình còn ở trong phòng thì chắc là hai tỷ muội sẽ không thể yên tâm ăn.

Hẳn múc cho mình một bát, ăn ngấu nghiến vài muỗng là hết.

Sau khi hắn ăn hết bát canh gà, Tô Miên Miên bưng bát đi ra. Xuyên qua cửa, hẳn thấy Tô Tiểu Thảo đang giấy giụa muốn ngồi dậy.

Xem ra là Tô Tiểu Thảo không dám tiếp tục ngủ trên giường, muốn quay lại ngủ trên đống cỏ khô.

Giang Siêu cầm bát, mỉm cười nói với Tô Miên Miên: “Để Tiểu Thảo ngủ trên giường đi, cô cũng đi ngủ một lát, hai người bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe. Phải ngoan, biết chưa? Nếu không ta sẽ tức giận.”

Nói xong, Giang Siêu xụ mặt. Hắn biết nếu mình không dữ dẫn lên thì e là Tô Miên Miên sẽ không nghe lời.



Tô Miên Miên gật đầu trong nước mắt. Nàng cúi đầu, không dám nhìn Giang Siêu, như là sợ Giang Siêu nhìn thấy nước mắt của mình.

Giang Siêu duỗi tay xoa đầu Tô Miên Miền rồi quay người đi ra ngoài. Lần này Tô Miên Miên không có tránh né. Khi Giang Siêu xoa đầu nàng, trong mắt nàng lộ ra vẻ ngọt ngào lạ thường.

Giang Siêu đi đến nhà trưởng thôn.

Với thể lực của cơ thể này thì khó mà kéo con mồi đi huyện bán được. Đi đi về về mất năm sáu giờ, bây giờ đã là giữa trưa, hắn có đi thì chắc tối cũng chưa về tới nhà.

Hơn nữa, hẳn còn muốn mua gạo và đồ vật khác.

Nhà trưởng thôn có một chiếc xe lừa, hẳn muốn đi mượn về dùng. Sau khi nói rõ mục đích của mình, trưởng thôn lập tức đồng ý.

Bởi vì chuyện của vợ chồng Tô Đại Toàn, trưởng thôn đã có cái nhìn rất khác về Giang Siêu, chứ nếu là trước kia thì đã mặc kệ hắn rồi.

Giang Siêu chở con mồi đi trong huyện, có xe lừa nên chỉ mất một giờ là đến.

Sau khi vào huyện, hắn đi tìm một tiệm thịt, bán thú rừng với giá thấp cho đối phương.

Tổng cộng được 1460 đồng.

Tuy rằng số tiền không nhiều, chỉ tương đương với một lượng rưỡi, nhưng cũng đủ để cải thiện cuộc sống gia đình.

Giá gạo Đại Triệu xem như ổn định, gạo tám đồng một đấu, bột mì mười đồng một đấu, một đấu hơn mười hai cân.


Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê Truyện Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê Story Chương 4: Mạng sống vô giá trị hơn cỏ
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...