Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 35: Bổn thiếu không phục
CÓ thể là Trịnh Thể Kinh không giỏi về thơtừ. Nhưng mà nghe nói bút pháp của hắn ta rất tốt. Phần lớn danh tiếng văn ch.ương của hắn ta là nhờ vào bút pháp.
Chắc là ván này Giang Siêu sẽ thua!
Thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh, Trịnh Thế Kinh nở nụ cười đắc ý. Ván này hắn ta chắc chắn sẽ thắng Giang Siêu.
Không đợi Lưu chủ bộ tuyên bổ bắt đầu, Trịnh Thể Kinh đã sốt ruột mà đi tới trước chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn, cầm bút lên viết.
Một bài thơ cổ nhanh chóng được viết ra tới.
Tên này đúng là biết cách qua loa cho xong chuyện! Hắn ta sốt ruột mà muốn bắt đầu ván thứ hai, chính là muốn cho ván thứ nhất cứ như vậy mà kết thúc.
Khoảnh khắc hắn ta buông bút xuống, một tên thương nhân trong đám thương nhân kìa nhảy nhót đi tới, cầm chữ viết của Trịnh Thế Kinh lên cho mọi người xung quanh xem.
“Thấy chưa? Chữ viết của Trịnh công tử đấy nha, cho dù là thánh thư pháp sống lại thì
cũng chỉ có thế mà thôi. Nhìn lại chữ của thằng nhãi kia viết đi, mọi người cảm thấy hắn có thế thắng hay sao?”
Tên thương nhân kia lấy chữ viết trước đó của Giang Siêu lại so sánh, vé đắc ý trong mắt gã khiến mặt mày gã trở nén rất khó coi.
Tống Ninh Tuyết có loại xúc động muốn đánh gã ra ngoài.
Những người xung quanh đều mang vẻ cảm thán ngạc nhiên nhìn về phía chữ của Trịnh Thế Kinh. Tuy rằng đối phương có chút vồ dụng, nhưng mà chữ viết thật sự là khá tốt.
ít nhất, ớ trong cả Đại Triệu, chắc là không có bao nhiêu người có thế vượt qua được Trịnh Thế Kinh về mặt bút pháp.
Mọi người lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối khi Giang Siêu thua trận, bới vì bài thơ thứ hai mà Giang Siêu vừa mớì viết ra thật sự gây ấn tượng với bọn họ.
Mọi người đều hy vọng hắn thắng. Nhưng sự thật ớ ngay trước mắt, bọn họ có hy vọng cũng không thế làm được gì.
Lưu chủ bộ thờ dài, đang định tuyên bố kết quả, rốt cuộc nhìn kết quả hiện giờ thì thẳng thua đã rất rõ ràng.
Có điều, ngay lúc Lưu chủ bộ lên tiếng, Giang Siêu lạnh nhạt nói: “Đợi đã… Ta còn chưa viết mà, mọi người sốt ruột làm gì?”
Giang Siêu vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, nói cái gì mà hẳn còn chưa viết, chẳng phải hắn vừa mới viết xong hay sao?
Lúc nãy Giang Siêu viết chữ, mọi người đều tới nhìn xem. Chữ của hắn không có chổ đặc biệt nào cả.
Vậy mà bây giờ Giang Siêu lại nói mình chưa viết. Chẳng lẽ hắn định viết theo một cách khác nữa?
Gần như không ai có thế có được nhiều loại phong cách bút pháp.
Trừ khi ờ lĩnh vực thư pháp và hội họa đạt tới cảnh giới cao nhất là “từ chữ biết tâm”.
Chỉ có khi đạt tới cảnh giới này, người ta mới có thể viết bất cứ thứ gì mình muốn và thay đổi kiểu chữ theo ý mình.
Ánh mắt mọi người đều thay đổi, có chứa thêm vé mong chờ. Có lẽ Giang Siêu thật sự có thế mang đến một bất ngờ cho bọn họ.
Giang Siêu đi về phía bàn, cầm bút lẻn viết. Động tác của hắn trông như rồng bay phượng múa, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, uyển chuyển trôi chảy…
Hắn viết liên tục lưu loát trong hơn mười hơi thớ.
Lưu chủ bộ là người đầu tiên nhìn thấy chữ viết. Khoảnh khắc nhìn thấy chữ viết của Giang Siêu, ông trọn to mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ không thế tin nổi.
“Đẹp! Đẹp! Đẹp! Thật là đẹp!” ông nói liên tiếp ba chữ đẹp, còn thêm một câu thật là đẹp.
Ông gợi lên lòng tò mò của mọi người, không biết là một kiểu chữ thế nào mà có thế làm cho Lưu chủ bộ nói liên tiếp ba chữ đẹp.
Lưu chủ bộ cũng hiểu suy nghĩ của mọi người, vội vàng cầm tờ gỉấy viết chữ của Giang Siêu giơ cao lên cho mọi người xem.
Giây phút nhìn thấy chữ viết, mọi người đều giật mình tới mức ngây người.
Chữ viết trên giấy tựa như rồng bay
phượng múa, lại tựa như côn bằng bay cao, còn giống cả hố ngồi xổm rồng cuộn tròn, chim ưng bay lượn trên trời, dưới vẻ hào hùng là vé sắc nhọn cứng cáp mạnh mẽ.
‘ìn sâu vào gỗ ba phân… mọi người mau nhìn mặt bàn đi…” Lúc này, có người đột nhiên hô lên.
Mọi người nhìn về phía mặt bàn mà Giang Siêu vừa mới viết chữ. Trên mặt bàn thế mà lại mơ hồ có chữ viết.
Chữ của Giang Siêu xuyên thấu qua giấy, in sâu xuống mặt bàn. Đây là cái loại bút lực gì mới có thể làm được như thế?
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra chữ viết mới đây của Giang Siêu hoàn toàn khác với chữ viết trước đó, rõ ràng là trước đó hắn đã giấu dốt.
Thật buồn cười khỉ Trịnh Thế Kinh còn đứng ở đó đắc ý cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng Giang Siêu. Hắn ta nào ngờ được mình chưa thi đấu cũng đã thua rồi.
Dù là về nhân phẩm phong thái hay là về thực lực, hắn ta hoàn toàn không thế so sánh với Giang Siêu.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Giang
Siêu đã không còn vẻ khinh thường lúc ban đầu nữa.
Làm thơ rất hay, bút pháp cấp bậc tòng sư, loại nhân tài này tương laì vô cùng tươi sáng, ai mà không nghĩ làm quen?
“Ta tuyên bố ván thứ hai là Giang Siêu Giang công tử thắng!” Lưu chủ bộ vội vàng nói.
Ván thứ nhất để tên Trịnh Thế Kinh kia quấy rối cho qua. Ván này ồng không muốn làm tên vô sỉ kia lại qua loa cho xong ván.
Cho dù biết đối phương là công tử nhà Trấn Quốc công thì ông cũng mặc kệ.
“Bổn thiếu không phục! Tại sao lại là hắn thẳng chứ? Rõ ràng người thắng phải là bổn thiếu mới đúng!” Nghe vậy, Trịnh Thế Kinh giận dữ gào lên.
Tên này đúng là vô sỉ tới cực điểm! Ván này hắn ta lại muốn chơi xấu, lại là không chịu nhận thua!
“Ai thắng aỉ thua đấy hả, hay là chúng ta cùng hỏi những người ớ đây xem… xem bọn họ nói như thế nào?” Nghe vậy, Lưu chủ bộ nói với giọng điệu chứa chút lạnh lẽo.
Mọi người nghe vậy đều vội vàng lên
tiếng: “Cảnh giới thư pháp của Giang công tử thấp nhất cũng là cảnh giới tông sư. Lão phu cho rằng bút pháp của Giang công tử tốt hon.”
“Ta cũng thấy vậy!”
“Vớỉ loại bút pháp có thể so được với thánh thư pháp của Giang cóng tử mà còn không thể thắng được thì đúng là trời đất bất công.
Tuy rằng Trịnh Thế Kinh là công tử nhà Trấn Quốc công, nhưng mà không phải ai cũng sợ hãi thân phận của hắn ta.
Hơn nữa, không ai muốn kết bạn với loại người tính tình không ra gì như vậy.
Không chỉ là sẽ hạ thấp thân phận, mà còn chẳng mang đến chổ tốt gì cho bọn họ.
“Các ngươi…” Nghe vậy, Trịnh Thế Kinh giận dữ nhìn lướt qua mấy người nói chuyện, giọng điệu mang lên vé uy hiếp.
Thẳng nhãi chơi thua không nổi, định dùng thân phận bối cảnh ra gây chuyện.
“Trịnh Thế Kinh, nếu ngươi chơi thua không nối, bốn quận chúa còn có thể giúp ngươi… Nhưng nếu ngươi muốn uy hiếp khách của bổn quận chúa ngay trong phủ của bổn
quận chúa, thì ngươi nghĩ xem bổn quận chúa sẽ nhịn ngươi sao?”
Tống Ninh Tuyết đứng dậy. Nàng chỉ tay về phía Trịnh Thế Kinh, ánh mắt trở nên có chút nguy hiểm.
Nàng đã nhịn đối phương lâu lắm rồi.
Trịnh Thế Kinh nghe vậy, mặc dù vẻ giận dữ vần còn trên mặt, nhưng hắn ta vằn cố nén cơn tức giận xuống.
Cho dù gia tộc của Tống Ninh Tuyết đã suy tàn, nhưng dù sao người ta cũng là hoàng tộc, Tống Ninh Tuyết ít nhiều gì cũng có vài người thân có thân phận địa vị cao hơn phụ thân hắn ta.
Hắn ta nào dám gây chuyện với Tống Ninh Tuyết. Cho dù lại không cam lòng, cũng chỉ có thể bóp mũi nhịn.
“Được rồi… coi như ngươi thắng thi viết, nhưng dù vậy thì ngươi cũng mới chỉ thắng được một ván thôi. Hay là chúng ta lại thi thêm một ván thỉ võ cuối cùng đi, một ván quyết định thắng thua!” Hắn ta cắn răng nói với Giang Siêu.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê