Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 137: Hoàng Bá Long, ngươi muốn làm gì?
Còn hai mũi tên của Giang Siêu lại cứ đứng yên trong miệng bình, giống như là bị đóng dính trong bình.
Hoàng Bá Long ngạc nhiên. Mọi người cũng ngạc nhiên. Cái quái gì thế này?
Đã ném trúng mũi tên của Giang Siêu rồi mà còn không thể làm nó văng ra ngoài, có rợn người không chứ?
Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì Giang Siêu đã ném ra mũi tên thứ ba. Lần này, mũi tên của hẳn và hai mũi tên kia cùng nhau che lại miệng bình. Cả ba mũi tên đều rơi vào trong bình, Hoàng Bá Long không còn cơ hội ném trúng nữa.
Thấy cảnh này, trong mắt Hoàng Bá Long lộ ra vẻ tuyệt vọng. Vừa rồi gã còn rất đắc ý cảm thấy mình thắng chắc rồi, bây giờ đối mặt với gã lại là cục diện thua chắc rồi.
Miệng bình gần như bị ba mũi tên của Giang Siêu che kín. Gã làm sao có thể thắng được nữa?
Nhưng gã còn chưa hết hy vọng, cầm mũi tên lên, trong ánh mắt nham hiểm, dùng hết sức lực ném mạnh mũi tên ra ngoài.
Gã muốn dùng mũi tên cuối cùng này để phân thắng thua, và muốn dùng mũi tên cuối cùng này ném văng hết mũi tên của Giang Siêu.
Tiếc là khi mũi tên lao tới miệng bình, mũi tên đâm thẳng vào chỗ giao nhau giữa ba mũi tên, rồi bắn ngược ra ngoài.
Ném ba mũi tên, lại không có mũi tên nào rơi vào bình. Xung quanh trở nên yên lặng, mọi người ngơ ngẩn mà nhìn mọi thứ, trong mắt tràn đầy khó tin.
Thua rồi! Cho dù Hoàng Bá Long có dùng thủ đoạn tồi tệ để chơi thì vẫn cứ thua rồi.
Cứ nghĩ đến là gã cảm thấy mình giống như một trò cười.
Đúng lúc này, Giang Siêu cầm ngân phiếu và giấy nợ từ trên tay trọng tài đưa cho Mộ Dung Minh Hiên, rồi vỗ nhẹ vai hẳn ta, nói: “Sư phụ từng nói là giúp ngươi thì chäc chẳn là sẽ giúp ngươi. Bây giờ ngươi có thể yên tâm rồi.”
Nhìn giấy nợ trong tay, Mộ Dung Minh Hiên lập tức vui vẻ, đôi mắt ngấn nước nhìn về phía Giang Siêu. Vì tờ giấy nợ này mà hẳn ta đã vài ngày không ngủ được.
Giang Siêu của lúc này khiến hẳn ta cảm nhận được sự ấm áp và che chở của phụ thân. Hắn ta cười trong nước mắt nói với Giang Siêu: “Sư phụ, cảm ơn...”
Nghe vậy, Giang Siêu bật cười vỗ võ đầu hắn ta. Tuy rằng thăng nhãi này có chút ăn chơi trác táng, nhưng mà vẫn rất là đáng yêu.
Giang Siêu xoa đầu Mộ Dung Minh Hiên, quay người định đi ra ngoài.
Bên kia, Hoàng Bá Long hồi hồn lại, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ và không cam lòng.
“Nhãi ranh, thắng rồi muốn đi hả, không dễ dàng như vậy, bổn thiếu còn muốn đánh cuộc với ngươi..”
Gã cản trước mặt Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên với vẻ mặt tức muốn hộc máu.
Một lần là thua bốn mươi vạn lượng, cộng thêm thua giấy nợ dùng để bắt chẹt Mộ Dung Minh Hiên, nếu để phụ thân gã biết chuyện này thì chắc là sẽ đánh gãy chân gã.
Mộ Dung Minh Hiên nổi giận nhìn Hoàng Bá Long. Hắn ta không ngờ rằng thằng nhãi này không chỉ chơi không chịu thua, mà còn không cho người ta đi.
“Hừ... bổn thiếu mặc kệ, hôm nay các ngươi muốn đánh cuộc thì đánh cuộc, không muốn đánh cuộc cũng phải đánh cuộc, nếu không đừng mong ra khỏi cánh cửa này!”
Hoàng Bá Long lạnh lùng nhìn về phía Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên rồi vẫy tay với phía sau lưng.
Ngay sau đó, có hai gã đàn ông vạm vỡ xuất hiện sau lưng gã, lạnh lùng nhìn Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên. Xem cái kiểu này là biết thắng nhãi kia định dùng vũ lực.
Thấy cảnh này, Giang Siêu mỉm cười nghiền ngẫm, rồi đi lên trước một bước, đá một chân lên bụng Hoàng Bá Long, khiến Hoàng Bá Long lập tức ngã lăn ra đất.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê