Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con
Chương 6: Dám bước vào sân của ta, ta sẽ chặt chân ngươi
145@-Hạ Hy nói xong, người phụ nữ còn chưa kịp trả lời, Hổ Tử đã liên tục gật đầu: “Muốn ăn, muốn ăn.”
Hạ Hy không đáp lại, đợi người phụ nữ trả lời.
Nhìn thấy vẻ đắc ý của nàng, người phụ nữ trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
Trước ngày hôm nay, Hạ Hy vẫn là một kẻ vô dụng, bị đánh, bị mắng không bao giờ phản kháng, trước mặt bà ta luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Còn bây giờ không những ép đến mức bọn họ không dám nói gì mà còn dám dùng mấy con cá không biết kiếm ở đâu ra để dụ dỗ bọn họ, thật sự là đáng chết.
Nhìn thấy người phụ nữ trước ngực không ngừng phập phồng, trong mặt hiện ra lửa hận, Hạ Hy hiển nhiên nở nụ cười, không thèm để ý đến hai mẹ con đó nữa, “Kỳ Nhi, đi, về phòng thôi nào, mẹ nấu cá cho con ăn.”
Khi người phụ nữ dùng ánh mắt hung ác nhìn sang, Kỳ Nhi đã nhanh chóng không để lại bất cứ dấu vết nào cản trước mặt Hạ Hy, sau khi nghe Hạ Hy nói, lập tức nắm lấy tay nàng và tăng tốc độ.
Người phụ nữ không dám ngăn cản, hừ lạnh một tiếng, sân nhà bên đó không có bất cứ thứ gì hết, không có gạo cũng không có gia vị để xem nàng ta làm sao nấu cá.
Hơn nữa, Hạ Hi căn bản không biết nấu ăn, tưởng tượng một lúc nữa Hạ Hy sẽ thấp giọng tới cầu xin bà ta, sự tức giận trong lòng của người phụ nữ biến mất không còn dấu vết, thậm chí còn có chút đắc ý: “Hổ Tử, không cần vội, một lúc nữa mẹ nấu cá cho con ăn.”
Hổ Tử mở tròn xoe hai con mắt nhìn về phía hai mẹ con Hạ Hy biến mất, không chịu vào phòng mà ngoan cố đứng ở cửa.
Sau khi về đến sân nhà mình, cơ thể nhỏ bé căng cứng của Kỳ Nhi mới được thả lỏng.
Cậu dỡ giỏ tre xuống, nhìn những con cá sống nhảy đi nhảy lại trong giỏ, ngẩng đầu nhìn Hạ Hy: “Mẹ, hay là chúng ta đem cá đi bán đi.”
Cậu nghe nói trong thôn có rất nhiều người khi bắt được cá đều sẽ đem đi bán, có thể bán được mấy chục văn tiền cơ.
Hạ Hy cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu, “Đi lấy nước đi, mẹ sẽ mổ cá.”
Kỳ Nhi che trán, đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp nhìn nàng.
Trong khi Hạ Hy lại giơ ngón tay lên, vui vẻ đáp lại: “Dạ!” rồi xoay người chạy ra ngoài.
Hạ Hy lắc đầu cười, xách củi khô vào trong nhà, Kỳ Nhi lại chạy về, tay vẫn che trán: “Mẹ, chúng ta không có chậu.”
Hạ Hy thở dài vỗ trán, nàng quên mất chuyện này, khó trách người phụ nữ kia kiên quyết nói không ăn cá, chỉ chờ nàng tới cầu xin bà ta mà thôi.
Tuy nhiên, bà ta có lẽ là đánh sai chủ ý rồi.
Cúi xuống, đặt bó củi khô xuống đất, “Kỳ Nhi, con nhóm lửa lên, mẹ đi lấy nước.”
Kỳ Nhi đi vào, cởi dây thừng ra, Hạ Hy đi sang sân nhà bên kia, nhìn thoáng qua phòng bếp liền đi thẳng vào, lấy một cái chậu, múc nước ra, tiện đó cầm luôn dao làm bếp rồi bưng chậu nước đi về sân nhà mình.
Người phụ nữ nhìn thấy tức giận nhưng không dám nói gì, trong lòng hạ chủ ý, Hạ Hy nếu dám đến phòng bếp nấu ăn, bà ta nhất định sẽ không để yên cho nàng.
Kỳ Nhi đã đốt lửa lên, đổ đầy nước vào bình và đặt nó lên kệ.
Hạ Hy tìm một chỗ trống trong sân, thành thục gọn gàng mổ xong một con cá, dùng nước trong chậu rửa thật sạch sẽ rồi xách vào.
Nàng tìm một cành cây thô cắm cá lên trên đó, bảo Kỳ Nhi nướng trước, nàng thì nhân lúc đem chậu đi đã đến phòng bếp tìm gia vị.
Chỉ có muối nên nàng đã lấy một cái bát và đổ đầy.
Nhìn thấy nàng hết lần này đến lần khác lấy đồ, người phụ nữ tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng bất lực.
Hạ Hy dường như không nhìn thấy bà ta, vẻ mặt tự nhiên đem đồ vật mang về trong sân nhà mình, cầm lấy con cá trong tay Kỳ Nhi, kiên nhẫn tỉ mỉ nướng chín.
Không tốn quá nhiều công sức, mùi cá thoang thoảng bay ra.
Kỳ Nhi ngoan ngoãn ngồi ở một bên ngửi ngửi: “Mẹ, thơm quá đi!”
“Đợi nướng chín rồi sẽ còn thơm hơn.”
Hạ Hy mỉm cười nói.
Đôi mắt của Kỳ Nhi nheo lại, nhìn động tác của Hạ Hy không chớp mắt.
Hương thơm bay ra, Hổ Tử lập tức đưa mũi ra ngửi ngửi, lập tức kéo tay áo người phụ nữ nói: “Mẹ, thơm quá...”
Người phụ nữ tức giận đến dựng tóc gáy, không ngờ Hạ Hy lại làm cho cá có mùi thơm được, mất bình tĩnh liền kéo theo Hổ Tử vào trong, đóng sầm cửa lại: “Thơm cái gì mà thơm, tiện nhân đó đến lửa còn không biết nhóm thì lấy đâu ra cá mà thơm.”
Người phụ nữ tức giận đến mất bình tĩnh, Hổ Tử sợ hãi rụt cổ lại, không dám nói nữa mà cứ nhìn về phía sân bên kia.
Khi cá nướng xong, Hạ Hy cầm ra trước mặt, thổi vài cái rồi xé một miếng nhỏ đưa cho Kỳ Nhi: “Ăn đi.”
Kỳ Nhi háo hức nhận lấy, há miệng định ăn, sau đó lại dừng lại giơ con cá lên trước mặt Hạ Hy: “Mẹ ăn trước đi.”
Hạ Hy sửng sốt một chút, cúi đầu ăn một chút tượng trưng, sau đó lắc lắc con cá trong tay, “Kỳ Nhi, con cứ ăn thoải mái đi, ăn hết rồi ngày mai chúng ta lại đi bắt.”
Kỳ Nhi gật đầu, đưa cá vào miệng cắn một miếng nhỏ, hương thơm tràn ngập trong miệng.
Đó là hương vị mà cậu chưa từng nếm qua, mắt cậu lập tức sáng lên: “Mẹ, ngon quá.”
Hạ Hy sờ sờ đầu cậu nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút, cẩn thận đừng để bị mắc nghẹn.”
Kỳ Nhi gật đầu, ăn xong con cá trong tay, Hạ Hi lại xé thêm một miếng nhỏ cho cậu.
Hai mẹ con ăn chậm rãi, mùi cá nướng tràn ngập căn phòng.
Bụp!
Một âm thanh từ bên ngoài vang lên.
Hai người cùng lúc nhìn ra bên ngoài.
Hổ Tử thận trọng thò đầu ra khỏi cửa nguyệt môn.
Thấy bị phát hiện, cậu lập tức rụt người lại, sau đó lại từ từ thò đầu ra, nhìn thẳng vào miếng cá nướng trên tay.
Hạ Hy không muốn để ý tới liền quay đầu lại.
Kỳ Nhi mím chặt môi, thử thăm dò: “Mẹ, có thể cho tiểu thúc ăn một ít được không ạ?”
Nói xong, sợ Hạ Hy không đồng ý, vội vàng nói thêm: “Tiểu thúc thường ngày đối xử với chúng ta không tệ, chưa bao giờ bắt nạt chúng ta. Có khi còn cho chúng ta đồ ăn.”
Hạ Hy nghe vậy, quay người lại, giơ ngón tay về phía Hổ Tử.
Hổ Tử có chút co rúm lại, không dám tới gần.
Hạ Hy lắc con cá trong tay, cố ý xé một miếng, cho vào miệng nhai.
Hổ Tử nuốt nước bọt mấy cái, không quan tâm đến chuyện gì khác, ngoan ngoãn chạy vào nhà ngồi bên cạnh Kỳ Nhi, ngơ ngác nhìn con cá trong tay nàng.
Hạ Hy cười thầm, xe một miếng đưa cho cậu: “Ăn được không?”
Hổ Tử gật đầu liên tục, nhìn chằm chằm vào con cá trước mặt.
“Cẩn thận xương!”
Hạ Hy còn chưa kịp nói xong, Hổ Tử đã giật lấy, há miệng nhét vào bên trong.
Hạ Hy nắm lấy cổ tay cậu, Hổ Tử sửng sốt một chút, sau đó kinh hãi nhìn cô.
“Ăn chậm thôi, cẩn thận xương!”
Hạ Hy lại nói thêm lần nữa.
Hổ Tử không kịp phản ứng lại.
Kỳ Nhi đưa con cá trong tay ra trước mặt Hổ Tử, “Tiểu Thúc, nhìn xem, trong thịt cá có xương, ăn vào sẽ bị mắc họng, thúc phải...”
Kỳ Nhi làm mẫu, Hổ Tử cũng đã hiểu, Hạ Hy buông tay của cậu ra, nhìn cậu nhặt xương cá ra, cho thịt cá vào miệng, ăn từng miếng lớn, sau đó mới yên tâm.
“Hổ Tử, Hổ Tử,...”
Tiếng hét hoảng sợ của người phụ nữ vang lên trong sân, theo sau là bước chân dồn dập.
Lúc đi tới cửa nguyệt môn, nhìn thấy Hổ Tử đang ăn cá ở bên trong, bà ta lập tức trợn mắt há mồm, chửi: “Hạ thị, cái thứ hạ tiện nhà ngươi, ngươi muốn hại chết Hổ Tử...”
Bùm!
Bà chưa kịp nói xong thì một con dao làm bếp tỏa ánh sáng lạnh lẽo bay tới và đâm vào bên cạnh chân của bà ta.
Kéo theo đó là giọng nói lạnh lùng của Hạ Hy: “Ngươi dám bước vào sân của ta, ta sẽ chặt chân ngươi!”
Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con
Hạ Hy không đáp lại, đợi người phụ nữ trả lời.
Nhìn thấy vẻ đắc ý của nàng, người phụ nữ trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
Trước ngày hôm nay, Hạ Hy vẫn là một kẻ vô dụng, bị đánh, bị mắng không bao giờ phản kháng, trước mặt bà ta luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Còn bây giờ không những ép đến mức bọn họ không dám nói gì mà còn dám dùng mấy con cá không biết kiếm ở đâu ra để dụ dỗ bọn họ, thật sự là đáng chết.
Nhìn thấy người phụ nữ trước ngực không ngừng phập phồng, trong mặt hiện ra lửa hận, Hạ Hy hiển nhiên nở nụ cười, không thèm để ý đến hai mẹ con đó nữa, “Kỳ Nhi, đi, về phòng thôi nào, mẹ nấu cá cho con ăn.”
Khi người phụ nữ dùng ánh mắt hung ác nhìn sang, Kỳ Nhi đã nhanh chóng không để lại bất cứ dấu vết nào cản trước mặt Hạ Hy, sau khi nghe Hạ Hy nói, lập tức nắm lấy tay nàng và tăng tốc độ.
Người phụ nữ không dám ngăn cản, hừ lạnh một tiếng, sân nhà bên đó không có bất cứ thứ gì hết, không có gạo cũng không có gia vị để xem nàng ta làm sao nấu cá.
Hơn nữa, Hạ Hi căn bản không biết nấu ăn, tưởng tượng một lúc nữa Hạ Hy sẽ thấp giọng tới cầu xin bà ta, sự tức giận trong lòng của người phụ nữ biến mất không còn dấu vết, thậm chí còn có chút đắc ý: “Hổ Tử, không cần vội, một lúc nữa mẹ nấu cá cho con ăn.”
Hổ Tử mở tròn xoe hai con mắt nhìn về phía hai mẹ con Hạ Hy biến mất, không chịu vào phòng mà ngoan cố đứng ở cửa.
Sau khi về đến sân nhà mình, cơ thể nhỏ bé căng cứng của Kỳ Nhi mới được thả lỏng.
Cậu dỡ giỏ tre xuống, nhìn những con cá sống nhảy đi nhảy lại trong giỏ, ngẩng đầu nhìn Hạ Hy: “Mẹ, hay là chúng ta đem cá đi bán đi.”
Cậu nghe nói trong thôn có rất nhiều người khi bắt được cá đều sẽ đem đi bán, có thể bán được mấy chục văn tiền cơ.
Hạ Hy cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu, “Đi lấy nước đi, mẹ sẽ mổ cá.”
Kỳ Nhi che trán, đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp nhìn nàng.
Trong khi Hạ Hy lại giơ ngón tay lên, vui vẻ đáp lại: “Dạ!” rồi xoay người chạy ra ngoài.
Hạ Hy lắc đầu cười, xách củi khô vào trong nhà, Kỳ Nhi lại chạy về, tay vẫn che trán: “Mẹ, chúng ta không có chậu.”
Hạ Hy thở dài vỗ trán, nàng quên mất chuyện này, khó trách người phụ nữ kia kiên quyết nói không ăn cá, chỉ chờ nàng tới cầu xin bà ta mà thôi.
Tuy nhiên, bà ta có lẽ là đánh sai chủ ý rồi.
Cúi xuống, đặt bó củi khô xuống đất, “Kỳ Nhi, con nhóm lửa lên, mẹ đi lấy nước.”
Kỳ Nhi đi vào, cởi dây thừng ra, Hạ Hy đi sang sân nhà bên kia, nhìn thoáng qua phòng bếp liền đi thẳng vào, lấy một cái chậu, múc nước ra, tiện đó cầm luôn dao làm bếp rồi bưng chậu nước đi về sân nhà mình.
Người phụ nữ nhìn thấy tức giận nhưng không dám nói gì, trong lòng hạ chủ ý, Hạ Hy nếu dám đến phòng bếp nấu ăn, bà ta nhất định sẽ không để yên cho nàng.
Kỳ Nhi đã đốt lửa lên, đổ đầy nước vào bình và đặt nó lên kệ.
Hạ Hy tìm một chỗ trống trong sân, thành thục gọn gàng mổ xong một con cá, dùng nước trong chậu rửa thật sạch sẽ rồi xách vào.
Nàng tìm một cành cây thô cắm cá lên trên đó, bảo Kỳ Nhi nướng trước, nàng thì nhân lúc đem chậu đi đã đến phòng bếp tìm gia vị.
Chỉ có muối nên nàng đã lấy một cái bát và đổ đầy.
Nhìn thấy nàng hết lần này đến lần khác lấy đồ, người phụ nữ tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng bất lực.
Hạ Hy dường như không nhìn thấy bà ta, vẻ mặt tự nhiên đem đồ vật mang về trong sân nhà mình, cầm lấy con cá trong tay Kỳ Nhi, kiên nhẫn tỉ mỉ nướng chín.
Không tốn quá nhiều công sức, mùi cá thoang thoảng bay ra.
Kỳ Nhi ngoan ngoãn ngồi ở một bên ngửi ngửi: “Mẹ, thơm quá đi!”
“Đợi nướng chín rồi sẽ còn thơm hơn.”
Hạ Hy mỉm cười nói.
Đôi mắt của Kỳ Nhi nheo lại, nhìn động tác của Hạ Hy không chớp mắt.
Hương thơm bay ra, Hổ Tử lập tức đưa mũi ra ngửi ngửi, lập tức kéo tay áo người phụ nữ nói: “Mẹ, thơm quá...”
Người phụ nữ tức giận đến dựng tóc gáy, không ngờ Hạ Hy lại làm cho cá có mùi thơm được, mất bình tĩnh liền kéo theo Hổ Tử vào trong, đóng sầm cửa lại: “Thơm cái gì mà thơm, tiện nhân đó đến lửa còn không biết nhóm thì lấy đâu ra cá mà thơm.”
Người phụ nữ tức giận đến mất bình tĩnh, Hổ Tử sợ hãi rụt cổ lại, không dám nói nữa mà cứ nhìn về phía sân bên kia.
Khi cá nướng xong, Hạ Hy cầm ra trước mặt, thổi vài cái rồi xé một miếng nhỏ đưa cho Kỳ Nhi: “Ăn đi.”
Kỳ Nhi háo hức nhận lấy, há miệng định ăn, sau đó lại dừng lại giơ con cá lên trước mặt Hạ Hy: “Mẹ ăn trước đi.”
Hạ Hy sửng sốt một chút, cúi đầu ăn một chút tượng trưng, sau đó lắc lắc con cá trong tay, “Kỳ Nhi, con cứ ăn thoải mái đi, ăn hết rồi ngày mai chúng ta lại đi bắt.”
Kỳ Nhi gật đầu, đưa cá vào miệng cắn một miếng nhỏ, hương thơm tràn ngập trong miệng.
Đó là hương vị mà cậu chưa từng nếm qua, mắt cậu lập tức sáng lên: “Mẹ, ngon quá.”
Hạ Hy sờ sờ đầu cậu nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút, cẩn thận đừng để bị mắc nghẹn.”
Kỳ Nhi gật đầu, ăn xong con cá trong tay, Hạ Hi lại xé thêm một miếng nhỏ cho cậu.
Hai mẹ con ăn chậm rãi, mùi cá nướng tràn ngập căn phòng.
Bụp!
Một âm thanh từ bên ngoài vang lên.
Hai người cùng lúc nhìn ra bên ngoài.
Hổ Tử thận trọng thò đầu ra khỏi cửa nguyệt môn.
Thấy bị phát hiện, cậu lập tức rụt người lại, sau đó lại từ từ thò đầu ra, nhìn thẳng vào miếng cá nướng trên tay.
Hạ Hy không muốn để ý tới liền quay đầu lại.
Kỳ Nhi mím chặt môi, thử thăm dò: “Mẹ, có thể cho tiểu thúc ăn một ít được không ạ?”
Nói xong, sợ Hạ Hy không đồng ý, vội vàng nói thêm: “Tiểu thúc thường ngày đối xử với chúng ta không tệ, chưa bao giờ bắt nạt chúng ta. Có khi còn cho chúng ta đồ ăn.”
Hạ Hy nghe vậy, quay người lại, giơ ngón tay về phía Hổ Tử.
Hổ Tử có chút co rúm lại, không dám tới gần.
Hạ Hy lắc con cá trong tay, cố ý xé một miếng, cho vào miệng nhai.
Hổ Tử nuốt nước bọt mấy cái, không quan tâm đến chuyện gì khác, ngoan ngoãn chạy vào nhà ngồi bên cạnh Kỳ Nhi, ngơ ngác nhìn con cá trong tay nàng.
Hạ Hy cười thầm, xe một miếng đưa cho cậu: “Ăn được không?”
Hổ Tử gật đầu liên tục, nhìn chằm chằm vào con cá trước mặt.
“Cẩn thận xương!”
Hạ Hy còn chưa kịp nói xong, Hổ Tử đã giật lấy, há miệng nhét vào bên trong.
Hạ Hy nắm lấy cổ tay cậu, Hổ Tử sửng sốt một chút, sau đó kinh hãi nhìn cô.
“Ăn chậm thôi, cẩn thận xương!”
Hạ Hy lại nói thêm lần nữa.
Hổ Tử không kịp phản ứng lại.
Kỳ Nhi đưa con cá trong tay ra trước mặt Hổ Tử, “Tiểu Thúc, nhìn xem, trong thịt cá có xương, ăn vào sẽ bị mắc họng, thúc phải...”
Kỳ Nhi làm mẫu, Hổ Tử cũng đã hiểu, Hạ Hy buông tay của cậu ra, nhìn cậu nhặt xương cá ra, cho thịt cá vào miệng, ăn từng miếng lớn, sau đó mới yên tâm.
“Hổ Tử, Hổ Tử,...”
Tiếng hét hoảng sợ của người phụ nữ vang lên trong sân, theo sau là bước chân dồn dập.
Lúc đi tới cửa nguyệt môn, nhìn thấy Hổ Tử đang ăn cá ở bên trong, bà ta lập tức trợn mắt há mồm, chửi: “Hạ thị, cái thứ hạ tiện nhà ngươi, ngươi muốn hại chết Hổ Tử...”
Bùm!
Bà chưa kịp nói xong thì một con dao làm bếp tỏa ánh sáng lạnh lẽo bay tới và đâm vào bên cạnh chân của bà ta.
Kéo theo đó là giọng nói lạnh lùng của Hạ Hy: “Ngươi dám bước vào sân của ta, ta sẽ chặt chân ngươi!”
Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con
Story
Chương 6: Dám bước vào sân của ta, ta sẽ chặt chân ngươi
9.8/10 từ 29 lượt.