Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi!
Chương 2
100@-
Cho đến khi triệt đến “anh em thứ hai” thì anh lại run lên.
Ừm... chỗ này da nhạy cảm, phản ứng cũng dễ hiểu thôi.
Toàn thân xử lý xong, tôi mệt đến mức ôm lưng.
Để có một “búp bê hoàn hảo” đúng là không dễ chút nào.
Tôi bắt đầu ngắm tác phẩm của mình, rồi kinh ngạc phát hiện chẳng hiểu sao anh toát mồ hôi đầm đìa, ướt hết cả gối dưới đầu.
Tôi vội chụp ảnh, chuẩn bị mai báo lại cho y tá.
Không ngờ chăm sóc người thực vật lại lắm tình huống thế.
Tôi còn phải sống chung nửa năm, phải học thêm kiến thức mới được, chứ lần nào cũng luống cuống thế này thì mệt.
Nhưng thôi, tối nay mệt quá rồi, việc học để mai.
Nghĩ vậy, tôi lấy từ tủ ra một chiếc bỉm người lớn.
Có lẽ là để tiện cho việc “làm chuyện kia”, mà tối nay hộ lý lại không mặc cho anh.
Nhưng chắc họ có lý do khoa học, có lẽ nhờ ăn uống điều chỉnh mà ban đêm anh sẽ không bài tiết.
Thôi mặc kệ, để đề phòng vẫn nên mặc vào.
Giúp anh mặc xong, tôi lại lật mặt gối ướt, thay sang mặt khô.
Xong xuôi, tôi gối đầu lên cơ ngực anh, ngon lành chìm vào giấc ngủ.
6
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Lờ mờ nhìn đồng hồ trên đầu giường, đúng 6 giờ.
Không ngờ nhân viên chăm sóc lại đi làm từ sớm như vậy.
Tôi xoay người, ôm chặt người đàn ông bên cạnh chỉ mặc mỗi bỉm.
Dù tối qua đã “s* s**ng khắp nơi”, nhưng sáng sớm tỉnh dậy nhìn lại thân hình này, tôi vẫn thấy ngượng ngùng.
Luyến tiếc hôn anh hai cái:
“Bé cưng, mẹ phải rời con một lát, mẹ sẽ nhớ con nhìu”
Sau tối qua vất vả đến đau lưng vì “cải tạo”, tôi đã hoàn toàn coi anh như búp bê riêng của mình.
Nhanh chóng mặc quần áo cho nam chính, tôi mở cửa, thấy trợ lý riêng của anh mồ hôi nhễ nhại.
“Chỉ có anh thôi à?” tôi hỏi.
“Y tá đang chuẩn bị.” Trợ lý Lâm mặt tái mét, nhưng giọng vẫn điềm nhiên.
“Cực cho anh rồi.”
Trông rõ ràng là kiểu công chức đúng giờ, 6 giờ đã phải có mặt, quả là khổ.
Tôi ngáp dài, vào phòng khách ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại thì đã gần trưa.
Do không sống chung với cha mẹ nam chính, chẳng ai quản tôi, tôi được tự do thoải mái.
Người giúp việc ở đây cũng khá lạnh nhạt, miễn tôi không gọi thì chẳng ai bắt chuyện, nhưng hễ tôi yêu cầu thì đều đáp ứng.
Theo lẽ thường trong tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính gặp hoàn cảnh thế này sẽ làm vài chuyện khiến người ta thay đổi cái nhìn, chinh phục tất cả.
Nhưng tôi là nữ phụ ác độc, đó không phải vai của tôi.
Vì thế, tôi hiển nhiên nằm dài trên sofa, vừa ăn hoa quả vừa lướt web mua đồ cosplay.
Tây trang cấm dục tai mèo, set dây chuyền ngực...
Mặt tôi đỏ bừng, không dám nghĩ đến cảnh nam chính mặc lên sẽ khiến tôi trở nên “hoạt bát” đến mức nào.
Thân hình anh còn chuẩn hơn cả người mẫu.
Tôi định đặt hàng, nhưng phát hiện mình không biết số đo của anh.
Tùy tiện hỏi người giúp việc:
“Có thước dây đo chiều cao không?”
Cầm được thước, tôi hí hửng đi tìm anh.
Cửa lại khóa từ trong.
Tôi gõ cửa, trợ lý Lâm mở ra, cười lịch sự.
“Cô Tô, có chuyện gì không?”
Tôi cười gượng: “Không có gì, tôi chỉ muốn vào xem anh ấy.”
“Sao lại khóa cửa? Có phải anh ấy đi nặng, các anh đang xử lý?”
Trợ lý Lâm hơi khựng lại, rồi mỉm cười: “Đúng vậy.”
Nếu thế thì thôi, tôi không vào, để bay mùi xong đã.
“Trợ lý Lâm, anh có biết số đo quần áo của chồng tôi không?”
Lần đầu gọi chữ “chồng”, tôi xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống, giọng cũng nhỏ hẳn.
Anh ta gật đầu: “Quần áo của ngài Lệ trước giờ đều do tôi phụ trách.”
“Thế thì tốt quá, mau nói cho tôi!”
“Cô Tô sao tự dưng lại hỏi vậy?” Giọng vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt anh ta như soi xét, khiến tôi bất giác thấy nguy hiểm.
Chợt tôi hiểu vì sao người trong biệt thự này ai cũng lạnh nhạt với mình.
Tôi chỉ là thiên kim giả gả đến xung hỉ, họ khinh thường, đề phòng tôi, căn bản không tin tôi sẽ thật lòng với nam chính.
Cũng chính nhờ sự cảnh giác này, em trai nam chính mới kịp thời phát hiện nguyên chủ hành hạ anh.
Cảm giác bị dò xét khó chịu, tôi nâng giọng:
“Anh cứ nói đi, hỏi nhiều làm gì? Tôi muốn biết số đo chồng tôi thì có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên không có vấn đề gì, tôi chỉ sợ cô Tô không hài lòng với công việc của tôi.”
Anh ta đáp trơn tru không kẽ hở.
Người làm công cũng khổ, chỉ nghe lệnh mà thôi, tôi chẳng muốn làm khó:
“Tôi không có ý kiến gì với anh, yên tâm đi.”
“Cảm ơn cô Tô.” Nụ cười lễ phép vẫn dính chặt trên môi anh ta.
“Các số đo của ngài Lệ lát nữa tôi sẽ gửi cho cô bằng văn bản.”
Bằng văn bản ư... phức tạp thế sao?
“Được, cảm ơn.”
Chẳng bao lâu, tôi nhận được file từ trợ lý Lâm.
Vòng cổ, ngang vai, chiều dài áo, chiều dài tay…
Những cái gì vậy? Tôi có đặt may vest đâu.
Kéo xuống, còn liệt kê cả sở thích mặc đồ các loại.
Đúng là năng lực chuyên nghiệp của “trợ lý tổng tài” trong tiểu thuyết.
Cho dù ông chủ thành người thực vật, việc mặc vẫn phải dựa trên sở thích trước kia.
Tôi còn đang cảm thán, trợ lý Lâm gửi thêm tin:
"Cô Tô, do một số tình huống bất ngờ, tối nay ngài Lệ cần nhân viên chuyên môn túc trực, thời gian tới cô phải ngủ ở phòng khác."
Tình huống bất ngờ gì thế?
Bộ đồ cosplay tôi đã thêm vào giỏ rồi, búp bê của tôi tuyệt đối không được có chuyện!
Tôi vội chạy đến phòng ngủ chính.
Cửa lại khóa.
Tôi gõ, trợ lý Lâm mở, tôi vòng qua anh ta lao vào, thấy mỹ nam vẫn yên lặng nằm đó, từ ngoài nhìn không phát hiện vấn đề gì.
“Anh ấy sao rồi?” Tôi lo lắng nhìn trợ lý.
“Cô Tô yên tâm, ngài Lệ không có gì lớn, chỉ là một vài chỉ số bất thường, cần giám sát đặc biệt.”
Nam chính sau nửa năm sẽ tỉnh, theo logic tiểu thuyết thì cơ thể anh sẽ không sao cả.
Tôi hiểu rồi.
“Có phải hôm nay điều chỉnh chưa tốt, tối có thể sẽ bài tiết, các anh sợ tôi không xử lý nổi?”
Chắc là vậy, nếu không gia đình họ Lệ nóng lòng muốn cháu sao lại để tôi “nghỉ việc”?
Quả nhiên, trợ lý Lâm hơi bất ngờ trước sự thông minh của tôi, nhưng rồi gật đầu.
Dù nam chính có đẹp trai cỡ nào, chứ xử lý phân nước tiểu thì tôi vẫn bó tay.
Đồ cosplay vốn có thể mặc ngay tối nay, ai ngờ xảy ra sự cố, khiến chúng tôi bị chia cách.
Tôi buồn bã nhào lên giường ôm lấy anh, hôn tới tấp.
Mẹ sẽ nhớ con, bé cưng.
Hôn một hồi, quay lại thì thấy trợ lý Lâm mắt trợn tròn, người khom về phía trước cứng đờ.
Bàn tay trái hơi chìa ra, dường như định ngăn cản, nhưng rồi bỏ dở.
Nhà họ Lệ mong tôi sớm mang thai, tôi chủ động gần gũi anh, họ đáng lẽ phải mừng mới đúng, sao lại có phản ứng lạ như thế?
Chắc đây chính là sự đề phòng tự nhiên mà người bên cạnh nhân vật chính dành cho nữ phụ ác độc.
Tôi an ủi:
“Anh yên tâm, đã gả cho anh ấy thì tôi sẽ không chê bai.”
Trợ lý Lâm gượng cười cứng nhắc:
“Cô Tô nghĩ được vậy... rất tốt.”
Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi!
Cho đến khi triệt đến “anh em thứ hai” thì anh lại run lên.
Ừm... chỗ này da nhạy cảm, phản ứng cũng dễ hiểu thôi.
Toàn thân xử lý xong, tôi mệt đến mức ôm lưng.
Để có một “búp bê hoàn hảo” đúng là không dễ chút nào.
Tôi bắt đầu ngắm tác phẩm của mình, rồi kinh ngạc phát hiện chẳng hiểu sao anh toát mồ hôi đầm đìa, ướt hết cả gối dưới đầu.
Tôi vội chụp ảnh, chuẩn bị mai báo lại cho y tá.
Không ngờ chăm sóc người thực vật lại lắm tình huống thế.
Tôi còn phải sống chung nửa năm, phải học thêm kiến thức mới được, chứ lần nào cũng luống cuống thế này thì mệt.
Nhưng thôi, tối nay mệt quá rồi, việc học để mai.
Nghĩ vậy, tôi lấy từ tủ ra một chiếc bỉm người lớn.
Có lẽ là để tiện cho việc “làm chuyện kia”, mà tối nay hộ lý lại không mặc cho anh.
Nhưng chắc họ có lý do khoa học, có lẽ nhờ ăn uống điều chỉnh mà ban đêm anh sẽ không bài tiết.
Thôi mặc kệ, để đề phòng vẫn nên mặc vào.
Giúp anh mặc xong, tôi lại lật mặt gối ướt, thay sang mặt khô.
Xong xuôi, tôi gối đầu lên cơ ngực anh, ngon lành chìm vào giấc ngủ.
6
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Lờ mờ nhìn đồng hồ trên đầu giường, đúng 6 giờ.
Không ngờ nhân viên chăm sóc lại đi làm từ sớm như vậy.
Tôi xoay người, ôm chặt người đàn ông bên cạnh chỉ mặc mỗi bỉm.
Dù tối qua đã “s* s**ng khắp nơi”, nhưng sáng sớm tỉnh dậy nhìn lại thân hình này, tôi vẫn thấy ngượng ngùng.
Luyến tiếc hôn anh hai cái:
“Bé cưng, mẹ phải rời con một lát, mẹ sẽ nhớ con nhìu”
Sau tối qua vất vả đến đau lưng vì “cải tạo”, tôi đã hoàn toàn coi anh như búp bê riêng của mình.
Nhanh chóng mặc quần áo cho nam chính, tôi mở cửa, thấy trợ lý riêng của anh mồ hôi nhễ nhại.
“Chỉ có anh thôi à?” tôi hỏi.
“Y tá đang chuẩn bị.” Trợ lý Lâm mặt tái mét, nhưng giọng vẫn điềm nhiên.
“Cực cho anh rồi.”
Trông rõ ràng là kiểu công chức đúng giờ, 6 giờ đã phải có mặt, quả là khổ.
Tôi ngáp dài, vào phòng khách ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại thì đã gần trưa.
Do không sống chung với cha mẹ nam chính, chẳng ai quản tôi, tôi được tự do thoải mái.
Người giúp việc ở đây cũng khá lạnh nhạt, miễn tôi không gọi thì chẳng ai bắt chuyện, nhưng hễ tôi yêu cầu thì đều đáp ứng.
Theo lẽ thường trong tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính gặp hoàn cảnh thế này sẽ làm vài chuyện khiến người ta thay đổi cái nhìn, chinh phục tất cả.
Nhưng tôi là nữ phụ ác độc, đó không phải vai của tôi.
Vì thế, tôi hiển nhiên nằm dài trên sofa, vừa ăn hoa quả vừa lướt web mua đồ cosplay.
Tây trang cấm dục tai mèo, set dây chuyền ngực...
Mặt tôi đỏ bừng, không dám nghĩ đến cảnh nam chính mặc lên sẽ khiến tôi trở nên “hoạt bát” đến mức nào.
Thân hình anh còn chuẩn hơn cả người mẫu.
Tôi định đặt hàng, nhưng phát hiện mình không biết số đo của anh.
Tùy tiện hỏi người giúp việc:
“Có thước dây đo chiều cao không?”
Cầm được thước, tôi hí hửng đi tìm anh.
Cửa lại khóa từ trong.
Tôi gõ cửa, trợ lý Lâm mở ra, cười lịch sự.
“Cô Tô, có chuyện gì không?”
Tôi cười gượng: “Không có gì, tôi chỉ muốn vào xem anh ấy.”
“Sao lại khóa cửa? Có phải anh ấy đi nặng, các anh đang xử lý?”
Trợ lý Lâm hơi khựng lại, rồi mỉm cười: “Đúng vậy.”
Nếu thế thì thôi, tôi không vào, để bay mùi xong đã.
“Trợ lý Lâm, anh có biết số đo quần áo của chồng tôi không?”
Lần đầu gọi chữ “chồng”, tôi xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống, giọng cũng nhỏ hẳn.
Anh ta gật đầu: “Quần áo của ngài Lệ trước giờ đều do tôi phụ trách.”
“Thế thì tốt quá, mau nói cho tôi!”
“Cô Tô sao tự dưng lại hỏi vậy?” Giọng vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt anh ta như soi xét, khiến tôi bất giác thấy nguy hiểm.
Chợt tôi hiểu vì sao người trong biệt thự này ai cũng lạnh nhạt với mình.
Tôi chỉ là thiên kim giả gả đến xung hỉ, họ khinh thường, đề phòng tôi, căn bản không tin tôi sẽ thật lòng với nam chính.
Cũng chính nhờ sự cảnh giác này, em trai nam chính mới kịp thời phát hiện nguyên chủ hành hạ anh.
Cảm giác bị dò xét khó chịu, tôi nâng giọng:
“Anh cứ nói đi, hỏi nhiều làm gì? Tôi muốn biết số đo chồng tôi thì có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên không có vấn đề gì, tôi chỉ sợ cô Tô không hài lòng với công việc của tôi.”
Anh ta đáp trơn tru không kẽ hở.
Người làm công cũng khổ, chỉ nghe lệnh mà thôi, tôi chẳng muốn làm khó:
“Tôi không có ý kiến gì với anh, yên tâm đi.”
“Cảm ơn cô Tô.” Nụ cười lễ phép vẫn dính chặt trên môi anh ta.
“Các số đo của ngài Lệ lát nữa tôi sẽ gửi cho cô bằng văn bản.”
Bằng văn bản ư... phức tạp thế sao?
“Được, cảm ơn.”
Chẳng bao lâu, tôi nhận được file từ trợ lý Lâm.
Vòng cổ, ngang vai, chiều dài áo, chiều dài tay…
Những cái gì vậy? Tôi có đặt may vest đâu.
Kéo xuống, còn liệt kê cả sở thích mặc đồ các loại.
Đúng là năng lực chuyên nghiệp của “trợ lý tổng tài” trong tiểu thuyết.
Cho dù ông chủ thành người thực vật, việc mặc vẫn phải dựa trên sở thích trước kia.
Tôi còn đang cảm thán, trợ lý Lâm gửi thêm tin:
"Cô Tô, do một số tình huống bất ngờ, tối nay ngài Lệ cần nhân viên chuyên môn túc trực, thời gian tới cô phải ngủ ở phòng khác."
Tình huống bất ngờ gì thế?
Bộ đồ cosplay tôi đã thêm vào giỏ rồi, búp bê của tôi tuyệt đối không được có chuyện!
Tôi vội chạy đến phòng ngủ chính.
Cửa lại khóa.
Tôi gõ, trợ lý Lâm mở, tôi vòng qua anh ta lao vào, thấy mỹ nam vẫn yên lặng nằm đó, từ ngoài nhìn không phát hiện vấn đề gì.
“Anh ấy sao rồi?” Tôi lo lắng nhìn trợ lý.
“Cô Tô yên tâm, ngài Lệ không có gì lớn, chỉ là một vài chỉ số bất thường, cần giám sát đặc biệt.”
Nam chính sau nửa năm sẽ tỉnh, theo logic tiểu thuyết thì cơ thể anh sẽ không sao cả.
Tôi hiểu rồi.
“Có phải hôm nay điều chỉnh chưa tốt, tối có thể sẽ bài tiết, các anh sợ tôi không xử lý nổi?”
Chắc là vậy, nếu không gia đình họ Lệ nóng lòng muốn cháu sao lại để tôi “nghỉ việc”?
Quả nhiên, trợ lý Lâm hơi bất ngờ trước sự thông minh của tôi, nhưng rồi gật đầu.
Dù nam chính có đẹp trai cỡ nào, chứ xử lý phân nước tiểu thì tôi vẫn bó tay.
Đồ cosplay vốn có thể mặc ngay tối nay, ai ngờ xảy ra sự cố, khiến chúng tôi bị chia cách.
Tôi buồn bã nhào lên giường ôm lấy anh, hôn tới tấp.
Mẹ sẽ nhớ con, bé cưng.
Hôn một hồi, quay lại thì thấy trợ lý Lâm mắt trợn tròn, người khom về phía trước cứng đờ.
Bàn tay trái hơi chìa ra, dường như định ngăn cản, nhưng rồi bỏ dở.
Nhà họ Lệ mong tôi sớm mang thai, tôi chủ động gần gũi anh, họ đáng lẽ phải mừng mới đúng, sao lại có phản ứng lạ như thế?
Chắc đây chính là sự đề phòng tự nhiên mà người bên cạnh nhân vật chính dành cho nữ phụ ác độc.
Tôi an ủi:
“Anh yên tâm, đã gả cho anh ấy thì tôi sẽ không chê bai.”
Trợ lý Lâm gượng cười cứng nhắc:
“Cô Tô nghĩ được vậy... rất tốt.”
Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi!
Story
Chương 2
10.0/10 từ 13 lượt.