Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C945: Quá thần kỳ
Bây giờ anh ta lại đột nhiên không chắc chăn lắm...
Trương Lương nhận thấy sự kỳ lạ của Mạnh Thiên Hải, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Trên đỉnh núi, Thấm Nhi đứng gần đó đã nhướng mày từ lâu. Ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là bước lên ném Kim Phi xuống núi.
Nhưng Cửu công chúa trước đó đã cảnh cáo rằng cô ấy không thể đánh Kim Phi trong những tình huống này.
'Thấm Nhi đã ở cùng Cửu công chúa một thời gian dài và có thể thấy rằng trong khoảng thời gian này cô ấy đã cố tình tiếp cận Kim Phi nhiêu hơn.
Nhiều lần khi đưa đồ cho y, tay họ đã có sự tiếp xúc cố ý hoặc vô tình.
Những hành động nhỏ thân mật này trước đây không thể xảy ra được.
'Thấm Nhi cũng muốn nhìn qua ống nhòm. Cô ấy chỉ có thể ép mình nhìn sang bên cạnh như thể chưa hề nhìn thấy.
Cửu công chúa quả thật có chút ý đồ, nhưng cô ấy đã là một đại cô nương, đột nhiên bị Kim Phi vây trong ngực vẫn hơi căng thẳng.
Kim Phi thấy hô hấp của Cửu công chúa đột nhiên trở nên gấp gáp, lúc y quay đầu lại thì phát hiện mặt cô ấy đỏ ửng, trên chóp mũi có vài giọt mồ hôi li tỉ.
Hai người đã ở khá gần, y lại đột ngột quay đầu, mũi của họ gần như chạm vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả Cửu công chúa điềm tĩnh cũng không khỏi xấu hổ, nhằm mắt lại.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kim Phi là bây giờ ban ngày lạnh như thế, mà chóp mũi của Cửu công chúa có thể toát mồ hôi ư?
Quá thần kỳ!
Sau đó, y chợt nhận ra hành động của hai người đã trở nên quá thân mật, vội vàng thả tay ra, lùi lại hai bước.
"Điện hạ, thật xin lỗi, thất lễ rồi!" Kim Phi cũng căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Người trước mặt không giống như những cô gái ở núi Thiết Quán mà có thể tùy tiện trêu chọc, thậm chí nói không chừng còn cảm thấy vui mừng, nghĩ đến việc sưởi ấm giường của tiên sinh vào buổi tối.
Đây là công chúa được hoàng đế yêu thương nhất đó.
Đừng thấy cô ấy lúc thời bình luôn có vẻ ngoài tươi cười và hiền lành, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn mà lầm.
Kim Phi biết cô ấy là một con hổ hung dữ. Một khi tức giận sẽ ăn thịt người.
Kim Phi không phải cố ý làm vậy, có lẽ nó đã trở thành thói quen sau khi dạy Quan Hạ Nhi cách sử dụng nỏ. Y không biết sợi dây nào trong não mình đã bị trục trặc nữa, thế mà ban nấy theo bản năng thực hiện động tác này.
May mẫn thay, y chỉ vòng qua người cô ấy một chút, không thật sự xem Cửu công chúa thành Quan Hạ Nhi.
Nếu không, có lẽ bây giờ y đã bị Thấm Nhi ném vào doanh trại Thổ Phiên rồi.
Cửu công chúa không hổ là người đã bị chốn quan triều huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh, bây giờ đã điều chỉnh xong chưa?"
"Đã... Đã điều chỉnh rồi...” Kim Phi trả lời có phần không mạch lạc.
Khánh Mộ Lam đứng sang một bên, hoàn toàn biến thành người đứng hóng hớt.
Phát hiện Thấm Nhi không ném Kim Phi đi, cô ấy không khỏi hơi thất vọng.
Tuy nhiên, Khánh Mộ Lam đã nhớ rõ bài học của Kim Phi nên không dám nói gì để xúi giục. Kim Phi phát hiện Cửu công chúa không có vẻ tức giận,
lúc này mới nhẹ nhõm.
Dưới sườn đồi, không chỉ có Mạnh Thiên Hải và Trương Lương nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà còn có rất nhiều binh lính.
Từ hôm nay trở đi, tin đồn Kim Phi và Cửu công chúa bắt đầu lan truyền trong quân đội...
Doanh trại Thổ Phiên.
Sau khi Đan Châu trở lại lều lớn, gã lo lắng Kim Phi có thể
lại gây rắc rối. Gã thậm chí còn không cởi áo giáp, mặc nó suốt buổi chiều.
Chiều nay Kim Phi đã dạy cho Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi sử dụng ống nhòm, bọn họ không có tâm trạng gây phiền phức cho doanh trại Thổ Phiên.
Thế là Đan Châu dành cả buổi chiều mặc áo giáp một cách vô ích.
Đan Châu giữ một vị trí quan trọng trong hàng ngũ Thổ Phiên nên tất nhiên áo giáp của gã có chất lượng cao. Mặc dù không bao phủ toàn bộ cơ thể gã nhưng cũng có khả năng bảo. vệ chân và tay.
Một bộ áo giáp đầy đủ nặng vài chục cân.
Cho dù thân thể Đan Châu có cường tráng đến mấy, mặc mấy chục cân đồ trong cả buổi chiều vẫn sẽ khá mệt mỏi.
Khi màn đêm buông xuống, dốc Đại Mãng vẫn không có động tĩnh gì.
Các trinh sát báo cáo răng hầu hết các đống lửa trại của quân Đại Khang đã được dập tắt, các binh sĩ đã trở về trại của mình để nghỉ ngơi.
Lúc này Đan Châu mới yêu cầu cận vệ giúp gã cởi áo giáp. Cùng với mệnh lệnh được truyền xuống, doanh trại Thổ
Phiên cũng dập lửa và nghỉ ngơi.
Cả ngày hôm nay, Đan Châu đã kiệt sức. Thậm chí còn không cử ai đưa mấy cô gái trẻ đến lều của mình vào tối hôm đó. Gã xoa vai, năm xuống chiếc giường hành quân của mình, hoàn toàn chẳng còn chút ham muốn trần tục nào.
Nhưng ngay khi gã nhằm mắt lại và chuẩn bị ngủ, cận vệ lại xông vào.
"Tướng quân, người Đại Khang lại lao xuống từ trên dốc Đại Mãng!”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác