Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C62: Xe bắn đá
Thiểm Bắc có một dãy núi là ranh giới tự nhiên giữa Đại Khang và Đảng Hạng.
Cách phía Bắc thành Vị Châu hai mươi dặm, trong dãy núi này có một hẻm núi, chính là Thanh Thủy Cốc.
Thời kỳ đầu lập nước của Đại Khang, Thanh Thủy Cốc là con đường duy nhất mà các thương nhân phải đi qua nếu muốn đến Đảng Hạng buôn bán, thành Vị Châu cũng là một thành phố lớn về thương mại.
Nhưng bây giờ Thanh Thủy Cốc đã trở thành địa điểm quan trọng của Đại Khang để chống lại người Đảng Hạng, cũng là rào cản quan trọng để đồng bằng Quan Trung đối mặt với Đảng Hạng.
Nếu vượt qua Thanh Thủy Cốc, ky binh Đảng Hạng có thể vòng qua thành Vị Châu, dẫn quân tiến vào phủ Kinh Triệu của Quan Trung, thậm chí tiếp cận được Tây Đô.
Đây cũng là nguyên nhân mà Khánh Hoài không bao giờ bỏ cuộc.
Thiết Lâm Quân đóng quân dưới chân núi ở một đầu của Thanh Thủy Cốc.
Vẫn chưa đến gần, hai người đã bị lính canh chặn lại.
Chung Ngũ báo tên của Kim Phi, lính canh vội chạy. vào đại doanh báo tin.
“Chung Ngũ, ta là người mới, vào đó làm thống soái thì người khác có tin phục ta không?”, Kim Phi hỏi.
Thật ra đây là vấn đề y lo lắng nhất.
Mình chỉ là một tên đi cửa sau, ngộ nhỡ đến đó không ai sẵn sàng nghe lời mình thì chẳng phải tiêu rồi sao?
Cũng không thể một mình đi đánh với người Đảng Hạng chứ?
“Nếu ngài được Hà Minh Khâm chấp nhận chắc chắn mọi người sẽ không phục nhưng Thiết Lâm Quân là do một tay Hầu gia dẫn dắt, Hầu gia chỉ định tiên sinh tạm thời đảm nhiệm quân vụ thì trên dưới Thiết Lâm Quân không ai không phục cả”.
Chung Ngũ tự tin nói: “Tiên sinh yên tâm, đội chấp pháp trong quân là do Lưu Quỳnh thống lĩnh, ai dám không phục, ngài cứ bảo Lưu Quỳnh chém người đó”.
“Ừ",
Lưu Quỳnh cũng là một trong những cận vệ của Khánh Hoài, Kim Phi cũng có quen biết.
Nghe nói có người quen nắm quyền bên đội chấp. pháp, Kim Phi mới yên tâm hơn một chút.
Phó tướng của Khánh Hoài biết tin Kim Phi đến lập tức dẫn người ra đón.
Mặc dù Chung Ngũ đi theo đã có thể chứng minh thân phận của Kim Phi, nhưng phó tướng vẫn cẩn thận kiểm tra thẻ bài thân phận của Kim Phi, thư có ấn dấu của Khánh Hoài.
Sau đó mới quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Mạt
tướng Từ Kiêu bái kiến Kim tướng quân”. “Thuộc hạ bái kiến Kim tướng quân”.
Một nhóm tướng lĩnh, chỉ huy ở phía sau phó tướng cũng quỳ một gối xuống chào.
“Hầu gia đang ở đâu? Dẫn ta đến đó”.
Kim Phi cũng không có tâm trạng khách sáo với mấy người này, vội hỏi.
“Mời tướng quân đi theo ta”. Từ Kiêu dẫn Kim Phi đi vào lều của Trung Quân.
Vừa bước vào lều, Kim Phi đã ngửi thấy mùi thảo dược rất nồng. Khánh Hoài để trần thân trên, yên tĩnh nằm trên giường, ngực trái đang bị băng bó, trán cũng quấn một vòng lớn.
“Vết thương của Hầu gia thế nào? Bao giờ có thể tỉnh lại?”
Kim Phi nhìn quân y ở một bên.
“Thưa tướng quân, Hầu gia bị gãy hai xương sườn, phổi trái cũng bị tổn thương, trán bị thương nặng, ta cũng không biết bao giờ Hầu gia có thể tỉnh”.
Quân y bất lực nói. “Vậy được rồi, chăm sóc cho Hầu gia thật tốt”.
Quân y không còn cách nào khác, Kim Phi ở lại đây cũng không có tác dụng gì, chỉ bằng nhanh chóng làm quen với Thiết Lâm Quân, nghĩ ra kế sách đối phó với địch.
` kéo phó tướng ra ngoài lều rồi hỏi: “Nói về tình hình hiện giờ của Thiết Lâm Quân đi”.
“Thiết Lâm Quân có tất cả năm ngàn người, năm ngoái đi chinh chiến với Hầu gia, tổn thất hết hơn một ngàn hai trăm người, đầu năm bổ sung thêm hơn bảy. trăm lính mới, hôm nay ba trăm người tham gia trận chiến, hơn một trăm hai mươi người thiệt mạng, hơn một trăm bảy mươi người bị thương, bây giờ còn bốn ngàn một trăm tám mươi sáu người có thể ra trận, lương thực †rong quân còn đủ dùng cho hai mươi ngày..."
Phó tướng đã chuẩn bị xong hết, thành thục nói lại tình hình hiện giờ của Thiết Lâm Quân.
Kim Phi cũng khá hài lòng với sức chiến đấu hiện tại của Thiết Lâm Quân.
Nghe giới thiệu xong, Kim Phi lại đi theo ngọn núi nhỏ bên trái quân doanh với phó tướng, thu hết toàn bộ Thanh Thủy Cốc vào tầm mắt.
Thanh Thủy Cốc dài khoảng một kilomet, rộng khoảng một trăm sáu mươi mét, bên phải là một con sông rộng hai ba mươi mét, bên trái là khoảng đất bằng hơn một trăm mét.
Các trận chiến trước đó đều xảy ra trong khoảng đất bằng dài một kilomet, rộng hơn một mét này.
Lúc này trên mặt đất vẫn còn có thể thấy được vết máu và vài thi thể người ngựa Đảng Hạng, không ít chiến mã bị lưới dây thép quấn chặt, bị đâm máu thịt lẫn lộn.
Còn có vài binh sĩ Thiết Lâm Quân đang dọn dẹp. chiến trường.
Nhìn thấy người Đảng Hạng dù là thi thể hay là người bị thương thì đâm một đao trước hãng nói.
Nhìn thấy chiến mã bị lưới dây thép quấn chặt thì giết chiến mã, cẩn thận thu lại lưới dây thép. Ngôn Tình Cổ Đại
Tiếc là lưới dây thép dùng xong một lần đa phần đều sẽ quấn thành một cục, cơ bản cũng không thể dùng lại nữa, cùng lắm là thu lại đen về doanh, nung chảy rồi lại làm cái khác.
“Địa hình tốt thế này, tại sao ngươi không đặt vài chiếc xe bắn đá ở bên phần núi đối diện?”
Kim Phi nhíu mày hỏi.
Đỉnh núi bên phải Thanh Thủy Cốc vừa dốc vừa cao, dưới chân núi còn có một con sông, dễ phòng thủ khó tấn công, nếu đặt vài chiếc xe bản đá ở bên phần núi đối diện, nếu tính toán tốt vị trí, ném đá từ trên xuống dưới, phạm vi có thể bao quát gần như toàn bộ thung lũng.
“Xe bắn đá?”
Phó tướng ngờ vực hỏi: “Xe bắn đá là gì? Một loại xe chiến sao?”
“Ngươi chưa từng nghe nói đến à?”
Kim Phi cũng sửng sốt.
Lẽ nào Đại Khang vẫn chưa có xe bắn đá sao? “Chưa từng nghe”, phó tướng lắc đầu.
“Chông sắt và bẫy hố, từng nghe nói chưa?” “Chưa”, phó tướng vẫn lắc đầu.
“Được rồi”.
Kim Phi siết chặt nắm đấm.
Thảo nào Đại Khang lại bị ky binh Đảng Hạng và Khiết Đan đánh đến thảm thương như thế.
Cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, chông sắt đều là những vũ khí quan trọng để đánh với ky binh thế mà lại chẳng có một cái nào cả.
Thật ra cũng trách Kim Phi nghĩ quá đương nhiên.
Lịch sự thế giới này không giống đời trước, trong lịch sử đời trước, chông sắt và xe bắn đá đều xuất hiện ở thời kỳ Chiến Quốc, mà móng ngựa hình chữ U xuất hiện ở thời Nguyên.
Kim Phi nhìn thấy chiến mã của mấy người Khánh Hoài ở làng Tây Hà có trang bị móng ngựa nên cứ nghĩ mấy món vũ khí kia đã xuất từ lâu.
Ai mà ngờ không có...
Lần đầu tiên mà sử dụng các vũ khí loại mới thì hiệu quả sẽ tốt nhất vì kẻ địch không có phòng bị.
Hệt như hôm nay Khánh Hoài có thể đánh bại ky binh Đảng Hạng là nhờ vào lưới dây thép.
Nếu thế giới này chưa từng có vũ khí xe bắn đá, chông sắt, bẫy hố thì có phải có thể đem đến bất ngờ cực kỳ lớn cho người Đảng Hạng hay không?
Bên Kim Phi đang tính toán kế sách đối phó với địch, Phạm tướng quân vừa kiểm tra quân vụ ở bên ngoài về cũng nhận được tin Thiết Lâm Quân đổi thống soái.
“Ngươi nói sao, Khánh Hoài bị thương nặng hôn mê nên bảo Kim Phi đến thống lĩnh Thiết Lâm Quân à?”
Phạm tướng quân nghe người khác nói lại cũng giật mình: “Trong quân không được nói đùa, không thể đùa được”.
“Tướng quân, sao ta dám nói bậy bạ chuyện này được?”
Phụ tá cầm một bức thư ở trên bàn: “Đây là thư nhận lệnh Khánh Hoài tướng quân đưa đến”.
“Khánh Hoài đang làm bậy đây hả?”
Phạm tướng quân tức đến mức râu cũng rung lên: “Kim Phi đó là một tên thợ rèn, làm gì biết cách đánh trận chứ?”
“Tướng quân, Thanh Thủy Cốc mà Thiết Lâm Quân phòng thủ rất quan trọng, không thể thất thủ được, ngài xem có phải muốn tước chức vụ của Kim Phi gì đó không?”
Phụ tá hỏi.
“Theo quy tắc trong quân, thư nhận lệnh trước khi Khánh Hoài hôn mê chỉ có Bệ hạ mới có thể thay đổi, ta cũng không bác bỏ được”.
Phạm tướng quân đi quanh bàn mấy vòng: “Ngươi lập tức đến Thiết Lâm Quân giám sát tên Kim Phi này, một khi phát hiện hắn có hành động bất chính, lập tức phái người về báo cho ta”.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác