Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C4147: Lát nữa ta sẽ sắp xếp
62@-
Thấm Nhi tò mò nhận thư, kiểm tra con dấu và nét chữ cực kì cẩn thận.
Hầu Tử còn tò mò hơn cả cô ấy, không ngừng thúc giục Thấm Nhi: “Mau mở. ra xem xem là chuyện gì, cứ bắt ta phải tự mình giao tới tận tay ngươi ngay lập tức!”
Kết quả Thấm Nhi nghe Hầu Tử nói vậy, lại càng kiểm tra kĩ hơn.
“Ngươi có ý gì đấy, ta còn có thể giả thành tiên sinh viết thư cho ngươi à?” Hầu Tử không vui lắm.
“Đâu phải ngươi không làm ra chuyện này được?” Thấm Nhi không vui liếc Hầu Tử một phát.
Hầu Tử nổi tiếng thích trêu chọc mọi người, nhân viên hộ tống của chiến đội áo giáp đen không biết đã ăn thiệt bao nhiêu lần, mà Hầu Tử còn không biết xấu hổ nói đang rèn luyện khả năng tránh bị lừa cho họ.
“Dù ta có to gan hơn nữa, cũng không dám giả mạo tiên sinh đâu!” Hầu Tử bu môi.
Nhưng cho dù anh ta nói thế nào, Thấm Nhi vẫn kiểm tra kĩ càng một lượt, xác nhận con dấu và bút tích đúng là của Kim Phi, phong thư cũng không có dấu vết bị xé, lúc này mới mở ra.
Hầu Tử tò mò đến gần muốn xem trộm, kết quả lại bị Thấm Nhi đạp cho một phát cách ra mấy mét.
Một phát đá này Thấm Nhi dùng lực nhẹ, thân thủ của Hầu Tử cũng linh hoạt, nhào lộn trên không rồi tiếp đất vững vàng.
“Bây giờ ông đây là lãnh đạo của ngươi, ngươi đá ta chính là đối đầu với cấp trên đấy!” Hầu Tử tức giận hét.
Bây giờ Thấm Nhi gia nhập vào chiến đội áo giáp đen, trở thành thuộc hạ của anh ta, vốn cho là tình hình sẽ tốt hơn, kết quả Thấm Nhi vẫn nói đánh là đánh anh ta như cũ.
Nếu là lãnh đạo bình thường, tất nhiên Thấm Nhi sẽ không như vậy, ví dụ như Đại Tráng cùng là lãnh đạo, nhưng Thấm Nhi ra tay có chừng mực hơn nhiều, nhưng tính cách của Hầu Tử quá đê tiện, hoàn toàn không có dáng vẻ của lãnh đạo, Thấm Nhi đánh cũng không có tí áp lực tâm lí nào.
Hầu Tử cũng quen vậy rồi, vừa chuẩn bị lên trên cái cây cạnh đó nhìn lén, chợt phát hiện Thấm Nhi cầm thư ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó nước mắt rơi xuống tờ thư.
“Chuyện quái gì vậy?” Hầu Tử lập tức hoảng hốt.
Mặc dù anh ta luôn phàn nàn Thấm Nhi hoàn toàn không có mùi vị của phụ nữ, còn đàn ông hơn cả đàn ông, nhưng trong lòng vẫn rất công nhận Thấm Nhi.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thấm Nhi rơi lệ “Thấm Nhị, sao thế?” Hầu Tử tiến tới, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh nói gì rồi?”
“Không có gì; Thấm Nhi giả vờ như không có chuyện gì lau nước mắt đi, sau đó thu thư lại.
“Không có gì mà rơi nước mắt được à?” Hầu Tử cảm thấy tim mình như bị mèo cào: “Nói xem, mau nói đi!”
“Ai rơi lệ chứ?” Thấm Nhi trợn mắt với Hầu Tử: “Hồi nấy có cát bay vào mắt bà đây thôi!"
“Đúng đúng đúng, là ta nhìn sai rồi” Hầu Tử gật đầu liên tục: “Bà cô ơi, xin ngươi, nói cho ta đi!”
Nhưng Thấm Nhi dường như không nghe thấy, quay đầu hét với nhân viên hộ tống sau lưng: “Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, nửa giờ nữa tiếp tục xuất phát, trước khi trời tối mau chóng tới làng Chu Gia!”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Thời gian trước Thấm Nhi gia nhập vào chiến đội áo giáp đen, nhưng hành động hiện giờ của chiến đội áo giáp đen đều bị liệt vào loại bí mật, cho dù Cục tình báo cũng không biết vị trí cụ thể của chiến đội áo giáp đen.
“Lát nữa ta sẽ sắp xếp người đi thông báo cho. YMENg Nhi,” Kim Phi cười nói: “Đôi uyên ương số khổ này cũng nên có một kết quả
Châu Nhi mím môi, lui ra khỏi ngự thư phòng.
Lúc này Thấm Nhi đang dẫn một đội áo giáp đen tiến vào rừng cây huấn luyện dã ngoại cách Đại Sơn mấy chục dặm, lúc đi tới điểm trợ cấp tiếp theo, Thấm Nhi bỗng phát hiện Hầu Tử đứng ngoài điểm trợ cấp.
“Đội trưởng, sao ngươi tới đây?” Thấm Nhi tiến lên chào hỏi.
“Tiên sinh bảo ta tới đưa thư cho ngươi!” Hầu Tử lấy một phong thư trong ngực ra đưa cho Thấm Nhi.
Thấm Nhi tò mò nhận thư, kiểm tra con dấu và nét chữ cực kì cẩn thận.
Hầu Tử còn tò mò hơn cả cô ấy, không ngừng thúc giục Thấm Nhi: “Mau mở. ra xem xem là chuyện gì, cứ bắt ta phải tự mình giao tới tận tay ngươi ngay lập tức!”
Kết quả Thấm Nhi nghe Hầu Tử nói vậy, lại càng kiểm tra kĩ hơn.
“Ngươi có ý gì đấy, ta còn có thể giả thành tiên sinh viết thư cho ngươi à?” Hầu Tử không vui lắm.
“Đâu phải ngươi không làm ra chuyện này được?” Thấm Nhi không vui liếc Hầu Tử một phát.
Hầu Tử nổi tiếng thích trêu chọc mọi người, nhân viên hộ tống của chiến đội áo giáp đen không biết đã ăn thiệt bao nhiêu lần, mà Hầu Tử còn không biết xấu hổ nói đang rèn luyện khả năng tránh bị lừa cho họ.
“Dù ta có to gan hơn nữa, cũng không dám giả mạo tiên sinh đâu!” Hầu Tử bu môi.
Nhưng cho dù anh ta nói thế nào, Thấm Nhi vẫn kiểm tra kĩ càng một lượt, xác nhận con dấu và bút tích đúng là của Kim Phi, phong thư cũng không có dấu vết bị xé, lúc này mới mở ra.
Hầu Tử tò mò đến gần muốn xem trộm, kết quả lại bị Thấm Nhi đạp cho một phát cách ra mấy mét.
Một phát đá này Thấm Nhi dùng lực nhẹ, thân thủ của Hầu Tử cũng linh hoạt, nhào lộn trên không rồi tiếp đất vững vàng.
“Bây giờ ông đây là lãnh đạo của ngươi, ngươi đá ta chính là đối đầu với cấp trên đấy!” Hầu Tử tức giận hét.
Bây giờ Thấm Nhi gia nhập vào chiến đội áo giáp đen, trở thành thuộc hạ của anh ta, vốn cho là tình hình sẽ tốt hơn, kết quả Thấm Nhi vẫn nói đánh là đánh anh ta như cũ.
Nếu là lãnh đạo bình thường, tất nhiên Thấm Nhi sẽ không như vậy, ví dụ như Đại Tráng cùng là lãnh đạo, nhưng Thấm Nhi ra tay có chừng mực hơn nhiều, nhưng tính cách của Hầu Tử quá đê tiện, hoàn toàn không có dáng vẻ của lãnh đạo, Thấm Nhi đánh cũng không có tí áp lực tâm lí nào.
Hầu Tử cũng quen vậy rồi, vừa chuẩn bị lên trên cái cây cạnh đó nhìn lén, chợt phát hiện Thấm Nhi cầm thư ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó nước mắt rơi xuống tờ thư.
“Chuyện quái gì vậy?” Hầu Tử lập tức hoảng hốt.
Mặc dù anh ta luôn phàn nàn Thấm Nhi hoàn toàn không có mùi vị của phụ nữ, còn đàn ông hơn cả đàn ông, nhưng trong lòng vẫn rất công nhận Thấm Nhi.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thấm Nhi rơi lệ “Thấm Nhị, sao thế?” Hầu Tử tiến tới, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh nói gì rồi?”
“Không có gì; Thấm Nhi giả vờ như không có chuyện gì lau nước mắt đi, sau đó thu thư lại.
“Không có gì mà rơi nước mắt được à?” Hầu Tử cảm thấy tim mình như bị mèo cào: “Nói xem, mau nói đi!”
“Ai rơi lệ chứ?” Thấm Nhi trợn mắt với Hầu Tử: “Hồi nấy có cát bay vào mắt bà đây thôi!"
“Đúng đúng đúng, là ta nhìn sai rồi” Hầu Tử gật đầu liên tục: “Bà cô ơi, xin ngươi, nói cho ta đi!”
Nhưng Thấm Nhi dường như không nghe thấy, quay đầu hét với nhân viên hộ tống sau lưng: “Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, nửa giờ nữa tiếp tục xuất phát, trước khi trời tối mau chóng tới làng Chu Gia!”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C4147: Lát nữa ta sẽ sắp xếp
10.0/10 từ 34 lượt.