Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C4134: Quan gia
"Chúng ta không kịp đến những làng khác để phát lương thực rồi, các ngươi phái người đi các làng xung quanh thông báo một tiếng, bắt đầu từ ngày mai, quốc sư đại nhân sẽ phái người đến bên ngoài thành Gia Trí phát cháo, những người thật sự khó khăn có thể tới nhận cháo!" Huyện lệnh nói.
Nhân lực của binh phủ có hạn, không kịp đưa lương thực cho từng làng, chỉ có thể dựa theo kế hoạch đã định trước mà thông báo cho người dân, nếu như người dân thật sự không chịu nổi nữa, có thể đến huyện thành tìm đường sống.
Trưởng làng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn huyện lệnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Triều đình trở nên tốt như vậy từ lúc nào? Không chỉ phát lương thực cứu trợ, còn phát cháo ở huyện thành?
Đúng rồi, vừa rồi huyện lệnh cứ nhắc tới quốc sư suốt, chẳng lẽ có liên quan tới vị này?
Trưởng làng không nghĩ ra nổi, cũng không dám nghĩ quá nhiều, huyện lệnh vẫn đang chờ ông ta trả lời nên trưởng làng vội vàng gật đầu rồi nói: "Vâng, thảo dân sẽ lập tức sắp xếp người đi thông báo cho các làng xung quanhI”
Sau đó ông ta hỏi một cách dè dặt: "Lão gia, chúng ta vẫn có thể đi nhận cháo chứ?"
Mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, bọn họ cách huyện thành không xa, nếu như có thể nhận cháo sẽ có thể tiết kiệm được một ít khẩu phần lương thực, nói không chừng năm nay trong làng sẽ không có người chết đói.
Huyện lệnh suy nghĩ rồi gật đầu: "Các ngươi muốn đi cũng được, nhưng một thẻ ngà một ngày chỉ có thể nhận một phần cháo!"
Vừa rồi trưởng làng chỉ hỏi thử thôi, thấy huyện lệnh đồng ý, kinh ngạc và vui mừng đến mức lông mày thiếu chút nữa bay lên, ông ta gật đầu lia lịa.
Lương thực cho hơn một trăm người phát xong rất nhanh, dưới sự cảm tạ khôn xiết của dân làng, huyện lệnh dẫn đoàn xe rời đi, chạy như bay tới làng kế tiếp.
Cứ như vậy, huyện lệnh dẫn đoàn xe đi dọc theo đường chính suốt một ngày, cho đến khi phát hết tất cả lương thực rồi mới bắt đầu quay về.
Đến khi về tới huyện thành thì đã sắp đến nửa đêm.
Đến cửa Bắc huyện thành, ông ta phát hiện trên đất trống ngoài cửa thành có rất nhiều đống lửa, rất nhiều người dân đang vây quanh đống lửa sưởi ấm.
Thấy huyện lệnh đã trở lại, binh phủ giữ cửa thành vội vàng mở cửa cho. nhóm huyện lệnh vào.
Những người dân tụ tập ở bên ngoài thấy cửa thành mở ra thì liên tục xúm lại, lại bị binh phủ ngăn lại.
"Quan gia khai ân, cho ta vào đi, nhị cữu của ta ở trong thành, vào thành ta sẽ đi nhờ cậy nhị cữu ngay, sẽ không làm phiền quan gia thêm đâu!"
“Quan gia, bên ngoài quá lạnh, con trai ta quá nhỏ, xin ngài rủ lòng thương cho bọn ta đi vào, bọn ta không làm loạn đâu, chỉ tìm một góc tường kín gió để tránh gió chút thôi!"
"Quan gia, xin ngài thương xót bọn ta, để cho bọn ta vào đi!"
"Quan gia, ta không đi vào, nhưng xin ngài để con ta vào bên dưới tường thành tránh gió một chút được không?"
Người dân ở bên ngoài cầu khẩn, huyện lệnh quay đầu nhìn, nhưng nghĩ tới lời hứa với trung đội trưởng, cuối cùng vẫn ra lệnh cho binh phủ đóng cửa thành lại.
Sau khi vào thành, huyện lệnh hỏi binh phủ lúc nãy ở lại trên tường thành: "Bên ngoài có chuyện gì thế?”
Thời tiết giá rét, người dân nếu có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa, bên ngoài cửa thành rất ít khi tụ tập nhiều người như vậy.
"Thưa lão gia, bọn họ nghe tin ngày mai sẽ phát cháo, chạy tới trước để chờ." Binh phủ giữ cửa trả lời.
“Tới sớm vậy sao?" Huyện lệnh kinh ngạc.
"Bọn họ sợ cháo được phát không nhiều, tới trễ thì sẽ không nhận được nữa." Binh phủ trả lời. Huyện lệnh nghe vậy thì yên lặng một lúc lâu, sau đó lại leo lên tường thành, nhìn xuống bên dưới.
Người dân ngoài thành thấy cửa thành đóng, lại tiếp tục tản ra, vây bên cạnh đống lửa lúc trước, gần như tất cả mọi người đều mặc đồ rất mỏng, luôn luôn phải xoay người, sưởi xong phía trước thì sưởi tiếp phía sau.
Huyện lệnh do dự một lúc rồi xoay người đi xuống.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác