Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3994: Gửi đến bến tàu chắc chắn là không thể
Mã Văn Húc muốn nói, nhưng cuối cùng lại kìm lại và nháy mắt với quan phiên dịch.
Mặc dù bây giờ Mã Văn Húc đang ăn mặc giống như người dân địa phương nhưng anh ta mới học nói tiếng nước K cách đây không lâu. Tuy rằng không gặp khó khăn gì trong việc giao tiếp với người dân địa phương, nhưng sự khác biệt về khẩu âm không khó để nhận ra, chỉ cần mở miệng là sẽ bại lộ.
Giống như sinh viên nước ngoài mà Kim Phi gặp khi còn đi học ở kiếp trước, bề ngoài họ trông giống những sinh viên khác, nhưng họ vừa nói, mọi người lập tức biết đây là người nước ngoài.
Vì vậy sau khi vào cửa, Mã Văn Húc không nói một lời.
Quan phiên dịch nhìn thấy Mã Văn Húc nháy mắt với mình, lập tức hiểu ra, nói với chưởng quầy: "Đi qua bên kia đi cho bọn ta thương lượng!"
Đây là địa bàn của chưởng quầy, quan phiên dịch nói lời này rất thô lỗ, nhưng chưởng quầy gật đầu liên tục rồi bước sang một bên.
Quan phiên dịch vừa rồi cũng nhìn thấy Mã Văn Húc cau mày, khi chưởng quầy đi ra chỗ khác, anh ta nhỏ giọng nói: "Mã huynh đệ, theo lời chưởng quầy nói, chúng ta vẫn có thể thương lượng giá cả!"
Mã Văn Húc nói: “Trước đó đã thoả thuận giá rồi, vậy thì cứ theo giá một lượng bạc một xe đi. Có điều, hãy bảo họ lèn chặt bông và cố gắng loại bỏ càng nhiều vỏ càng tốt!”
Số tiền mà Mã Văn Húc gần đây bỏ ra để mời các quan chức đến tửu lâu và thanh lâu cộng lại đã đủ để mua toàn bộ cửa hàng dầu. Bây giờ chỉ mua một số phế liệu với giá hơn một trăm lạng bạc, đối với Mã Văn Húc bây giờ đây không phải khoản tiền lớn.
Vừa rồi anh ta cau mày, không phải vì giá cả mà vì chất lượng bông quá xấu.
Trước đây anh ta đã từng nhìn thấy cánh đồng bông ở làng Tây Hà, khi bông đang vào vụ, trông giống như những quả cầu tuyết, xốp và trắng xóa.
Nhưng chỗ bông chất đống trong nhà kho trước mặt bị trộn lẫn với vỏ bông, trông bẩn thỉu như tuyết tan một nửa trên nền đất lầy lội.
Tuy nhiên, bất ngờ có được nhiều bông như vậy cũng là một điều may mắn, chưởng quầy có ra giá thế nào cũng chỉ tốn hơn trăm lượng bạc, dù thế nào cũng không lỗ vốn.
“Được rồi, lát nữa ta sẽ ra nói chuyện với chưởng quầy” quan phiên dịch gật đầu: “Mã huynh đệ, còn vấn đề gì cần dặn dò không?”
“Nhân tiện, hiện tại chúng ta không tìm được nhân công, cần họ đưa bông ra ngoài!” Mã Văn Húc nói.
“Đúng là Mã huynh đệ suy tính chu toàn”, quan phiên dịch hỏi: “Chúng ta phải đưa bông đi đâu?”
“Gửi đến bến tàu chắc chắn là không thể”, Mã Văn Húc suy nghĩ một chút: “Hãy đưa bông đến khu đất trống ở phía Đông trấn nhỏ bên ngoài cổng thành!”
"Được", quan phiên dịch gật đầu vẫy tay sang một bên, chưởng quầy nhanh chóng chạy tới.
“Hai vị, các vị đã bàn bạc xong chưa?”, chưởng quầy cúi đầu hỏi: “Các vị đưa ra giá như thế nào?”
"Khoản tiền nhỏ như vậy mà bọn ta phải kỳ kèo qua lại sao? Đã nói mỗi xe một lượng bạc, vậy cứ theo đó mà làm!", quan phiên dịch ra vẻ người giàu khó tính, tiếp tục hạch sách: "Nhưng khi chất hàng lên xe, các người nhất định phải lèn chặt, đừng hòng qua mặt bọn ta. Còn nữa, chỗ bông này của ông quá bẩn, khi chất lên xe phải bỏ hết vỏ bông đi!"
"Vâng, các vị đại nhân đừng lo, ta sẽ cho người nhặt hết vỏ ra và lèn thật chặt khi chất lên xe! Các vị đại nhân, nếu thấy hàng chúng tôi chất lên xe không đạt yêu cầu thì cứ trả lại!"
Chưởng quầy vội vã bảo đảm, lúc này ông ta càng tin chắc rằng hai người này đều xuất thân từ những gia đình giàu có.
Những gia đình giàu có đều rất sĩ diện, sẽ không tiếc một số tiền nhỏ. Họ ra tay rất hào phóng nhưng đồng thời cũng nhiều yêu sách.
Ví dụ như nhặt vỏ quả bông. “Hai vị đại nhân còn gì dặn dò không?”, chưởng quầy hỏi tiếp.
"Ông có biết phía Đông thị trấn bên ngoài thành có một khoảng đất trống không?”
"Ta biết. Bên cạnh chỗ đó có một quán trà. Ta đã từng đến đóớ'.
“Ừm, đúng rồi”, quan phiên dịch nói: “Ta rất bận, không có thời gian lo việc này. Ngươi thu xếp người giao hàng đến khoảng đất trống đó nhé!”
"Cái này..." chưởng quầy có chút do dự.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác