Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3987: Các nhân viên hộ tống
Bây giờ, không đủ các biện pháp giữ ấm, mùa đông thực sự quá khó chịu, mặc dù tiền công của các nhân viên hộ tống tương đối cao, nhưng khi đến mùa đông, người trong nhà vẫn không dám đi ra ngoài, sợ lạnh đổ bệnh.
Nếu có cơ hội làm được mấy cái áo bông mang về, vậy thì mùa đông, người trong nhà ra ngoài sẽ ấm áp hơn nhiều.
Mã Văn Húc hiểu được suy nghĩ của nhân viên hộ tống, thật ra chính anh ta cũng muốn lấy chút bông mang về, làm cho vợ con mỗi người một chiếc áo bông vải phục, nhưng Mã Văn Húc cũng không lập tức đồng ý.
"Ta có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, thật ra ta cũng muốn lấy chút bông về, làm cho vợ con mỗi người một chiếc áo bông, nhưng tình hình bây giờ còn chưa ổn định, mọi người không thể tùy tiện rời khỏi bến tàu!"
Mã Văn Húc nói: "Vậy đi, lát nữa ta sẽ nói chuyện này cho Lạc Lan cô nương, tranh thủ giải quyết cho mọi người!"
Mặc dù thổ ty đã đồng ý bồi thường, đồng thời không có khả năng đổi ý, nhưng là mọi thứ đều có lỡ như, cho nên trước khi số hàng bồi thường xếp lên thuyền, Mã Văn Húc không dám thả lỏng chút nào.
Các nhân viên hộ tống cũng có thể hiểu được, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Mã Văn Húc chuẩn bị lên thuyền đi thương lượng với Lạc Lan việc này, lại đột nhiên nhìn thấy có người chui ra từ trong rừng chuối bên cạnh.
Các nhân viên hộ tống lập tức căng thẳng, sau khi thấy tướng mạo của người đi tới mới hơi buông lỏng cảnh giác.
"Triệu đại ca, sao ngươi lại ở đây?" Mã Văn Húc đi tới đón.
Người tới chính là người phiên dịch của bọn họ trước đó, vừa rồi đánh nhau, Mã Văn Húc và Lạc Lan đều quên mất người này.
"Không phải thiếu gia kêu ta đi tìm thêm một số công nhân sao, nên ta vào thành, rồi nghe nói bên này đánh nhau, ta nhanh chóng trở về!"
Người phiên dịch lo lắng nhìn xung quanh một chút: "Các ngươi không sao. chứ?"
"Không sao, chúng ta đánh thắng rồi!" Mã Văn Húc lôi kéo người phiên dịch hỏi: "Triệu đại ca, ngươi không sao chứ? Trên mặt sao thế?"
Người phiên dịch lúc này hơi chật vật, quần áp đã rách mấy lỗ, trên mặt cũng rách một đường.
"Ta không sao, vừa rồi rẽ đường nhỏ chạy về, bị nhánh cây xé qua!" Người phiên dịch lau lau dòng máu trên mặt, biểu cảm hơi mất tự nhiên.
Thật ra anh ta đã sớm tới gần bến tàu, chỉ là nhìn thấy đội viễn chỉnh và người nước K đánh nhau, anh ta sợ đến mức trốn trong rừng cây không dám ra ngoài.
Theo người phiên dịch thấy, đám người Lạc Lan chính là một đám thương nhân, cũng dám khiêu chiến với thổ ty nước K, chắc chắn phải chết không thể nghỉ ngờ, anh ta và đám người Lạc Lan qua lại thân thiết, sau khi đội viễn chinh xong đời, anh ta chắc chắn sẽ bị tính sổ.
Thế là người phiên dịch cũng không đoái hoài tới chuyện về thành lấy đồ, quyết định nhanh chóng chạy theo khe suối tới phương bắc.
Thế nhưng còn chưa chạy quá xa, thì tình hình chiến tranh đã thay đổi.
Người phiên dịch nhìn thấy trên trời xuất hiện vài ngọn núi nhỏ biết bay, đánh cho cấm quân của nước K tan rã, ngay cả thổ ty nước K ở sườn núi đối diện cũng bị bắt lại.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phi thuyền, trong ánh mắt người phiên dịch lóe lên một tia kiên quyết, giữ chặt Mã Văn Húc hỏi: "Lão Mã, có chuyện ta muốn thương lượng với ngươi một chút."
“Triệu đại ca cứ nói đi!" . Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại # ??? ?????EN﹒v? #
"Có phải các ngươi muốn về Đại Khang hay không?”
"Đúng vậy." Mã Văn Húc gật đầu.
"Vậy... Có thể mang theo cả ta không?" Người phiên dịch hỏi.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác