Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3811: Lúc đó mẹ mới mỉm cười hài lòng
Một ngày sau khi họ rời đi, bọn thổ phỉ lại ập đến.
Toàn bộ lương thực của họ đã bị bọn thổ phỉ đầu tiên lấy đi, nếu gia đình họ không rời đi, toán thổ phỉ thứ hai không cướp được gì rất có thể sẽ giết hại gia đình họ.
Việc trốn khỏi quê hương là một quyết định đúng đắn nhưng hành trình về phía Đông của họ cũng đầy rẫy những hiểm nguy. Chưa đầy mười ngày họ đã
gặp phải mấy toán thổ phỉ.
May mắn thay, bố cậu bé có kinh nghiệm đi ra ngoài và có thể nhận thấy nơi nào dễ có bọn tặc phỶ mai phục nên gia đình họ đã đi đường vòng để tránh.
Nhưng đến ngày thứ mười một sau khi rời khỏi nhà, bố cậu bé đã mắc sai lầm và gia đình họ bị chặn lại ở một nơi không có bọn cướp mai phục.
Kẻ chặn họ lại không phải là bọn cướp mà là một số người tị nạn. Kỳ thực không phải người bố đoán nhầm, mà là những người tị nạn này.
thoạt đầu không muốn cướp bóc, nhưng khi thấy gia đình họ chỉ có một người đàn ông, vài phụ nữ và trẻ em, bọn họ đột nhiên nghĩ đến việc cướp bóc.
May mắn thay, những người tị nạn này lần đầu tiên cướp bóc, còn non kinh nghiệm và không đủ tàn nhẫn nên đã bị bố cậu bé dùng dao chống trả.
Người bố ở lại đối đầu với bọn cướp và bảo ba mẹ con chạy trước. Mặc dù họ thoát được kiếp nạn nhưng cũng lạc mất người bố từ đó. Sau đó họ muốn quay lại tìm ông ấy nhưng trong lúc sợ hãi họ đã chạy thục mạng mà
không biết phương hướng, cho nên sau cùng không tìm được ông ấy.
Sau khi tìm kiếm suốt đêm, họ không tìm thấy người bố mà gặp một nhóm người tị nạn khác.
Sau khi biết nhóm người tị nạn này cũng sẽ đến Đông Hải, mẹ cậu bé đã suy đi tính lại nhiều lần và quyết định theo họ đến Đông Hải trước, sau đó mới từ từ tìm kiếm chồng mình.
Nhóm người tị nạn này tương đối đông, trên đường cũng có ngày càng đông người gia nhập. Cho nên những băng nhóm thổ phỉ thường không dám khiêu
khích họ, cuối cùng ba mẹ con đã thuận lợi đến Đông Hải.
Nhưng trên đường đi, họ đã tiêu hết tiền bạc, lương thực mang theo và suýt chết đói.
May mắn thay, thương hội Kim Xuyên mở lều cháo để phát cháo cho người tị nạn, nhờ đó mẹ con họ mới có thể sống sót. Ban ngày họ đi khắp nơi tìm kiếm
người bố, ban đêm thì tìm một nơi trú ẩn rúc vào nhau để giữ ấm.
Em gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng người anh trai đã là một thiếu niên và đã chứng kiến những khó khăn của mẹ trên suốt đường đi.
Làm sao mẹ có thể không đói được?
Chỉ là mẹ muốn để lại cháo cho hai đứa con.
Vì thế hôm nay người anh trai quyết định không nghe lời mẹ. “Đứa trẻ này, con còn chưa lớn mà dám cãi lời mẹ con à?”
Người phụ nữ giả vờ hung dữ, đưa tay ra nhéo nhẹ vào tai cậu bé: “Uống đi!”
Cậu bé quay đầu đi khi mẹ vặn tai, rồi uống hết chỗ cháo còn lại dưới sự ép buộc của mẹ.
Lúc đó mẹ mới mỉm cười hài lòng.
Tiểu Lục đứng trên bục không ngừng nhìn gia đình ba người đó.
Nhìn bé gái cầm bát cháo liếm từng hạt gạo trên đó, Tiểu Lục từ đáy lòng cảm thấy mình thật may mắn.
Cậu ta mừng vì mình có hai anh trai làm nhân viên hộ tống, cũng mừng vì mình sinh ra ở Kim Xuyên.
Từ Cương và Thiết Thế Hâm đứng phía trước cũng nhìn thấy gia đình ba người này, nhưng họ nhìn thấy cảnh này quá nhiều nên đã quen.
Từ Cương quay lại nhìn Thiết Thế Hâm và hỏi: "Thiết đại nhân, món cháo này trông khá loãng và sẫm màu. Chắc không phải là cháo nấu từ gạo phải không?”
“Không”, Thiết Thế Hâm đáp: “Là cháo rong biển và cá muối". "Cháo này dùng rong biển để nấu?" Từ Cương kinh ngạc.
Thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán cũng kinh doanh rong biển, hơn nữa giá không hề rẻ, dân thường không thể mua được.
Thương hội Kim Xuyên dù có giàu đến đâu thì dùng rong biển nấu cháo cho người tị nạn không phải vẫn là ném tiền qua cửa sổ sao?
"Từ đại nhân mới tới Kim Xuyên nên chắc chưa biết, rong biển được khai thác từ biển!"
Thiết Thế Hâm cười nói: "Rong biển vận chuyển tới Xuyên Thục và Giang Nam phải được chọn lọc, phơi khô rồi vận chuyển, sau đó mới xuất hiện trên sạp. hàng của hợp tác xã mua bán. Nhưng ở đây chỉ cần kéo từ cảng về, cho nên giá vốn thấp hơn nhiều so với hợp tác xã mua bán, cũng giảm chỉ phí so với cháo gạo".
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác