Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3758: Còn có cách nói như vậy sao
67@-
"Không phải nói sẽ có gói quà cho tân thủ sao? Nó đâu rồi chứ?"
Công chúa Lộ Khiết có chút thất vọng cất cần câu đi.
Bắc Thiên Tâm đang định an ủi vài câu thì chợt nhìn thấy lưỡi câu mà công chúa Lộ Khiết vừa nhấc lên khỏi mặt nước. Bắc Thiên Tâm đột nhiên bật cười.
"Lộ Khiết, muội câu cá không dùng mồi sao?”
Bắc Thiên Tâm chỉ vào chiếc lưỡi câu trống rỗng rồi hỏi.
“Ta đã móc mồi câu rồi mà”, công chúa Lộ Khiết vẻ mặt nghi hoặc: “Không tin thì tỷ hỏi Băng Nhi đi!"
“Ban nãy đã móc rồi mà”, Băng Nhi gật đầu.
“Vậy thì chắc là do mồi đã bị nước sông cuốn trôi mất”, Bắc Thiên Tâm cười giải thích: “Nếu chờ rất lâu vẫn không có cá cần câu thì có thể là do mồi đã bị cuốn trôi mất, cho nên thỉnh thoảng phải kéo cần lên kiểm tra lại!"
“Chẳng trách”, công chúa Lộ Khiết vẻ mặt buồn bã nói: “Vậy chẳng phải ta đã ngồi đây cả buổi chiều vô ích rồi sao?”
"Là lỗi của ta, ta chỉ nhìn cần câu của mình mà quên nhắc nhở muội!" Bắc Thiên Tâm nói tiếp: 'Ngày mai ta sẽ nhắc nhở muội!" “Được rồi”, công chúa Lộ Khiết bất đắc dĩ thu cần câu lại.
"Nhuận Nương, muội hầm những con cá này đi", Bắc Thiên Tâm nhấc túi lưới lên khỏi mặt nước.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Bữa tối đã chuẩn bị xong, tỷ cứ thả xuống nước trước, trưa mai ta sẽ chế biến!"
“Vậy cũng được”, Bắc Thiên Tâm lại ném túi lưới xuống. Họ ăn cơm xong thì trời cũng tối.
Vừa hay đang là ngày rằm, trăng trên trời sáng tỏ, chiếu sáng dòng sông như ban ngày. Thuyền trưởng và Kim Phi bàn bạc và quyết định tiếp tục hành trình vào ban đêm, nhưng với tốc độ chậm hơn, đồng thời cử một ca nô đi tiền trạm phía trước.
Khi Kim Phi thức dậy vào ngày hôm sau, y phát hiện chiếc thuyền lầu đã ra khỏi sông Gia Lăng và hòa vào dòng chính của sông Trường Giang.
Sau khi vượt qua ba cửa sông của thành Du Châu, đi về phía Đông hơn mười dặm đã không còn thuộc địa phận của Xuyên Thục nữa, khu vực này thường xuyên có thủy tặc.
Mặc dù lũ thủy tặc đã nhìn thấy chiếc thuyền lầu độc đáo của thương hội Kim Xuyên và không dám đến gần, nhưng để đảm bảo an toàn, Thiết Chùy và Tả Phi Phi đã thả tất cả các ca nô ra để hộ tống chiếc thuyền lầu.
Nhưng Kim Phi không cần lo lắng chuyện này, Bắc Thiên Tâm và công chúa Lộ Khiết cũng không cần lo lắng.
Nghĩ đến món quà tân thủ, công chúa Lộ Khiết ăn sáng xong là lại kéo Bắc Thiên Tâm đi câu cá trên boong đuôi thuyền.
Vừa ăn sáng xong, Kim Phi muốn tiêu hoá thức ăn nên liền theo bọn họ lên boong tàu.
Lúc này đã là cuối thu, gió trên sông buổi sáng đã rất lạnh, nhưng cũng không thể dập tắt được sự nhiệt tình của công chúa Lộ Khiết.
Lần này cô ta đặc biệt nhờ Bắc Thiên Tâm dạy cách móc mồi câu trước khi ném dây câu xuống nước.
Không biết là do kỹ năng hay do vận may kém mà khi Bắc Thiên Tâm đã câu được hai con cá thì dây câu của công chúa Lộ Khiết vẫn bất động.
Bắc Thiên Tâm cảm thấy hơi ngại ngùng liền lên tiếng an ủi: "Chờ càng lâu, gói quà tân thủ của muội sẽ càng lớn!"
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Còn có cách nói như vậy sao?”
Công chúa Lộ Khiết mỉm cười hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Bắc Thiên Tầm nói: “Lần đầu tiên ta câu được cá cũng là một con cá rất lớn!”
“Vậy ta phải cố gắng hơn mới được!”, công chúa Lộ Khiết nhìn chằm chằm vào mặt nước, chờ đợi gói quà tân thủ của mình.
Kim Phi thực sự không có hứng thú với việc câu cá, y ngồi trên boong tàu một lúc, sau khi đầu óc tỉnh táo lại quay về vẽ bản vẽ.
Công chúa Lộ Khiết nhìn chăm chằm mặt nước suốt nửa giờ, cho đến khi trời gần tối Nhuận Nương tới gọi họ đi ăn, nhưng cô ta vẫn không bắt được con cá nào, thậm chí dây câu cũng không động đậy.
"Không phải nói sẽ có gói quà cho tân thủ sao? Nó đâu rồi chứ?"
Công chúa Lộ Khiết có chút thất vọng cất cần câu đi.
Bắc Thiên Tâm đang định an ủi vài câu thì chợt nhìn thấy lưỡi câu mà công chúa Lộ Khiết vừa nhấc lên khỏi mặt nước. Bắc Thiên Tâm đột nhiên bật cười.
"Lộ Khiết, muội câu cá không dùng mồi sao?”
Bắc Thiên Tâm chỉ vào chiếc lưỡi câu trống rỗng rồi hỏi.
“Ta đã móc mồi câu rồi mà”, công chúa Lộ Khiết vẻ mặt nghi hoặc: “Không tin thì tỷ hỏi Băng Nhi đi!"
“Ban nãy đã móc rồi mà”, Băng Nhi gật đầu.
“Vậy thì chắc là do mồi đã bị nước sông cuốn trôi mất”, Bắc Thiên Tâm cười giải thích: “Nếu chờ rất lâu vẫn không có cá cần câu thì có thể là do mồi đã bị cuốn trôi mất, cho nên thỉnh thoảng phải kéo cần lên kiểm tra lại!"
“Chẳng trách”, công chúa Lộ Khiết vẻ mặt buồn bã nói: “Vậy chẳng phải ta đã ngồi đây cả buổi chiều vô ích rồi sao?”
"Là lỗi của ta, ta chỉ nhìn cần câu của mình mà quên nhắc nhở muội!" Bắc Thiên Tâm nói tiếp: 'Ngày mai ta sẽ nhắc nhở muội!" “Được rồi”, công chúa Lộ Khiết bất đắc dĩ thu cần câu lại.
"Nhuận Nương, muội hầm những con cá này đi", Bắc Thiên Tâm nhấc túi lưới lên khỏi mặt nước.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Bữa tối đã chuẩn bị xong, tỷ cứ thả xuống nước trước, trưa mai ta sẽ chế biến!"
“Vậy cũng được”, Bắc Thiên Tâm lại ném túi lưới xuống. Họ ăn cơm xong thì trời cũng tối.
Vừa hay đang là ngày rằm, trăng trên trời sáng tỏ, chiếu sáng dòng sông như ban ngày. Thuyền trưởng và Kim Phi bàn bạc và quyết định tiếp tục hành trình vào ban đêm, nhưng với tốc độ chậm hơn, đồng thời cử một ca nô đi tiền trạm phía trước.
Khi Kim Phi thức dậy vào ngày hôm sau, y phát hiện chiếc thuyền lầu đã ra khỏi sông Gia Lăng và hòa vào dòng chính của sông Trường Giang.
Sau khi vượt qua ba cửa sông của thành Du Châu, đi về phía Đông hơn mười dặm đã không còn thuộc địa phận của Xuyên Thục nữa, khu vực này thường xuyên có thủy tặc.
Mặc dù lũ thủy tặc đã nhìn thấy chiếc thuyền lầu độc đáo của thương hội Kim Xuyên và không dám đến gần, nhưng để đảm bảo an toàn, Thiết Chùy và Tả Phi Phi đã thả tất cả các ca nô ra để hộ tống chiếc thuyền lầu.
Nhưng Kim Phi không cần lo lắng chuyện này, Bắc Thiên Tâm và công chúa Lộ Khiết cũng không cần lo lắng.
Nghĩ đến món quà tân thủ, công chúa Lộ Khiết ăn sáng xong là lại kéo Bắc Thiên Tâm đi câu cá trên boong đuôi thuyền.
Vừa ăn sáng xong, Kim Phi muốn tiêu hoá thức ăn nên liền theo bọn họ lên boong tàu.
Lúc này đã là cuối thu, gió trên sông buổi sáng đã rất lạnh, nhưng cũng không thể dập tắt được sự nhiệt tình của công chúa Lộ Khiết.
Lần này cô ta đặc biệt nhờ Bắc Thiên Tâm dạy cách móc mồi câu trước khi ném dây câu xuống nước.
Không biết là do kỹ năng hay do vận may kém mà khi Bắc Thiên Tâm đã câu được hai con cá thì dây câu của công chúa Lộ Khiết vẫn bất động.
Bắc Thiên Tâm cảm thấy hơi ngại ngùng liền lên tiếng an ủi: "Chờ càng lâu, gói quà tân thủ của muội sẽ càng lớn!"
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C3758: Còn có cách nói như vậy sao
10.0/10 từ 34 lượt.