Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3717: Thật như vậy sao
72@-
Theo ánh nhìn của Kim Phi, kiểu dáng của chiếc áo bông này rất quê mùa, nhưng công chúa Lộ Khiết lại như một đứa trẻ khi nhận được áo quần mới khi tết đến, sờ chỗ này, mó chỗ kia, vui mừng đến mức hai mắt híp lại.
Kim Phi có thể thấy rõ không phải cô ta đang giả vờ mà vui mừng thật sự.
“Tỷ tỷ, chiếc áo bông nay vừa nhẹ vừa mềm, mặc rất thoải mái!”
Công chúa Lộ Khiết cười khen ngợi.
“Vừa người không?” Quan Hạ Nhi giúp cô ta chỉnh áo quần lại: “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói, ta sẽ cầm về sửa lại!”
“Thoải mái.” công chúa Lộ Khiết trả lời: “Tỷ tỷ thật khéo tay, phiền tỷ tỷ và Nhuận Nương tỷ tỷ rồi!”
“Đây là điều nên làm.” Quan Hạ Nhi xua tay, sau đó nhìn Kim Phi hỏi: “Đương gia, thế nào, đẹp không?”
“Đẹp!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Dù kiểu dáng của chiếc áo bông này hơi quê mùa, nhưng không ngăn nổi sự xinh đẹp của công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi không khỏi nghĩ đến một bức ảnh kiếp trước y nhìn thấy trên mạng, thần tiên tỷ tỷ trong tấm ảnh mặc một chiếc áo bông rất giản dị nhưng lại cô cùng quyến rũ.
Bây giờ công chúa Lộ Khiết mặc chiếc áo này cũng xinh đẹp như bức ảnh đó.
“Thật ấm.” Công chúa Lộ Khiết yêu quý sờ tay áo chiếc áo bông: “Ta mới mặc một lúc mà đã đổ mồ hôi rồi.” Trong lòng cô ta cũng thầm thở dài: “Nếu mỗi người đều có một chiếc áo
bông thì mùa đông ấm áp hơn nhiều rồi!”
Sau khi mặc áo bông vào, công chúa Lộ Khiết thấy ấm hơn áo khoác lông thú nhiều.
“Đây là cây bông vải mới, nếu đổ mồ hôi thì cởi ra trước đi, nếu không sẽ bị mồ hôi làm ướt áo, cây bông vải dễ bị vón cục bông, khả năng giữ ấm sẽ kém đi.” Kim Phi nhắc nhở.
Công chúa Lộ Khiết nghe vậy đã nhanh chóng cởi áo bông ra.
“Thật như vậy sao?”
Quan Hạ Nhi hỏi: “Vậy chẳng phải khi làm việc ra mồ hôi sẽ không thể mặc áo bông sao?”
“Không đến mức như vậy.” Kim Phi nói: “Cây bông vải bị vón cục cần một quá trình, không có nghĩa là sẽ bị vón cục sau khi gặp mồ hôi và trở nên không ấm nữa.
Hơn nữa nếu thực sự bị vón cục, thì cũng có thể gỡ bỏ lớp bên ngoài, sau đó lấy bông ra rồi làm lại, nó sẽ ấm như mới.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta còn nghĩ rằng bị vón cục sẽ không thể mặc được nữa chứ.” Quan Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm.
“Kim tiên sinh, ngài lấy được bao nhiêu hạt cây vải bông từ miền Nam, có thể bán cho ta một ít được không?” Công chúa Lộ Khiết không nhịn được hỏi.
“Đợt này thu hoạch không được nhiều, hơn nữa đều trồng ở mảnh ruộng thí nghiệm, năm sau bọn ta cần phải gieo lần hai để thu thập số liệu thí nghiệm, e rằng không thể bán cho cô.” Kim Phi lắc đầu.
Công chúa Lộ Khiết nghe xong thì không khỏi thất vọng.
Nhưng trước khi hỏi cô ta cũng không ôm quá nhiều hi vọng, vì vậy khi bị Kim Phi từ chối cô ta hơi thất vọng nhưng vẫn chấp nhận được.
Khi cô ta định an ủi Kim Phi nói không saơ' thì đột nhiên nghe Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ta đã phái một đội viễn chinh đến miền Nam, nếu lần này có thể đưa về nhiều hạt bông, ta sẽ cân nhắc chia có các cô một ít!”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Dù công chúa Lộ Khiết đã nhiều lần chủ động nhắc đến việc kết hôn với Kim Phi, nhưng cô ta vẫn đỏ mặt khi bị Quan Hạ Nhi nói như vậy: “Tỷ tỷ nói gì vậy chứ,
muội chỉ cảm thấy món quà này quá quý rồi!”
“Quý hay không quý cũng đều là tấm lòng của ta!” Quan Hạ Nhi sờ mu bàn tay của công chúa Lộ Khiết nói: “Nếu không chê thì muội nhận đi!”
Công chúa Lộ Khiết vốn thích những thứ này, Quan Hạ Nhi lại nói đến mức này, cô ta bèn giả vờ nói: “Vậy Lộ Khiết từ chối thì bất kính, cảm ơn tỷ tỷ!”
“Đều là người một nhà, còn nói cảm ơn gì chứ!”
Quan Hạ Nhi mở cái túi đựng chiếc áo bông: “Chiếc áo bông này do ta và Nhuận Nương làm cho muội, thử xem có vừa hay không?”
Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, cũng không ngại Kim Phi, cởi áo ngoài ra rồi mặc áo bông vào.
Theo ánh nhìn của Kim Phi, kiểu dáng của chiếc áo bông này rất quê mùa, nhưng công chúa Lộ Khiết lại như một đứa trẻ khi nhận được áo quần mới khi tết đến, sờ chỗ này, mó chỗ kia, vui mừng đến mức hai mắt híp lại.
Kim Phi có thể thấy rõ không phải cô ta đang giả vờ mà vui mừng thật sự.
“Tỷ tỷ, chiếc áo bông nay vừa nhẹ vừa mềm, mặc rất thoải mái!”
Công chúa Lộ Khiết cười khen ngợi.
“Vừa người không?” Quan Hạ Nhi giúp cô ta chỉnh áo quần lại: “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói, ta sẽ cầm về sửa lại!”
“Thoải mái.” công chúa Lộ Khiết trả lời: “Tỷ tỷ thật khéo tay, phiền tỷ tỷ và Nhuận Nương tỷ tỷ rồi!”
“Đây là điều nên làm.” Quan Hạ Nhi xua tay, sau đó nhìn Kim Phi hỏi: “Đương gia, thế nào, đẹp không?”
“Đẹp!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Dù kiểu dáng của chiếc áo bông này hơi quê mùa, nhưng không ngăn nổi sự xinh đẹp của công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi không khỏi nghĩ đến một bức ảnh kiếp trước y nhìn thấy trên mạng, thần tiên tỷ tỷ trong tấm ảnh mặc một chiếc áo bông rất giản dị nhưng lại cô cùng quyến rũ.
Bây giờ công chúa Lộ Khiết mặc chiếc áo này cũng xinh đẹp như bức ảnh đó.
“Thật ấm.” Công chúa Lộ Khiết yêu quý sờ tay áo chiếc áo bông: “Ta mới mặc một lúc mà đã đổ mồ hôi rồi.” Trong lòng cô ta cũng thầm thở dài: “Nếu mỗi người đều có một chiếc áo
bông thì mùa đông ấm áp hơn nhiều rồi!”
Sau khi mặc áo bông vào, công chúa Lộ Khiết thấy ấm hơn áo khoác lông thú nhiều.
“Đây là cây bông vải mới, nếu đổ mồ hôi thì cởi ra trước đi, nếu không sẽ bị mồ hôi làm ướt áo, cây bông vải dễ bị vón cục bông, khả năng giữ ấm sẽ kém đi.” Kim Phi nhắc nhở.
Công chúa Lộ Khiết nghe vậy đã nhanh chóng cởi áo bông ra.
“Thật như vậy sao?”
Quan Hạ Nhi hỏi: “Vậy chẳng phải khi làm việc ra mồ hôi sẽ không thể mặc áo bông sao?”
“Không đến mức như vậy.” Kim Phi nói: “Cây bông vải bị vón cục cần một quá trình, không có nghĩa là sẽ bị vón cục sau khi gặp mồ hôi và trở nên không ấm nữa.
Hơn nữa nếu thực sự bị vón cục, thì cũng có thể gỡ bỏ lớp bên ngoài, sau đó lấy bông ra rồi làm lại, nó sẽ ấm như mới.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta còn nghĩ rằng bị vón cục sẽ không thể mặc được nữa chứ.” Quan Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm.
“Kim tiên sinh, ngài lấy được bao nhiêu hạt cây vải bông từ miền Nam, có thể bán cho ta một ít được không?” Công chúa Lộ Khiết không nhịn được hỏi.
“Đợt này thu hoạch không được nhiều, hơn nữa đều trồng ở mảnh ruộng thí nghiệm, năm sau bọn ta cần phải gieo lần hai để thu thập số liệu thí nghiệm, e rằng không thể bán cho cô.” Kim Phi lắc đầu.
Công chúa Lộ Khiết nghe xong thì không khỏi thất vọng.
Nhưng trước khi hỏi cô ta cũng không ôm quá nhiều hi vọng, vì vậy khi bị Kim Phi từ chối cô ta hơi thất vọng nhưng vẫn chấp nhận được.
Khi cô ta định an ủi Kim Phi nói không saơ' thì đột nhiên nghe Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ta đã phái một đội viễn chinh đến miền Nam, nếu lần này có thể đưa về nhiều hạt bông, ta sẽ cân nhắc chia có các cô một ít!”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C3717: Thật như vậy sao
10.0/10 từ 34 lượt.