Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3584: Cược gì vậy
57@-
Thấy vẻ mặt Thiết Thế Hâm vẫn lo lắng, Kim Phi lại nói: “Hay là như vậy đi, chúng ta tìm một nơi thử chút xem sao, nếu có tác dụng thì từ từ phổ biến rộng rãi, nếu không thì lập tức dừng lại, thế nào?”
Thiết Thế Hâm nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Nếu bây giờ nhất quyết muốn như vậy thì chỉ có thể làm như vậy, nhưng không thể thử ở Kim Xuyên hoặc những nơi khác của quận Quảng Nguyên!”
Quảng Nguyên là căn cứ địa của Kim Phi, rất nhiều người đều đang làm việc trong xưởng của Kim Phi, là nơi nhận nhiều sự giúp đỡ của Kim Phi nhất, cũng là nơi ủng hộ Kim Phi nhất.
“Được” Kim Phi đồng ý: “Thiết đại nhân chọn địa điểm đi!”
“Vậy thì nói lời giữ lời!” Thiết Thế Hâm đi đến bên tường, nhìn bản đồ Xuyên Thục.
Khoảng chừng ba phút sau, Thiết Thế Hâm mới đưa tay chỉ lên bản đồ: “Vậy thì chọn huyện Trạch Vân đi, tiên sinh thấy thế nào?”
“Ta không có ý kiến gì!” Kim Phi không để ý nói.
Y vốn nghĩ rằng Thiết Thế Hâm sẽ chọn một nơi tương đối xa, là nơi quy phục tương đối muộn, vì cơ sở quần chúng của triều đình ở chỗ đó là yếu nhất, nhưng ông ta lại chọn huyện Trạch Vân.
Huyện Trạch Vân nằm ở khu vực trung tâm của Xuyên Thục, thời gian đánh cường hào chia ruộng đất không dài cũng không ngắn, cơ sở quần chúng cũng không bằng mấy huyện khác của Quảng Nguyên, trong tất các các huyện phủ của Xuyên Thục, cũng có thể coi là trên mức trung bình.
Xem ra Thiết Thế Hâm vẫn còn giữ lại một chút tình cảm.
“Vậy tiên sinh định lúc nào sẽ bắt đầu?” Thiết Thế Hâm hỏi.
“Đợi đến sau khi thu hoạch vụ thu đi.” Kim Phi nói: “Thu hoạch rồi người dân mới có lương thực chứt”
“Vậy ta mỏi mắt trông chờ rồi!” Thiết Thế Hâm chắp tay với Kim Phi: “Ta hi vọng tiên sinh có thể thăng!”
Đây không phải là lời nịnh nọt của Thiết Thế Hâm mà ông ta thực sự hi vọng như vây.
Từ xưa đến nay, triều đình không có tiền không có lương thực, đều lấy lương thực của người dân, chưa có vị Hoàng đế nào vay lương thực của người dân.
Nếu Kim Phi thực sự có thể mượn lương thực của người dân, như vậy đã chứng minh những lo lắng trước kia của ông ta là thừa thãi.
Xét về việc người dân xem trọng lương thực, phải tin tưởng triều đình như thế nào họ mới cho vay lương thực.
Có sự tin tưởng này, triều đình muốn làm gì mà không được.
Sau đó ba người thảo luận thêm những việc khác, Kim Phi phát hiện ánh mắt của Thiết Thế Hâm hơi có tia máu, nên đã bảo ông ta về nghỉ ngơi.
Cửu công chúa còn trẻ, sau khi Thiết Thế Hâm rời đi, cô ấy nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nay, còn viết ra những điểm mấu chốt.
“Phu quân, chàng thật sự nắm chắc việc có thể mượn lương thực từ người dân sao?”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Cược gì vậy?” Thiết Thế Hâm hỏi.
“Cược khi người dân biết triều đình không có tiền họ sẽ nổi loạn hay không, cược có mượn được tiền từ người dân không!”
Kim Phi nói: “Nếu ta thua, sẽ dừng công cuộc ra công cứu giúp, ông thấy thế nào?”
“Tiên sinh, tuyệt đối không thể làm như vậy!”
Thiết Thế Hâm nói: “Lời đã nói ra giống như nước đổ, không thể lấy lại được! Tiên sinh thắng cược thì tốt rồi, nếu lỡ như thua cược, đến lúc đó kết cục sẽ như thế nào chứt”
“Ta sẽ không thua!” Kim Phi tự tin nói.
Thấy vẻ mặt Thiết Thế Hâm vẫn lo lắng, Kim Phi lại nói: “Hay là như vậy đi, chúng ta tìm một nơi thử chút xem sao, nếu có tác dụng thì từ từ phổ biến rộng rãi, nếu không thì lập tức dừng lại, thế nào?”
Thiết Thế Hâm nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Nếu bây giờ nhất quyết muốn như vậy thì chỉ có thể làm như vậy, nhưng không thể thử ở Kim Xuyên hoặc những nơi khác của quận Quảng Nguyên!”
Quảng Nguyên là căn cứ địa của Kim Phi, rất nhiều người đều đang làm việc trong xưởng của Kim Phi, là nơi nhận nhiều sự giúp đỡ của Kim Phi nhất, cũng là nơi ủng hộ Kim Phi nhất.
“Được” Kim Phi đồng ý: “Thiết đại nhân chọn địa điểm đi!”
“Vậy thì nói lời giữ lời!” Thiết Thế Hâm đi đến bên tường, nhìn bản đồ Xuyên Thục.
Khoảng chừng ba phút sau, Thiết Thế Hâm mới đưa tay chỉ lên bản đồ: “Vậy thì chọn huyện Trạch Vân đi, tiên sinh thấy thế nào?”
“Ta không có ý kiến gì!” Kim Phi không để ý nói.
Y vốn nghĩ rằng Thiết Thế Hâm sẽ chọn một nơi tương đối xa, là nơi quy phục tương đối muộn, vì cơ sở quần chúng của triều đình ở chỗ đó là yếu nhất, nhưng ông ta lại chọn huyện Trạch Vân.
Huyện Trạch Vân nằm ở khu vực trung tâm của Xuyên Thục, thời gian đánh cường hào chia ruộng đất không dài cũng không ngắn, cơ sở quần chúng cũng không bằng mấy huyện khác của Quảng Nguyên, trong tất các các huyện phủ của Xuyên Thục, cũng có thể coi là trên mức trung bình.
Xem ra Thiết Thế Hâm vẫn còn giữ lại một chút tình cảm.
“Vậy tiên sinh định lúc nào sẽ bắt đầu?” Thiết Thế Hâm hỏi.
“Đợi đến sau khi thu hoạch vụ thu đi.” Kim Phi nói: “Thu hoạch rồi người dân mới có lương thực chứt”
“Vậy ta mỏi mắt trông chờ rồi!” Thiết Thế Hâm chắp tay với Kim Phi: “Ta hi vọng tiên sinh có thể thăng!”
Đây không phải là lời nịnh nọt của Thiết Thế Hâm mà ông ta thực sự hi vọng như vây.
Từ xưa đến nay, triều đình không có tiền không có lương thực, đều lấy lương thực của người dân, chưa có vị Hoàng đế nào vay lương thực của người dân.
Nếu Kim Phi thực sự có thể mượn lương thực của người dân, như vậy đã chứng minh những lo lắng trước kia của ông ta là thừa thãi.
Xét về việc người dân xem trọng lương thực, phải tin tưởng triều đình như thế nào họ mới cho vay lương thực.
Có sự tin tưởng này, triều đình muốn làm gì mà không được.
Sau đó ba người thảo luận thêm những việc khác, Kim Phi phát hiện ánh mắt của Thiết Thế Hâm hơi có tia máu, nên đã bảo ông ta về nghỉ ngơi.
Cửu công chúa còn trẻ, sau khi Thiết Thế Hâm rời đi, cô ấy nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nay, còn viết ra những điểm mấu chốt.
“Phu quân, chàng thật sự nắm chắc việc có thể mượn lương thực từ người dân sao?”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C3584: Cược gì vậy
10.0/10 từ 34 lượt.