Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3234: Đối với những việc này
62@-
Cô ấy đã biết Quan Hạ Nhi từ rất lâu, cũng đã từng ở bên cạnh bảo vệ Quan Hạ Nhi một thời gian dài.
Trong ấn tượng của cô ấy, Quan Hạ Nhi là một người cực kỳ bảo thủ, nếu Kim Phi không gặp nguy hiểm, Quan Hạ Nhi sẽ dành cả ngày ở nhà quay sợi dệt vải, không can thiệp vào chuyện chính trị, càng không là kéo bè kết phái, cũng không thể mua bất kỳ bất động sản nào ở bến tàu này.
Không có phe phái, cũng không có bất động sản nào, dù Quan Hạ Nhi có muốn sắp xếp chỗ ở cho công chúa Lộ Khiết đi nữa cũng không có chỗ ở.
Do đó, Giang Văn Văn hỏi: “Hạ Nhi phu nhân sắp xếp cho chúng ta nghỉ ngơi ở đâu vậy?”
“Đi thêm một dặm về phía bắc, chỗ đó có một kho hàng của xưởng làm muối do ca ca của Hạ Nhi phu nhân quản lý, trong xưởng làm muối có một nhà ở tập thể, gần đây nơi đó không hoạt động, nếu không phiền, mọi người có thể ở lại đó một đêm” Từ Vi trả lời.
Giang Văn Văn nghe vậy, càng cảm thấy nghỉ ngờ hơn.
Ca ca Quan Hạ Nhi - Quan Trụ Tử vẫn luôn quản lý mỏ muối, ở bến tàu này có rất nhiều kho hàng, cũng có rất nhiều nhà trọ, vì vậy khi nhìn từ bên ngoài thì những lời giải thích của Từ Vi không có gì sai.
Nhưng Giang Văn Văn đã từng bảo vệ cho Quan Hạ Nhi, nên cô ấy biết Quan Hạ Nhi sẽ không mượn quyền lực của cac ca mình để làm việc gì cho mình.
Ban đầu, lúc Kim Phi vừa mới xây xong nhà máy dệt, Quan Trụ Tử ỷ bản thân mình là ca ca của Quan Hạ Nhi, anh ta định làm trời làm đất trong nhà máy dệt, kết quả là bị Quan Hạ Nhi trừng phạt rất nặng.
Hiện tại rất nhiều người trọng nhà họ Quan có chức vụ cao, nhưng tất cả đều do người trong nhà họ Quan tự lực gánh sinh, không liên quan gì đến Quan Hạ Nhi.
Công chúa Lộ Khiết không biết nguyên do trong đó, chỉ cảm thấy việc Quan Hạ Nhi xếp cho họ vào trong nhà ở tập thể của xưởng làm muối là hợp tình hợp lý, nhưng Giang Văn Văn lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Người làm ăn thích tụ tập, bến tàu ở trấn nhỏ này cũng vậy.
Phố đông và phố tây chủ yếu là các nhà hàng và quán trọ, trong khi phố nam và phố bắc tập trung nhiều loại của hàng.
Một nửa số cửa hàng này được mở bởi các xưởng dưới quyền Kim Phi, có thể coi là bục triển lãm cá nhân, người bán hàng rong ở bên ngoài thị trấn khi thấy
các hàng mẫu trong cửa hàng, nếu hài lòng có thể đến xưởng sản xuất đặt hàng.
Một nửa còn lại là do người dân bình thường mở ra, thường bán hàng dệt may, đồ dùng thủ công và công cụ bằng sắt.
Hiện tại xưởng dệt đã bắt đầu vận hành sản xuất theo dây chuyền, vì vậy Kim Phi đã công bố chiếc máy dệt thế hệ thứ nhất, một phân xưởng cũng được thành
lập để sản xuất máy dệt thế hệ thứ nhất này.
Mặc dù yêu cầu đầu vào của xưởng dệt rất thấp, nhưng cũng có vài người phụ nữ không thể vào làm trong xưởng dệt bởi lý do này rồi lý do kia.
Thông thường, trong những gia đình thế này thường có người già ốm yếu, hoặc trong nhà không có đàn ông, phụ nữ chỉ có thể ở nhà làm ruộng.
Mục đích ban đầu của Kim Phi trong việc sản xuất máy dệt là muốn những người này có thể quay sợi tại nhà và cải thiện cuộc sống.
Xét cho cùng, máy dệt thế hệ thứ nhất này cũng nhanh hơn các máy dệt trước đây của Đại Khang rất nhiều lần.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Hạ Nhi tỷ tỷ bảo ngươi tới sao?” Công chúa Lộ Khiết hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại vui vẻ.
Không phải vì Quan Hạ Nhi đã tìm chỗ ở cho cô ta, quan trọng hơn là Quan Hạ Nhi vẫn chưa quên hay phớt lờ cô ta.
Quan Hạ Nhi là ai chứ? Đó là vợ cả của Kim Phi, tình cảm hai người họ cực kỳ tốt.
Nếu Quan Hạ Nhi bằng lòng thổi gió bên tai giúp cô ta, thì chắc chắn sẽ có ích †rong cuộc đàm phán.
Đối với những việc này, dù Quan Hạ Nhi có xếp cô ta vào ở trong nhà lá, công chúa Lộ Khiết cũng rất vui.
Nhưng Giang Văn Văn ở bên cạnh cô ta lại khẽ cau mày.
Cô ấy đã biết Quan Hạ Nhi từ rất lâu, cũng đã từng ở bên cạnh bảo vệ Quan Hạ Nhi một thời gian dài.
Trong ấn tượng của cô ấy, Quan Hạ Nhi là một người cực kỳ bảo thủ, nếu Kim Phi không gặp nguy hiểm, Quan Hạ Nhi sẽ dành cả ngày ở nhà quay sợi dệt vải, không can thiệp vào chuyện chính trị, càng không là kéo bè kết phái, cũng không thể mua bất kỳ bất động sản nào ở bến tàu này.
Không có phe phái, cũng không có bất động sản nào, dù Quan Hạ Nhi có muốn sắp xếp chỗ ở cho công chúa Lộ Khiết đi nữa cũng không có chỗ ở.
Do đó, Giang Văn Văn hỏi: “Hạ Nhi phu nhân sắp xếp cho chúng ta nghỉ ngơi ở đâu vậy?”
“Đi thêm một dặm về phía bắc, chỗ đó có một kho hàng của xưởng làm muối do ca ca của Hạ Nhi phu nhân quản lý, trong xưởng làm muối có một nhà ở tập thể, gần đây nơi đó không hoạt động, nếu không phiền, mọi người có thể ở lại đó một đêm” Từ Vi trả lời.
Giang Văn Văn nghe vậy, càng cảm thấy nghỉ ngờ hơn.
Ca ca Quan Hạ Nhi - Quan Trụ Tử vẫn luôn quản lý mỏ muối, ở bến tàu này có rất nhiều kho hàng, cũng có rất nhiều nhà trọ, vì vậy khi nhìn từ bên ngoài thì những lời giải thích của Từ Vi không có gì sai.
Nhưng Giang Văn Văn đã từng bảo vệ cho Quan Hạ Nhi, nên cô ấy biết Quan Hạ Nhi sẽ không mượn quyền lực của cac ca mình để làm việc gì cho mình.
Ban đầu, lúc Kim Phi vừa mới xây xong nhà máy dệt, Quan Trụ Tử ỷ bản thân mình là ca ca của Quan Hạ Nhi, anh ta định làm trời làm đất trong nhà máy dệt, kết quả là bị Quan Hạ Nhi trừng phạt rất nặng.
Hiện tại rất nhiều người trọng nhà họ Quan có chức vụ cao, nhưng tất cả đều do người trong nhà họ Quan tự lực gánh sinh, không liên quan gì đến Quan Hạ Nhi.
Công chúa Lộ Khiết không biết nguyên do trong đó, chỉ cảm thấy việc Quan Hạ Nhi xếp cho họ vào trong nhà ở tập thể của xưởng làm muối là hợp tình hợp lý, nhưng Giang Văn Văn lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Người làm ăn thích tụ tập, bến tàu ở trấn nhỏ này cũng vậy.
Phố đông và phố tây chủ yếu là các nhà hàng và quán trọ, trong khi phố nam và phố bắc tập trung nhiều loại của hàng.
Một nửa số cửa hàng này được mở bởi các xưởng dưới quyền Kim Phi, có thể coi là bục triển lãm cá nhân, người bán hàng rong ở bên ngoài thị trấn khi thấy
các hàng mẫu trong cửa hàng, nếu hài lòng có thể đến xưởng sản xuất đặt hàng.
Một nửa còn lại là do người dân bình thường mở ra, thường bán hàng dệt may, đồ dùng thủ công và công cụ bằng sắt.
Hiện tại xưởng dệt đã bắt đầu vận hành sản xuất theo dây chuyền, vì vậy Kim Phi đã công bố chiếc máy dệt thế hệ thứ nhất, một phân xưởng cũng được thành
lập để sản xuất máy dệt thế hệ thứ nhất này.
Mặc dù yêu cầu đầu vào của xưởng dệt rất thấp, nhưng cũng có vài người phụ nữ không thể vào làm trong xưởng dệt bởi lý do này rồi lý do kia.
Thông thường, trong những gia đình thế này thường có người già ốm yếu, hoặc trong nhà không có đàn ông, phụ nữ chỉ có thể ở nhà làm ruộng.
Mục đích ban đầu của Kim Phi trong việc sản xuất máy dệt là muốn những người này có thể quay sợi tại nhà và cải thiện cuộc sống.
Xét cho cùng, máy dệt thế hệ thứ nhất này cũng nhanh hơn các máy dệt trước đây của Đại Khang rất nhiều lần.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C3234: Đối với những việc này
10.0/10 từ 34 lượt.