Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3207: Vào thời điểm đó
52@-
“Mộ Lam, tỷ không thể tự mình quản lý mọi chuyện được đâu, không sẽ mệt chết đó!”
Đường Tiểu Bắc nói: “Này không phải ta tự nói đâu, tướng công dạy vậy đó.”
“Đúng đó.” Tả Phi Phi cũng gật đầu: “Tiên sinh đã từng nói rằng người quản lý chỉ cần nắm chắc phương hướng là được, nếu chuyện gì cũng phải tự làm thì không chỉ vĩnh viễn bị kẹt lại một chỗ không thể thoát thân, mà còn gây ra bất lợi cho sự phát triển của xưởng nữa.”
“Hai người nói dễ quá!” Khánh Mộ Lam giận dỗi liếc hai người họ: “Hai người quản lý thương hội với xưởng bao lâu rồi hả, ta mới quản lý được có mấy ngày, làm gì có thời gian đào tạo nhân công chứ?”
“Cũng đúng.” Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi cùng gật đầu.
Thương hội kim Xuyên và xưởng làm xà phòng thơm được thành lập vào lúc Kim Phi bắt đầu quật khởi, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi có đủ thời gian để đào tạo trợ lý.
Nhất là khi xưởng làm xà phòng thơm vừa mới được thành lập, người phụ trách nó là Uyển Nương, Tả Phi Phi chỉ là trợ lý nên không phải chịu nhiều áp lực đến thế.
Sau này, Kim Phi phát hiện Uyển Nương vẫn luôn dành thời gian nghiên cứu hương liệu trong phòng thí nghiệm với Quan Hạ Nhị, tính cách cô ấy lại quá mềm mỏng dễ nói chuyện không phù hợp làm quản lý, nên y dứt khoát cho cô ấy ở lại làng Tây Hà phát triển hương liệu chung với Quan Hạ Nhi. Lúc này Tả Phi Phi mới lên chức trưởng xưởng của xưởng làm xà phòng thơm.
Lúc đó, xưởng làm xà phòng thơm gần như đã đi vào nề nếp, các nữ công nhân vô cùng hài lòng với cuộc sống lúc đó, quản lý cũng rất dễ dàng.
Vào thời điểm đó, gần như ngày nào Đường Tiểu Bắc cũng ở Quảng Nguyên, liên tục đấm đá với các thế lực khác nhau, cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn mới có được chỗ đứng vững chắc.
Lúc đó Đường Tiểu Bắc cũng bận rộn đầu tắt mặt tối như Khánh Mộ Lam bây giờ vậy.
Không phải Khánh Mộ Lam không biết đến quy tắc ủy quyền, cũng không phải là vì không muốn làm người ăn không ngồi rồi, mà là do xưởng làm cá muối vừa mới được thành lập, cô ấy vẫn chưa kịp đào tạo trợ lý đáng tin cậy.
Anh hùng luôn hỗ trợ lẫn nhau, Đường Tiểu Bắc biết Khánh Mộ Lam là một cô gái có chí tiến thủ nên cũng không khuyên Khánh Mộ Lam quay về nữa, chỉ vỗ vai Khánh Mộ Lam một cái rồi nói: “Có chuyện gì thì cứ viết thư cho bọn tai"
Tả Phi Phi cũng gật đầu: “Nếu cần nhân lực, cô có thể sang sân phơi tìm Từ tỷ, ta sẽ ngõ lời với tỷ ấy trước, nói tỷ ấy gắng hết sức hợp tác với cô miễn không ảnh hưởng đến công việc của sân phơi.”
“Được, ta biết rồi.” Khánh Mộ Lam dùng một tay nắm tay Đường Tiểu Bắc, tay còn lại nắm lấy tay Tả Phi Phi, giọng nói có hơi không cam lòng: “Sau này các ngươi còn đến Đông Hải không?”
“Chắc chắn sẽ đến!” Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi cùng nhau gật đầu.
Công chúa Lộ Khiết đứng cách họ không xa lắm, nhóm Quan Hạ Nhi nói chuyện cũng không cố ý nói nhỏ lại nên công chúa Lộ Khiết nghe hết rõ mồn một.
Mặc dù lúc nãy cô ta hơi lúng túng trước mặt Kim Phi, nhưng khi nghe các cô nói ngày mai Kim Phi sẽ quay về Xuyên Thục, công chúa Lộ Khiết khẽ mím môi rồi đi đến trước mặt Kim Phi: “Kim Tiên sinh, ngày mai ngài phải quay về Xuyên Thục sao?”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Cô ấy là người phụ trách xưởng đóng thuyền số 3, cũng là trưởng xưởng của xưởng cá muối.
Hiện tại, xưởng đóng thuyền số 3 đã đi đúng hướng, cô ấy dường như không cần quan tâm gì nữa. Nhưng hiện tại, xưởng làm cá muối đang trong giai đoạn mở rộng, đã vậy cô ấy còn là người phụ trách duy nhất của xưởng làm cá muối, nên hiện tại cô ấy không thể rời đi.
Quan Hạ Nhi để ý thấy vẻ mặt Khánh Mộ Lam hơi sai sai thì cô mới nhớ ra.
Cô bước đến nắm lấy tay Khánh Mộ Lam hỏi: “Mộ Lam, muội đã đến Đông Hải được vài tháng rồi nhỉ? Có muốn quay về chung bọn ta không?”
Tất nhiên Khánh Mộ Lam cũng muốn quay về, nhưng cuối cùng cô ấy cũng lắc đầu nói: “Gần đây xưởng làm cá muối rất bận rộn, hiện tại ta vẫn chưa về được, các tỷ về trước đi.”
“Mộ Lam, tỷ không thể tự mình quản lý mọi chuyện được đâu, không sẽ mệt chết đó!”
Đường Tiểu Bắc nói: “Này không phải ta tự nói đâu, tướng công dạy vậy đó.”
“Đúng đó.” Tả Phi Phi cũng gật đầu: “Tiên sinh đã từng nói rằng người quản lý chỉ cần nắm chắc phương hướng là được, nếu chuyện gì cũng phải tự làm thì không chỉ vĩnh viễn bị kẹt lại một chỗ không thể thoát thân, mà còn gây ra bất lợi cho sự phát triển của xưởng nữa.”
“Hai người nói dễ quá!” Khánh Mộ Lam giận dỗi liếc hai người họ: “Hai người quản lý thương hội với xưởng bao lâu rồi hả, ta mới quản lý được có mấy ngày, làm gì có thời gian đào tạo nhân công chứ?”
“Cũng đúng.” Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi cùng gật đầu.
Thương hội kim Xuyên và xưởng làm xà phòng thơm được thành lập vào lúc Kim Phi bắt đầu quật khởi, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi có đủ thời gian để đào tạo trợ lý.
Nhất là khi xưởng làm xà phòng thơm vừa mới được thành lập, người phụ trách nó là Uyển Nương, Tả Phi Phi chỉ là trợ lý nên không phải chịu nhiều áp lực đến thế.
Sau này, Kim Phi phát hiện Uyển Nương vẫn luôn dành thời gian nghiên cứu hương liệu trong phòng thí nghiệm với Quan Hạ Nhị, tính cách cô ấy lại quá mềm mỏng dễ nói chuyện không phù hợp làm quản lý, nên y dứt khoát cho cô ấy ở lại làng Tây Hà phát triển hương liệu chung với Quan Hạ Nhi. Lúc này Tả Phi Phi mới lên chức trưởng xưởng của xưởng làm xà phòng thơm.
Lúc đó, xưởng làm xà phòng thơm gần như đã đi vào nề nếp, các nữ công nhân vô cùng hài lòng với cuộc sống lúc đó, quản lý cũng rất dễ dàng.
Vào thời điểm đó, gần như ngày nào Đường Tiểu Bắc cũng ở Quảng Nguyên, liên tục đấm đá với các thế lực khác nhau, cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn mới có được chỗ đứng vững chắc.
Lúc đó Đường Tiểu Bắc cũng bận rộn đầu tắt mặt tối như Khánh Mộ Lam bây giờ vậy.
Không phải Khánh Mộ Lam không biết đến quy tắc ủy quyền, cũng không phải là vì không muốn làm người ăn không ngồi rồi, mà là do xưởng làm cá muối vừa mới được thành lập, cô ấy vẫn chưa kịp đào tạo trợ lý đáng tin cậy.
Anh hùng luôn hỗ trợ lẫn nhau, Đường Tiểu Bắc biết Khánh Mộ Lam là một cô gái có chí tiến thủ nên cũng không khuyên Khánh Mộ Lam quay về nữa, chỉ vỗ vai Khánh Mộ Lam một cái rồi nói: “Có chuyện gì thì cứ viết thư cho bọn tai"
Tả Phi Phi cũng gật đầu: “Nếu cần nhân lực, cô có thể sang sân phơi tìm Từ tỷ, ta sẽ ngõ lời với tỷ ấy trước, nói tỷ ấy gắng hết sức hợp tác với cô miễn không ảnh hưởng đến công việc của sân phơi.”
“Được, ta biết rồi.” Khánh Mộ Lam dùng một tay nắm tay Đường Tiểu Bắc, tay còn lại nắm lấy tay Tả Phi Phi, giọng nói có hơi không cam lòng: “Sau này các ngươi còn đến Đông Hải không?”
“Chắc chắn sẽ đến!” Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi cùng nhau gật đầu.
Công chúa Lộ Khiết đứng cách họ không xa lắm, nhóm Quan Hạ Nhi nói chuyện cũng không cố ý nói nhỏ lại nên công chúa Lộ Khiết nghe hết rõ mồn một.
Mặc dù lúc nãy cô ta hơi lúng túng trước mặt Kim Phi, nhưng khi nghe các cô nói ngày mai Kim Phi sẽ quay về Xuyên Thục, công chúa Lộ Khiết khẽ mím môi rồi đi đến trước mặt Kim Phi: “Kim Tiên sinh, ngày mai ngài phải quay về Xuyên Thục sao?”
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Story
C3207: Vào thời điểm đó
10.0/10 từ 34 lượt.