Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
C3004: Nhanh thế à
Mãi cho đến cuối cùng, Kim Phi cũng không dò hỏi về nhân sự cho mấy vị trí đó.
Thật ra y muốn để Trịnh Trì Viễn tự ứng cử, nhưng suy xét bộ phận này có ý nghĩa rất lớn và với sự phát triển của công nghệ đóng tàu, ảnh hưởng sâu rộng nên Kim Phi quyết định quyết định giao việc bổ nhiệm các ứng viên cho Cửu công chúa và viện Khu Mật tiến hành thảo luận, để tránh xuất hiện tình huống thế lực tập trung trong một bộ phận.
Trịnh Trì Viễn không chỉ định người được chọn, cũng cân nhắc điều này, cho nên thấy Kim Phi chưa nói gì, anh ta cũng không hề nhắc đến.
Sau khi giải thích một số chỉ tiết cho Trịnh Trì Viễn, Kim Phi rời khỏi doanh trại thủy quân.
Vốn dĩ y định đi xưởng đóng thuyền xem phân xưởng chuẩn bị thế nào, nhưng vừa bước ra khỏi doanh trại thủy quân thì đã gặp Tả Phi Phi vừa từ bờ biển trở về.
“Tiên sinh, ta đang chuẩn bị đi tìm ngài đây.” Tả Phi Phi nhanh nhẹn xuống ngựa. “Làm sao vậy?” Kim Phi hỏi.
“Chúng ta đã tìm được chỗ phơi khô, ta tìm ngài bàn chuyện." Tả Phi Phi trả lời.
“Nhanh thế à?”
Kim Phi hỏi.
Tả Phi Phi mới ra ngoài lúc hừng đông, bây giờ cũng chỉ mới quá nửa buổi sáng mà đã tìm được địa điểm phơi làm Kim Phi cảm thấy có chút qua loa.
"Như tiên sinh yêu cầu, bãi phơi cần phải rộng, điều kiện thông gió tốt và không quá xa bờ biển, vừa rồi ta cưỡi ngựa dọc bãi biển trấn Ngư Khê chạy hai lượt, chỉ tìm được hai chỗ thích hợp.”
Tả Phi Phi trả lời: “Một chỗ là vịnh Cù Gia ở phía nam xưởng đóng thuyền, một chỗ là bãi cát vàng phía bắc, tiên sinh đi xem với ta, chọn lấy một chỗ rồi ta sẽ bắt đầu bố trí người dọn dẹp.”
“Được!
Rong biển có liên quan đến sự ổn định trong tương lai của Giang Nam và thậm chí cả tương lai ổn và sự ấm no của người dân Đại Khang, là chuyện Kim Phi coi trọng nhất lúc này, nghe vậy y gạt bỏ ngay suy nghĩ đến xưởng đóng thuyền, sai cận vệ dắt ngựa chiến đến đi theo Tả Phi Phi quan sát một vòng.
Quan sát vịnh Cù Gia và bãi cát vàng xong, Kim Phi cũng thấy hơi khó quyết định.
Vùng nước biển bên ngoài bãi cát vàng sâu hơn hẳn, tàu chiến của thủy quân có thể cập bờ, sau này có thể xây dựng bến tàu chuyên biệt để vận chuyển hàng hóa mà không cần phải dùng chung với xưởng đóng thuyền nữa.
Hơn nữa bãi cát vàng cách xưởng đóng thuyền và kho hàng ở Đông Hải của thương hội Kim Xuyên đều không xa, tạm thời có thể mượn tạm kho hàng thương hội để tích trữ rong biển.
vịnh Cù Gia bằng phẳng và rộng hơn, ven biển cũng thích hợp để đậu thuyền, tuy nhiên gần đó không có kho hàng của thương hội Kim Xuyên, nếu xây dựng sân phơi ở đây thì cần thiết phải xây dựng kho hàng.
“Hiện giờ xây kho hàng chỉ sợ không còn kịp rồi, tạm thời đặt bãi phơi ở bãi cát vàng đi, về sau thu hoạch được nhiều rong biển không gian ở bãi cát vàng không đủ dùng thì lại xây bãi phơi ở vịnh Cù Gial”
Kim Phi suy đi nghĩ lại rồi đưa ra quyết định. “Ta cũng nghĩ như vậy, Tả Phi Phi gật đầu: “Một khi đã như vậy, ta sẽ bắt đầu thu xếp dọn dẹp bãi phơi và tuyển nhân công.”
“Được rồi," Kim Phi nói: “Chuyện này rất quan trọng, nếu như gặp phải vấn đề gì thì cứ tới tìm ta.”
“Ta hiểu," Tả Phi Phi nói: “Chỉ là gần đây có thể ta sẽ bận rộn, sợ rằng sẽ không thể bảo vệ tiên sinh...”
“Không sao, còn Thiết Chùy mà.” Kim Phi xoa đầu Tả Phi Phi: “Không cần lo lắng cho ta, nếu ta muốn đi ra ngoài sẽ tìm Xuân Ni”
Xuân Ni là phó đội trưởng đội nữ công nhân đợt này, bình thường Tả Phi Phi không ở đây thì cô ấy sẽ phụ trách.
Tả Phi Phi nghe Kim Phi nói như vậy, mới yên tâm hơn chút.
Lúc này đã là giữa trưa, vì đã xác định vị trí bãi phơi, hai người bèn cùng nhau cưỡi ngựa trở về.
Trở lại xưởng đóng thuyền, Nhuận Nương đã nấu xong cơm trưa, đang chờ bọn họ.
Món chính của bữa cơm trưa vẫn là rong biển, nhưng lần này lại là do một mình Nhuận Nương làm, không cần Kim Phi hỗ trợ.
Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác